Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Tơ tình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tơ tình


Y mở tay ra, bên trong là một hạt châu tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Xà yêu nói: "Ngươi biết tiện nhân kia?"

"Người phàm nhỏ bé lại dám mưu toan đấu đá với ta."

Máu thịt sau khi dung hợp với Khuynh Thế Hoa, so với chu sa của mãnh thú thì dễ dùng hơn.

"Phương pháp duy nhất trên đời để rút Tà Cốt đó là mở tâm của Ma Thần, để châu lệ hóa thành chín cái Thần đinh, từng cái từng cái đinh đâm trong lòng của hắn."

Tô Tô kìm nén đau nhức, thấy bộ dạng đứa trẻ tay chân rụng rời, ngồi xuống trước mặt nó: "Đến đây, tỷ tỷ cõng đệ chạy đi."

1

Nàng ở Hoang Uyên căng chân chạy, đằng sau một đám lít nha lít nhít rắn đuổi theo.

Trên người y không có Yêu khí, xung quanh hiện ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, quanh thân mang theo khí tức thánh khiết linh hoạt kỳ ảo. Cảm thấy được kết giới của mình dao động, nam tử lại từ từ mở mắt.

Tròng mắt màu bạc của nam tử nhìn nàng, không có ý trách tội, ngược lại trong mắt mang theo vài tia vui mừng: "Ngươi rốt cuộc đã đến."

Hai người vừa nói chuyện, Tô Tô vừa quan sát bốn phía.

2

Trời đất quay cuồng, nàng không kịp phản ứng, rơi xuống từ không trung.

Nam tử nói với Tô Tô: "Ngươi tiến lên đây."

1

Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, Tô Tô lặng lẽ nhìn sang, trước mắt là mấy con rắn vây quanh một cái băng quan.

Câu Ngọc nhìn ra ý đồ của nàng ta, nói: "Ngươi phải cứu đứa trẻ kia, tốt nhất hãy âm thầm đến đó, một lát khi Xà Yêu không có thể hòa tan Nhược thủy, đợi nàng ta rời đi, lúc rắn nhỏ trông coi ngươi mang người đi."

"Trước khi Thần c·h·ế·t đi, mới có thể hóa ra Diệt Hồn châu lệ."

Việc này chưa từng có ai làm, cũng chẳng có ai có kinh nghiệm.

Chính là vị trí bản thể chu sa của Tô Tô.

Tô Tô chạy vào tông miếu, đứa trẻ quay đầu nhìn, nói: "Yêu quái không đuổi theo nữa."

Nhưng may mắn chính là Ma Thần không để lại hậu tự, bằng không thì thế giới sẽ loạn mất. Câu Ngọc hèn mọn nghĩ, cũng có khả năng Ma Thần không được thì sao. Sử sách ghi chép Ma Thần tính tàn nhẫn, vui sát phạt, nhưng nghe nói không thích ngủ với nữ nhân, ngay cả Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ.

Tô Tô kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào vầng trăng kia trong chốc lát, Câu Ngọc nói: "Kia là Yêu nguyệt, chỉ có Hoang Uyên mới có."

Nơi này giống như một mộ địa, tro tàn bay đầy không trung, trên trời lại có một vòng ánh trăng màu lam.

Lít nha lít nhít rắn, nhìn qua rất buồn nôn.

Xà Yêu phun lưỡi: "Ngươi là kẻ thù của nàng ta nhưng ta vẫn muốn ăn ngươi."

Song một châm kim quang b.ắn ra, Tự Nữ "tê" một tiếng thu tay lại, tay của nàng ta bị thiêu đốt đến toàn bộ đỏ ngầu.

Quả nhiên như Câu Ngọc nói, Xà Yêu giày vò trong chốc lát, rời đi.

Nàng từ dưới đất bò dậy, đau đến dở khóc dở cười. Yêu Hồ thế mà cuối cùng còn chơi nàng một tay, có lẽ là tích oán lúc trước, cố ý để Tô Tô nếm chút khổ sở, không nói cho nàng biết khi tiến vào Hoang Uyên sẽ bị rơi xuống.

