Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Hỗn Mang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hỗn Mang


Phương Việt dần trở nên mất bình tĩnh, hắn cố gắng di chuyển, cơ thể mờ ảo này của hắn dường như không bị ràng buộc bởi trọng lực.

Rồi từ chỗ không có gì cả, một trái tim mơ hồ đang được hình thành bên trong trạng thái linh thể hiện tại của hắn.

Từ trạng thái mờ ảo ban đầu, hiện tại Phương Việt đã biến đổi thành một hình thái khác.

Trái tim, Hỗn Mang, Đói… Đúng rồi, hẳn là có liên quan tới trái tim kia.

Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều kể từ khi trải qua lần c·hết hụt trước đó, những tiếng thì thầm đã không còn thực sự xuất hiện nữa.

Hắn không thể trì hoãn thêm vì trong lúc hắn đang suy nghĩ, thì giọng nói kia vẫn đang không ngừng thúc giục hắn.

Không giống như những tiếng thì thầm lúc trước, chúng t·ra t·ấn hắn bằng sự dày vò không hồi kết cũng như là khiến tâm trí hắn trở nên mất kiểm soát.

Hắn cố gắng tập trung, nhớ lại những gì đã xảy ra khi còn trong trạng thái tiềm thức trước đó.

Phương Việt thực sự rất muốn nói điều gì đó nhưng lúc này hắn đã cạn lời rồi.

Những nguồn năng lượng đang liên tục bùng phát thành vô số hình dạng, chúng trôi nổi khắp mọi cõi Hỗn Mang này.

Năng lượng hấp thụ được phần lớn đều thuộc về Phương Việt, chúng giúp hình thái của hắn trở nên chân thực hơn. Đồng thời khiến hắn sinh ra cảm giác sở hữu một năng lực nào đó rất thần bí nếu như tiếp tục hấp thụ thêm.

Và khi thấy Phương Việt chỉ đứng yên đó mà quan sát, không chịu chuyển động. Năng lượng phát ra từ trên linh thể của hắn trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.

Không rõ là do trạng thái hiện tại, hay đó là hình dạng thực tế của Hỗn Mang, trong mắt hắn nó là một không gian đặc biệt với màu đen và xám cho những khoảng không kỳ bí.

Nhưng rồi Phương Việt cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường.

Chúng bắt đầu xoay quanh Phương Việt, sau đó từ từ bị hắn hấp thụ từng luồng từng luồng.

Và quả nhiên, đúng như Phương Việt dự đoán, giọng nói kia cũng có thể cảm nhận suy nghĩ của hắn.

Phương Việt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn quan sát xung quanh một vòng.

Dù không thể lơ lửng hay bay trong không trung, nhưng hắn cảm thấy mình nhẹ tênh như một đám mây vậy.

- …

----

Chỉ thấy giờ đây hai cánh tay của hắn không còn như trước nữa.

Hắn muốn thử xem liệu suy đoán của mình thế nào, quan trọng nhất là hắn không muốn lẩm bẩm một mình như một tên điên mãi.

Phương Việt lần này không mở miệng nữa, thay vào đó thử truyền tải dòng suy nghĩ của mình với đối phương.

- Rốt cuộc cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy.

Chương 8: Hỗn Mang

Cỗ năng lượng ấy khiến cho mọi thứ trên cơ thể hắn dần trở nên chân thực hơn.

Nó cần thứ khao khát thứ năng lượng ở chiều không gian này nhưng lại không thể tự mình chạm vào. Vì nó cần bản thân hắn làm vật trung gian để hấp thụ thứ nó muốn.

Từ đó, suy ngược trở về ngày Phương Việt b·ị đ·âm lén tại khu địa bàn của Đám Quỷ đỏ. Có lẽ, nếu ngày đó không diễn ra một sự kiện bất ngờ đó thì hắn hẳn là c·hết không nghi ngờ.

Nhìn xuống cơ thể bất động của mình. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn.

