Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Phong vị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Phong vị


Thái y theo sát ở phía sau hắn chạy tới đây, nhắc lại lần nữa về bệnh tình của Diệp Băng Thường. Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình nghe, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: “Khua môi múa mép đều g·i·ế·t.”

Tô Tô nói: “Vậy Nhập Mộc Ngưng! Xin ngươi gọi Nhập Mộc Ngưng đến đây!”

Edit: ChiiChoo

Đạm Đài Tẫn im lặng, mặc nguyên y phục lên nằm cùng.

Diệp Trữ Phong nói: “Tam muội muội!”

“Diệp Trữ Phong, đã mấy ngày, ngươi nói cho cô là không tìm được người?”

Mặc dù…… Diệp Băng Thường nhận thấy dường như Đạm Đài Tẫn bắt chước Tiêu Lẫm đối đãi với mình.

Tiểu Tuệ vừa muốn nói chuyện, thì thấy đèn lưu ly trong điện theo thứ tự sáng lên.

Thái giám bưng lấy chỉ dụ màu đen, cười khanh khách nịnh nọt nói với Diệp Băng Thường: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân.”

Câu Ngọc than một tiếng, hiểu rõ vì sao Đạm Đài Tẫn lại kiêng kị tiểu chủ nhân như vậy, quả thật so với bọn họ nàng là một tồn tại cường đại.

Chỉ cần có lực lượng, hắn có thể làm yêu, thậm chí làm ma. Hắn làm gì cũng được.

Ngón tay hơi hơi giật giật.

Diệp Băng Thường ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy thanh niên huyền y chậm rãi đi vào trong điện.

Diệp Băng Thường giữa mày khép lại một tia sầu muộn, cười khổ, không nói gì.

G·i·ế·t người như vậy …… Thật đơn giản.

Sắc mặt Diệp Băng Thường cũng trắng bạch, có lẽ là vì sợ hãi dọa đến nàng ta, con ngươi đen láy của thanh niên lộ ra vẻ dịu dàng: “Đừng sợ, cô sẽ không thương tổn ngươi.”

“Người của chúng ta đã vây quanh sân, nhưng lão bà kia không chịu giao người ra.”

~Hết chương 65~

Sau đó thánh chỉ đến, Diệp Băng Thường vốn nghĩ rằng nhiều lắm mới được đến chiêu nghi, không nghĩ tới Đạm Đài Tẫn sẽ trực tiếp phong mình là “Chiêu Hoa phu nhân”, địa vị chỉ ở dưới Hoàng Hậu.

Đạm Đài Tẫn cười cười: “Lời nói của người c·h·ế·t, sao có thể thành sự thật chứ?”

Tô Tô cởi bỏ dây thừng, rồi lại nằm xuống.

Môi Diệp Băng Thường run rẩy, ngoan ngoãn gật gật đầu, rồi nằm xuống ngủ.

Diệp Băng Thường nước mắt rưng rưng, bàn tay trong chăn nắm lấy lòng bàn tay của người thanh niên.

Nữ quan nhấc váy hung hăng phun miệng, đá chân hắn.

Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân, mau giải.”

Tay nữ quan s* s**ng trên người hắn, sau một lúc lâu, sắc mặt thiếu niên ửng hồng dưới thân ả không hề phản ứng, giống như bị đóng cọc gỗ.

Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân, người làm sao vậy?”

Cung nữ khó xử nói: “Nô tỳ không cởi được dây thừng trong tay cô nương.”

Nhập Mộc Ngưng lại dùng Nhược thủy thẳng hoàn trói nàng lại.

Nói tới nói lui, Nhập Mộc Ngưng cũng nhận ra được Tô Tô giờ phút này xấu hổ. Nàng ta là người tu đạo pháp, cũng sẽ không phản bội Đạm Đài Tẫn, cho nên nàng ta biết nhược thủy thẳng hoàn giải như thế nào.

Rõ ràng một lúc trước, hắn ở Điện Thừa Càn……

Tô Tô đóng chặt chân, sắc mặt khó coi.

Beta: X

Bình thường nam nhân khi đến độ tuổi phù hợp thường sẽ hay bị mộng tinh, nhưng hắn không có.