2

Hạt châu từ trong tay Tắc Trạch bay đến trong tay Tô Tô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu Ngọc ngạc nhiên nói: "Tô Tô, ngươi nhìn bên kia."

Tô Tô nói: "Nếu đệ thật sự muốn giúp ta thì hãy chỉ cho ta biết nên đi hướng nào."

Một chưởng như vậy khiến nàng cảm giác bả vai mình như nát ra, nếu như không phải có Khuynh Thế Hoa thì vừa rồi nàng đã đi đời nhà ma rồi.

Tắc Trạch mỉm cười nói: "Tiểu hữu thông minh, nhất định có thể lĩnh ngộ ý của ta. Phong ấn Hoang Uyên trong vòng ba năm tất phá, tiểu hữu chỉ có thời gian ba năm để đâm Thần đinh vào trái tim của hắn."

Con ngươi Tô Tô đảo một vòng: "Đúng, quen biết, ta cùng con Thất vĩ Hồ kia là kẻ thù."

Tô Tô: "Nhược thủy ngưng tụ thành băng quan có tác dụng gì?"

Tô Tô vội vàng đi qua, đến gần mới phát hiện, thân thể nam tử đã gần như trong suốt. Y giơ tay lên, ngón tay chỉ ở mi tâm của Tô Tô.

Câu Ngọc đối với những yêu quái phó.ng đãng kia im miệng không nói, sợ dạy hư tiểu hài tử Tô Tô nhà mình.

Tự Nữ nheo mắt: "Vì sao trên người ngươi lại có mùi vị của tiện nhân kia?"

Tắc Trạch rũ mắt nói: "Cửu Thiên Câu Ngọc, khó trách."

Tô Tô cùng Câu Ngọc nói chuyện, trong tay Xà Yêu đầu kia phát ra ánh sáng màu nâu, thử hòa tan băng quan.

Câu Ngọc nói: "Tiểu Yêu lúc trước bị ném vào phong ấn Hoang Uyên bây giờ khả năng đã trưởng thành thành đại Yêu, mà đại Yêu lúc trước nhất định cũng đã c·h·ế·t già ở trong Hoang Uyên rồi."

Tô Tô buông đứa trẻ xuống, quy củ dập đầu.

Chim ưng bay đến trước mặt Tô Tô, nàng dán một lá phù khác lên băng quan, không kịp nhìn hình dạng đứa trẻ trong quan tài băng bèn nhanh chóng thu nhỏ người cùng quan tài lại.

Đứa trẻ thấy nàng chạy khổ cực như vậy, nói: "Ngươi buông ta xuống, tự mình đi được."

"Tiểu hữu rất là kiên cường."

Nàng lúc này có chút nhớ đến Đạm Đài Tẫn, tên b.iến thái kia đối phó với yêu quái rất giỏi, lại đánh không lại mình, quả thực là lợi khí g·i·ế·t Yêu.

1

Đứa trẻ yên lặng ghé trên lưng nàng, vẫn quay đầu nhìn Xà Yêu, nó mím môi nói: "Yêu quái lại đuổi theo."

Xà Yêu không nhanh không chậm đùa bỡn nàng, tay nàng ta nhấc Tô Tô cứng đờ, nàng thống khổ ôm cổ mình.

Tự Nữ khặc khặc cười, ngón tay nắm chặt.

Xà Yêu gọi là "Tự Nữ" nộ khí cuồn cuộn, đánh giá băng quan: "Cái này là nhân loại, các ngươi lại bị một nam hài tử loài người đập đến hôn mê, ta vất vả lắm mới tạo ra được Vô Giới ngọc lại đặt vào tay mấy xuẩn vật như các ngươi."

Tắc Trạch nói: "Rút Tà Cốt cũng không phải dễ dàng như vậy, bỏ ra bất cứ giá nào ngươi cũng không quan tâm sao?"

Hoang Uyên giống một cái nghĩa địa cực lớn, âm trầm mở miệng ra.

Nàng ta biến thành một con rắn to, ngồi trên mặt đất lăn lộn.

Thần vốn đã khó sinh ra, Thượng Cổ huyết mạch càng lác đác không có mấy, phàm nhân tu chân vì theo đuổi vô thượng đại đạo để thành Thần.