Đúng rồi, chính là ở chỗ này, lô hàng bị hỏng kia, mọi thứ không thể nào trùng hợp như vậy được.

Cơ thể hắn vẫn có hình dáng con người, nhưng lại trong suốt, lấp lánh như pha lê dưới ánh trăng.

Phương Việt dừng mạch suy nghĩ, bắt đầu tiến lại gần hơn những luồng năng lượng kỳ bí kia.

Âm thanh phát ra từ giọng nói khàn đục, nó không ngừng kêu lên, như thể đang thúc giục Phương Việt tiếp cận những nguồn năng lượng trước mắt.

- Đói…đói…Hỗn Mang…Nó…Ở…Đây!

Để mà miêu tả thì hắn giống như một bóng ma vật chất vậy, dù không biết lời này có chính xác hay không.

Và ngay khi hắn tiến gần, luồng năng lượng không hề bài xích hay né tránh, thậm chí nó còn chủ động phá vỡ trạng thái đang duy trì.

Cảm nhận ban đầu của hắn là gian phòng vẫn vậy, vẫn đổ nát và bừa bộn y như cũ.

Đồng thời quên luôn cả sự tồn tại về thời gian và không gian, giữa thế giới thực tại lẫn cõi Hỗn Mang này.

Bàn tay hiện tại của hắn lúc này không cảm nhận được bất cứ thứ gì một cách rõ ràng.

Mà thứ đầu tiên hắn cảm nhận được một cách rõ nét nhất là chính mình.

Tuy nhiên Phương Việt không biết rõ thứ đó rốt cuộc là gì, mà người nắm giữ đáp án lại chỉ có mình Vương tổng…

Thay vào đó nó trở nên mờ ảo, hư hư thực thực, giống như một bóng mờ đang liên tục rung động vậy. Rõ ràng là hai tay hắn đã không còn tồn tại dưới dạng vật chất bình thường vốn có nữa.

Và ngày khi năng lượng thần bí xâm nhập vào trong hình thái hiện tại của Phương Việt.

Cứ như vậy Phương Việt, chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục hấp thụ và vận chuyển toàn bộ số năng lượng còn lại ở trong phòng.

Hiện tại thế giới trong mắt hắn đã không còn là thế giới ban đầu, tức là thế giới vật chất bình thường nữa.

Giống như 2 chiếc máy tính cùng sử dụng chung một ổ cứng vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Màu trắng sáng, và những màu khác cho những thứ năng lượng đang kỳ bí đang ngưng tụ và trôi nổi.

Hắn muốn đưa tay lên trán xoa huyệt thái dương, cố gắng giữ cho bản thân trấn tĩnh lại.

Từ đó, Phương Việt bắt đầu liên tục lắp ghép những mảnh dữ kiện trong đầu lại, hình thành nên một bức tranh tổng quát.

Hắn cũng chỉ là vừa mới đặt chân tới nơi này, mà cái thứ mà giọng nói trong đầu hắn thèm khát hẳn là những thứ trước mắt.

Nhưng giọng nói mà trái tim tạo ra thì chỉ khiến hắn bực tức vì bị làm phiền. Còn thứ t·ra t·ấn hắn lại là những cơn đau đầu và choáng váng thông thường.

- Hỗn Mang, cái mày nói là thứ gì?

Và đúng lúc Phương Việt đang suy nghĩ về nó thì âm thanh quen thuộc ấy đã xuất hiện.

- Vậy thì đành chờ đến trưa mai thôi.

Không rõ đã bao lâu kể từ khoảnh khắc cuối, trước cái lúc mà tiềm thức của Phương Việt bị kéo đi một lần nữa.

Còn về số năng lượng còn lại, chúng được vận chuyển đến và bổ sung cho vị trí lồng ngực phải của Phương Việt.

Phương Việt tạm gọi nó là Hỗn Mang theo như lời giọng nói trong đầu hắn.

Sau đó một cỗ năng lượng lập tức luân chuyển trong hình hài mờ ảo của hắn.