Tô Tô nói: “Người có ba việc gấp.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nửa người hắn tr*n tr**, không nói một lời ôm chặt bản thân, nghe ả nói những lời vũ nhục.

“Không được.”

Nhập Mộc Ngưng vừa đi, khóe môi Tô Tô lộ ra một nụ cười.

Sắc mặt Diệp Trữ Phong tái nhợt, dập đầu nói: “Cầu bệ hạ tha cho tổ…… Diệp lão phu nhân.”

Trong điện cung nhân chỉ để lại hai ngọn đèn mờ ảo, Đạm Đài trợn tròn mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn Diệp Băng Thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những điều này không những làm Diệp Băng Thường không thấy thoải mái mà còn khiến cho nội tâm nàng ta trùng xuống. Nàng ta nhớ tới trong cung còn có Tam muội muội từ nhỏ đã không thích nàng ta, lại càng không vui nổi.

Bên ngoài đều nói Đạm Đài Tẫn là một bạo quân, hắn tàn nhẫn lạnh nhạt, nhưng mà đối với Diệp Băng Thường, vẻ mặt hắn luôn ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng mang theo hương vị của thiếu niên trong sáng.

Đã từng có nữ quan thèm khát dung mạo hắn, đến dụ dỗ hắn, khi đó hắn mới mười ba tuổi, là một hạt nhân thấp kém yếu ớt, cũng không biết bản thân có thể sử dụng tà vật.

Khuôn mặt giống với Nhập Mộc Vũ, nữ nhân lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Diệp tam cô nương lại có chuyện gì.”

Trời chưa sáng Đạm Đài Tẫn đã đi rồi.

Tất cả các tì nữ trong cung Diệp Băng Thường đều rất hiểu chuyện, thấy thế vội vàng lui ra.

Vì thế Câu Ngọc cũng gấp theo nàng: “Đạm Đài Tẫn còn chưa có trở về, vậy phải làm sao bây giờ?”

Diệp Băng Thường cắn cánh môi, không tiếng động nằm dịch vào bên trong.

Tiểu Tuệ tức giận nói: “Tiểu thư, người đừng nghe những tên lắm mồm kia nói bậy. Trong cung bệ hạ chỉ có một người là người thôi, nếu không thích người thì còn có thể thích ai nữa. Tiểu thư là vì quốc gia đại nghĩa mới đến Chu quốc, bọn họ gì cũng đều không hiểu, coi chừng về sau bệ hạ sẽ khiến cho bọn họ câm miệng lại.”

Nữ quan c·h·ế·t rất khó coi.

Để lại cho Đạm Đài Tẫn một vị trí.

Nếu Tiêu Lẫm đăng cơ, cho nàng ta chỉ sợ cũng là như thế.

Tiểu Tuệ vui vẻ nói: “Như thế thật tốt, sẽ không ai còn dám bắt nạt tiểu thư. Không, là phu nhân, nhìn miệng nô tỳ này, tiểu thư là phu nhân.”