Nói xong, tay của nàng ta chạm vào quan tài, thử xốc lên.

Câu Ngọc: "Cũng không hẳn, Minh La châu chỉ có thể bảo toàn thi thể bất hủ, trong khi đó Nhược thủy băng quan có thể chữa trị thân thể, hữu dụng hơn Minh La châu nhiều."

"Nhưng..." Tắc Trạch nhìn nàng, nhẹ nói, "Thế gian ít có người biết, Ma Thần không có tơ tình."

Tô Tô nhịn xuống mùi máu tươi trong cổ, cõng đứa trẻ lảo đảo chạy.

Nam tử không nói gì, nhưng sau một khắc đứa trẻ ngất đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tròng mắt màu bạc của y mang theo ý cười, lại nhẹ nhàng sờ lên tóc nàng.

Nghe thấy lời này, Câu Ngọc cũng rất kinh ngạc: "Thần Ma đại chiến, Nhược thủy từng một lần chảy vào thế gian, thế nhưng nhiều năm như vậy, theo lý thuyết đã ít tồn tại ở trần thế, dần dần biến mất, không biết là ai đã góp nhặt Nhược thủy, còn nghĩ cách làm thành băng quan."

Tô Tô lau vết máu ở khóe miệng, không thèm nói chuyện với Câu Ngọc, đứng lên muốn chạy.

Tô Tô: "Được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng ta phun lưỡi cảm giác hương vị trong không khí.

Nhớ đến Xà Yêu vừa để rắn nhỏ đi dò đường, nàng hiểu được, Yêu Ma muốn xuyên qua khe hở cơ hồ phải bỏ ra một lượng lớn đại giới, mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm đạo hạnh đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tô Tô vừa muốn thở phào, đột nhiên bị một người đánh một chưởng vào vai.

Tô Tô gật đầu, đẩy cỏ dại ra đi vào trong.

Nàng không kịp phản ứng, bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu.

Nàng lấy một cây châm lửa chiếu sáng ra: "Ta còn hi vọng đệ tử Hành Dương tông có một ngày có thể tự do xuống núi rèn luyện, nhân gian cũng không cần coi con là thức ăn."

Phù chú hóa thành một con chim ưng mắt Thần sắc bén, xông vào bên trong đống rắn, chim ưng vốn là khắc tinh của rắn, bọn nó hốt hoảng chớp mắt mới phát hiện "chim ưng to" này không ăn bọn nó, móng vuốt bắt lấy băng quan, nhanh chóng bay đi.

Nội thương trên người Tô Tô bị Xà Yêu gây ra chậm rãi khỏi hẳn. Nàng mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, không chớp mắt nhìn Tắc Trạch.

Tắc Trạch mỉm cười nói: "Ta sắp c·h·ế·t rồi."

Tô Tô ngẩng đầu, lúng ta lúng túng nói ra: "Ngài... Ngài..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đôi mắt cô độc thê lương, vừa như lạnh lùng, lại như thương xót.

Thật lâu, Câu Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Diệt Hồn châu lệ, làm sao mới có thể biến thành Diệt Hồn đinh tiêu diệt Tà Cốt?"

Cũng may những Yêu vật cấp thấp kia không đủ trí thông minh, Tô Tô sử dụng vài Chướng Nhãn pháp bọn nó sẽ không đuổi kịp.

"Tiền bối, vãn bối Lê Tô Tô, bất đắc dĩ xâm nhập vào nơi đây, đã quấy rầy ngài, xin ngài tha thứ."

Nói xong mới nhớ tới Khuynh Thế Hoa màu tím trong cơ thể Tô Tô, lời này nói vô ích rồi. Chú định vận mệnh một đời này chỉ là không biết sẽ là kiểu c·h·ế·t nào.

Tự Nữ đuổi theo, nhìn tông miếu, sắc mặt đại biến, nàng ta không cam lòng nhìn Tô Tô cùng đứa trẻ, cắn răng rời đi.