Có lẽ cũng vì thế mà hiện tại Phương Việt đã cảm nhận rõ ràng hơn về nơi hắn đang tồn tại.

- C·hết tiệt, không lẽ mình đ·ã c·hết vì đập đầu rồi sao?

Hai cái tuy đều là t·ra t·ấn và dày vò nhưng lại khác biệt nhau một cách rõ rệt, một cái trực tiếp dày vò tinh thần, một cái thì phải thông qua thể xác để t·ra t·ấn hắn.

Phương Việt có thể nhìn xuyên qua cơ thể mình, nhìn thấy những mảnh vỡ và v·ết m·áu trên sàn nhà.

Nhưng để có thể giải quyết vấn đề, trước tiên Phương Việt cần phải thoả mãn giọng nói ấy đã.

Nhưng ngay cả việc đơn giản ấy hắn cũng không làm được.

- Hỗn Mang…Đói…Ăn…Muốn…Ăn! (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cảm giác kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa xa lạ, bao trùm lấy hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là những gì hắn có thể mô tả thông qua hình ảnh và vốn từ ít ỏi của hắn.

Mặc dù rõ ràng là bản thân đã tỉnh lại nhưng hắn vẫn thấy cơ thể mình đang nằm bất động dưới sàn nhà.

Kể từ sau lần đó, những lần tiếng thì thầm xuất hiện đều là do giọng nói trong đầu hắn. Cũng chính là trái tim kia mô phỏng mà tạo nên, vì nó không thể giao tiếp với hắn bằng cách thông thường.

Phương Việt vô thức đưa tay của mình lên, ánh mắt hắn quan sát một lượt thật kỹ càng.

Nhưng không giống với cái đầu tiên mục đích không rõ ràng, có lẽ cái thứ hai t·ra t·ấn hắn chỉ là vì nó đói.

Cơ thể vẫn còn nằm dưới đất vậy thì hắn là thứ gì?

Từng cỗ thoải mái và hưng phấn không thể diễn tả thành lời đang nảy mầm trong hắn.

Nhưng ngày hôm đó không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn không c·hết, Đại Lực cũng không c·hết còn con ả phản bội thì đã bỏ trốn ngay sau đó.

- Argh…Chuyện đ*o gì xảy ra thế?

Phương Việt không chắc rằng nó có liên quan đến chiều không gian này, hay một bí ẩn gì đó liên quan đến hắn không.

Ở chiều không gian này, thế giới thực vẫn tồn tại dưới dạng vật chất thông thường, các chiều không gian khác giống như những tấm gương phản chiếu lại hiện thực. Chúng chồng chéo lên nhau, nhưng có ảnh hưởng hay tác động đến nhau không thì Phương Việt không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà sự kiện ấy chính là thứ đã cứu hắn cũng chính là thứ đã thay đổi vị trí trái tim của hắn, cái thứ phát ra giọng nói quỷ dị kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn lô hàng thì chỉ hỏng duy nhất một kiện, những thứ còn lại đều không sao…

Không giống như trước đó, bây giờ hắn có thể nhìn thấu mọi thứ một cách chính xác.

Điều này khiến cho Phương Việt vô tình quên sạch đi những việc lớn nhỏ khác.

Giống hệt với lúc trước khi hắn ngất đi vì đập đầu vào tường, thậm chí v·ết m·áu trên tường vẫn còn ở đó.

Cả quá trình này đòi hỏi cảm giác tập trung cao độ để không xảy ra sai sót.

Giọng nói khàn đặc và quỷ dị văng vẳng trong đầu khiến hắn trấn tĩnh lại.

Phương Việt lúc này có thể khẳng định được rằng mình chưa c·hết. Tuy nhiên tình trạng hiện tại có liên quan tới giọng nói trong đầu hắn.

Đầu tiên là về những tiếng thì thầm, thứ mà đã khiến hắn gần như phát điên từ rất lâu trước đó.

Thay vào đó, nó bị đan xen hay chồng chéo lên bởi những chiều không gian nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hỗn Mang