Tô Tô còn muốn nói gì đó, Tắc Trạch đã một lần nữa nhắm mắt lại, tóc trắng thần chỉ, thân thể dần dần trong suốt, biến mất ở không trung.

1

Nàng ta kinh nghi bất định nhìn đứa trẻ, lúc này trong mắt có mấy phần hứng thú.

Tô Tô hoảng hốt chạy bừa, không thèm đoái hoài nhìn phía trước là nơi nào, đỡ trái đỡ phải né tránh.

Chớp mắt đã vạn năm, Tô Tô phảng phất từ trong mắt của y nhìn thấy năm tháng chậm rãi trôi qua.

Tô Tô nói: "Những yêu quái như Thất vĩ Hồ chạy ra Hoang Uyên không biết tiền bối có biết hay không."

Tự Nữ kêu thảm một tiếng, Nhược thủy hòa tan người nàng ta.

Cỏ dại rậm rạp, trên đất bùn đầy hương vị tanh hôi hư thối. Rắn, côn trùng, chuột, kiến bò qua bò lại, còn có mấy con dơi tránh trên tàng cây dùng con mắt đỏ như máu nhìn Tô Tô.

Không thể nào, không phải là điều nàng mong chờ!

Sau một lúc lâu, Xà Yêu cười ha ha nói: "Hóa ra là như thế, tiện nhân Phiên Nhiên kia cưỡng ép xuyên qua khe hở, tự đoạn hai đuôi, hủy đi mấy ngàn năm đạo hạnh. Ngươi còn sống, nàng ta chắc chắn đã c·h·ế·t."

Câu Ngọc cái khó ló cái khôn: "Tô Tô, nếu không hãy ném băng quan cho nàng ta, chúng ta chạy đi."

"Tiền bối sẽ ở đâu?"

Tô Tô thầm nghĩ, hóa ra là kẻ thù của Phiên Nhiên. Cũng khó trách, đều ở Hoang Uyên, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Tự Nữ hưởng thụ kho.ái cảm g·i·ế·t chóc, không chú ý tới nhược thủy băng quan run lên, đang có xu hướng tan ra.

Câu Ngọc nói: "Bọn chúng đều là Yêu vật cấp thấp, không cần để ý tới, chúng ta đi tìm tiền bối Thần Quy là được rồi."

Lần này Câu Ngọc cũng sợ ngây người.

1

Tô Tô nâng mắt nhìn, cửa vào Hoang Uyên đầy hoang vu.

Giọng điệu y thong dong bình thản, Tô Tô cùng Câu Ngọc lại không biết nói cái gì cho phải.

Cũng không biết hắn cùng Hữu Hộ pháp xinh đẹp trong truyền thuyết kia có làm gì hay không.

Tô Tô nói: "Ta biết."

Chỉ còn lại rắn nhỏ trông coi băng quan.

Bên cạnh chính là mấy bộ khung xương, Tô Tô đẩy chúng ra ngoài. Nàng ngừng thở trốn ở đằng sau nham thạch màu đen.

Tô Tô nói: "Ném cho nàng ta chúng ta cũng chạy không được." Xà Yêu sẽ không bỏ qua cho nàng.

Tô Tô lấy ngựa c·h·ế·t làm ngựa sống, dứt khoát chạy về bên trái.

Câu Ngọc nói: "Xong xong, đánh kẻ nhỏ thì kẻ lớn tới."

Đôi mắt ướt sũng của đứa trẻ nhìn nàng một lát, giang hai cánh tay ghé vào trên lưng nàng.

Tô Tô ngẩn người, Phiên Nhiên quả nhiên vốn là Cửu Vĩ Hồ sao?

1

Câu Ngọc nói: "Ngươi muốn đi tìm Thần Quy, ta không yên lòng. Hãy thật hạn chế chạm vào tro tàn ở không trung, đây đều là trọc khí hóa thành, thân thể của ngươi bây giờ là phàm nhân, chạm nhiều sẽ c·h·ế·t sớm."

Tắc Trạch không vạch trần suy nghĩ kia của Câu Ngọc, y ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn hòa, nói với Tô Tô: "Ta canh giữ ở Hoang Uyên quá lâu, Thần lực dần dần biến mất, Hoang Uyên bắt đầu xuất hiện khe hở. Thế giới này, Yêu Ma sắp hoành hành."

Tô Tô suy một ra ba: "Tác dụng không khác với Minh La châu lắm."

"Nhược thủy ngưng tụ thành băng quan."

Câu Ngọc nói: "Chạy mau, những con rắn kia đuổi theo kìa."

Đợi đến khi không nhìn thấy hình bóng Phiên Nhiên nữa, Tô Tô bước vào trong khe hở.

Tô Tô không dám quay đầu, lúc này rất nhớ đôi cánh của mình.

Tô Tô nhét băng quan vào trong tay áo, co cẳng chạy mất.

Chỉ thấy một chỗ hoang vu trên gốc bồ đoàn có một nam tử tóc trắng đang nhắm mắt ngồi.

Nghĩ đến y rõ ràng là Thần lại độc thủ Hoang Uyên, cùng cộng đồng mấy vạn Yêu Ma vĩnh viễn ở nơi không thấy được ánh sáng, mũi Tô Tô cay cay.

Thế nhưng huyết thống những nhóm Thần tộc Thiên Thần đó sớm đã vì tam giới an ổn mà c·h·ế·t trận toàn bộ. Trả đại giới nặng, diệt hết Ma Thần cùng đại Yêu đời trước.

Tô Tô rơi xuống, một đứa trẻ sắc mặt tái nhợt mơ hồ nhìn nàng.

Tô Tô kinh ngạc ngước mắt, đứa trẻ sau lưng cũng mười phần mờ mịt.

Thế nhưng Xà Yêu rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với Thất vĩ Hồ, Tô Tô ở trong tay Xà Yêu một chiêu đều tránh không được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Băng quan trong tay áo Tô Tô rớt xuống đất, biến thành nguyên bản lớn nhỏ, máu trên người nàng nhỏ lên trên băng quan.

Dứt lời, đuôi rắn của nàng ta vung tới, Tô Tô đã sớm chuẩn bị, hiểm hiểm tránh đi, co cẳng lập tức chạy.

1

Tô Tô được một vị Thần cuối cùng trên đời khen, khó để không lộ ra một mặt tính trẻ con, chân tay luống cuống, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Câu Ngọc trầm ngâm một lát, nói ra: "Đại chiến Thần Ma lần trước đã qua vài vạn năm. Thần Quy có huyết thống Thượng Cổ Huyền Vũ, y trấn thủ Hoang Uyên cũng đã vạn năm, nói không chừng ý thức sớm đã dung nhập Hoang Uyên. Y là vị Thần cuối cùng trên đời."

Câu Ngọc nói: "Cam đoan thân thể bất hủ, duy trì sinh mệnh. Khỏi cần phải nói, quá trình ngưng tụ thành băng quan rất khó khăn, người trong băng quan nhất định rất được coi trọng."

Người Tu Chân sau đó tuân theo phân phó của bọn họ, tiếp tục lục đục phong ấn những Yêu Ma khác ở Hoang Uyên. Bây giờ thiếu niên Ma Thần mới sắp thức tỉnh, Thiên Thần cùng phàm nhân đã không thể áp chế Ma Thần mới.

Con ngươi màu bạc của Tắc Trạch trong trẻo mà thuần khiết, y không cổ vũ cũng không có tức giận, chỉ nói: "Nếu như thế, tiểu hữu thử một chút đi."

Tô Tô trịnh trọng gật đầu.

Xà Yêu quả nhiên không vội vàng g·i·ế·t nàng, vẻ mặt cổ quái: "Thất vĩ Hồ? Tiện nhân kia không phải Cửu vĩ Hồ sao?"

Tô Tô lắp bắp, không thể tưởng tượng nói: "Đâm, mở tâm hắn ra?"

"Ta tên Tắc Trạch." Y ôn nhu nói.

Tô Tô bấm một cái quyết: "Đi!"

Đứa trẻ ngẩn người, cuối cùng do dự nói: "Bên trái hình như có một tông miếu."

Ngay cả Câu Ngọc đều kinh ngạc: "Tô Tô ngươi vậy mà lại thẹn thùng nha!"

Tô Tô nắm chặt Thần đinh trong tay.

Cũng khó trách Xà Yêu không tự mình thoát ra, chỉ dám quan sát.

Câu Ngọc thở dài nói: "Y cho dù biết được cũng không có cách nào ra khỏi Hoang Uyên, bắt Yêu vật chạy đi."

Xà Yêu trước kia hẳn không phải là đối thủ của Phiên Nhiên, thế nhưng khi Phiên Nhiên thoát ra thì hết sức yếu ớt, ngay cả phàm nhân còn đánh không lại.

Dù sao hàng ngàn hàng vạn Yêu Ma còn đang bị trấn áp ở Hoang Uyên.

Bốn phía không có cách nào phân rõ phương hướng, giống như nơi hoang dã vô cùng vô tận. Những nơi Tô Tô đi qua có thể thấy mấy bộ xương trắng.

Tô Tô đột nhiên nói: "Có tiếng động."

Trong lòng Câu Ngọc có mấy phần bi thương, nói: "Tô Tô, ngươi nhất định phải thành công."

Câu Ngọc thấy chuyện nghiêm trọng vốn định đập nồi dìm thuyền, không ngờ băng quan đột nhiên lượn vòng ra ngoài, đánh lui Tự Nữ.

Nữ tử thân người đuôi rắn vây quanh băng quan, tức giận nói: "Bảo các ngươi đi tìm khe hở, các ngươi tìm tới thứ như vậy, một đám phế vật vô dụng!"

1

Rắn nhỏ tê tê phun lưỡi: "Tự Nữ bớt giận, chúng ta mới nhìn thấy khe hở thì vật này đã từ trên trời giáng xuống đập chúng ta tới hôn mê, đến khi chúng ta tỉnh lại thì khe hở đã không thấy tăm hơi."

Tô Tô bất động thanh sắc lui lại, nhớ tới giọt máu từng nhỏ vào mi tâm của mình: "Ngươi nói Phiên Nhiên sao?"

Tô Tô nói: "Sao ngươi lại tỉnh lại?"

Câu Ngọc tinh tế phân biệt: "Đây là... Diệt Hồn châu lệ, ta nghe nói, Diệt Hồn châu lệ có thể hóa thành chín cái Thần đinh, đinh nhập trong cơ thể Tà Ma. Nhưng chưa từng có người nào thấy Diệt Hồn châu lệ."

----------------------HẾT CHƯỚNG 34----------------------

Chương 34: Tơ tình

Tắc Trạch nhìn Tô Tô.

Không biết qua bao lâu, Tô Tô đập xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.

Tô Tô nói: "Vãn bối là vì thế mà đến, phụ thân và các trưởng lão hy vọng Tô Tô thay đổi năm trăm năm trước, rút ra Tà Cốt, ngăn cản Ma Thần thức tỉnh, xin tiền bối chỉ điểm phương pháp."

Không cần Câu Ngọc dặn dò, nàng lập tức tìm chỗ trốn đi.

Thân thể Tự Nữ tăng vọt, rất nhanh, một đầu rắn to màu xanh đen ngăn lại đường đi của Tô Tô.

Nàng ta vạn phần nén giận, cuối cùng miễn cưỡng nhịn cơn tức giận, liế.m môi nói: "Được rồi, lâu rồi chưa ăn nhân loại, ăn nó đi."

Câu Ngọc lần này cũng ngượng ngùng, bao nhiêu năm rồi không có người biết nó cuối cùng là cái gì. Tắc Trạch gọi tên của nó, nó cảm thấy hoảng đến nỗi mặt nóng lên.

Tô Tô vuốt vuốt da gà nổi trên cánh tay, kéo mép váy xuống, cắn nát ngón tay vẽ hai tấm phù.

Nhưng Yêu vật hành vi phóng túng, nói không chừng sẽ ở trong Hoang Uyên sinh ra tiểu Yêu Ma. Có vài yêu quái sức sinh sản yếu, có vài loại năng lực sinh sản lại mạnh.

Tự Nữ uốn éo người, âm ngoan nhìn Tô Tô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tơ tình