Lúc này, nàng ta không thể tránh khỏi mà nghĩ tới Tiêu Lẫm.

~~~

Cờ chiêu hồn phía sau Diệp Trữ Phong, hồn phách lão đạo sĩ bay ra, sát khí trên người gã rất nặng, khặc khặc cười nói: “Bẩm bệ hạ, đã tìm được tung tích Bàng Nghi Chi. Không ngờ bọn họ trốn ở trong viện lão thái bà!”

“Lão thái bà” trong miệng lão đạo, là Diệp lão phu nhân, tổ mẫu Tô Tô.

“Cảm ơn bệ hạ đã cho thiếp nơi an cư lạc nghiệp.”

Khi còn nhỏ Đạm Đài Tẫn đã từng hoài nghi bản thân có phải có vấn đề hay không, hắn ở trong hậu cung dơ bẩn, 11-12 tuổi đã hiểu rõ chuyện tình thế gian.

Không lâu sau Nhập Mộc Ngưng liền tới.

Giống như lúc Đạm Đài Minh Lãng muốn xẻo mắt hắn, sau khi hắn bị mù cũng rất bình tĩnh.

“Không, ngươi không phải vô năng.” Đạm Đài Tẫn cười nhạo nói: “Ngươi là bất trung, một con c·h·ó bất trung, thật sự làm cô phiền lòng.”

Miệng nàng lẩm bẩm, thử vài lần, một lúc sau, nhược thủy thằng hoàn được cởi bỏ.

Không chỉ có chuyện đó giữa nam nữ, ngay cả những chuyện dơ bẩn giữa nam nhân với nam nhân hắn cũng đã từng gặp.

Thế nhưng là, đôi mắt đen sì của hắn nhìn ánh nến nhảy lên, gối lên cánh tay mình. Người ngủ phía sau lưng rõ ràng là “Người trong lòng”, hắn lại như trước không phản ứng.

Nàng ta ảm đạm nhìn hắn, làm như rất khó nói, sau một lúc lâu mới quyết định hỏi: “Bệ hạ có phải…… Thật sự ghét bỏ thiếp thân?”

Chương 65: Phong vị

Đạm Đài Tẫn trào phúng nói: “Không hổ là nữ nhân xuất thân từ tướng môn.”

Độ cong khóe miệng khi hắn cười, rất giống với Tiêu Lẫm.

“Đạm Đài Tẫn đâu!”

Nàng ta nhìn hồ sen trong cung, siết chặt tay áo.

Từ khi sinh ra hắn đã khuyết thiếu cảm tình, đi theo Kinh Lan An học tập thường xuyên, nhưng mà bắt chước cũng chỉ là bắt chước, hầu như trong mọi thời điểm nội tâm của hắn đều lạnh như nước hồ tháng mười.

Chế độ phong phi ở Chu Quốc khác với Đại Hạ.

Trên mặt Tiểu Tuệ không khỏi mang theo vui mừng, nàng ta đã nói mà, tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp như vậy, bệ hạ làm sao có thể chưa từng động qua nàng ta. Qua tối nay, tiểu thư nhất định sẽ có danh phận, cũng sẽ không có cung nhân nào dám khinh nhục nàng ta.

Chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của Tô Tô làm mấy cái quyết, vậy mà lại giống y đúc thủ pháp vừa rồi của Nhập Mộc Ngưng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Trữ Phong im lặng không nói, sau một lúc lâu, cúi đầu: “Thuộc hạ vô năng.”

Đối với Đạm Đài Tẫn mà nói, những năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Ngoài cái c·h·ế·t ra, không có gì có thể khiến hắn sợ hãi, sở dĩ hắn có thế nhớ rõ như vậy, là bởi vì đó là lần đầu tiên hắn có thể gọi ra yêu vật g·i·ế·t người.

Nhập Mộc Ngưng ngẩn người, sau một lúc lâu nói: “Ngôn ngữ th* t*c!”

Diệp Băng Thường thấp giọng nói: “Thiếp tin bệ hạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Tô không phản đối, nhìn theo Nhập Mộc Ngưng lạnh mặt rời đi.

Tiểu Tuệ thấp giọng nói: “Bệ hạ là quan tâm đến tiểu thư.” Từ sau khi hai nước ngưng chiến, Đạm Đài Tẫn gì cũng chưa muốn, chỉ nói muốn Diệp Băng Thường với Chu quốc.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Băng Thường mang theo một mạt rặng mây đỏ, hai mắt nàng ta rũ xuống, khí chất vẫn nhàn nhạt như hoa cúc, ngón tay run nhè nhẹ cởi bỏ xiêm y của Đạm Đài Tẫn.

Một lúc sau, Tô Tô trở về, nằm trên giường thở dài, làm người thật khó.

Nàng ta vốn nhu nhược đáng thương, Đạm Đài Tẫn im lặng một lát, nhìn đôi mắt nàng ta, trong nội tâm sinh ra rung động nhẹ nhàng, giống như mấy năm trước, vẻ mặt hắn không khỏi nhu hòa đi chút ít, nói: “Ngủ đi, đêm nay cô trông coi ngươi.”

Đạm Đài Tẫn dịu dàng nói: “Sẽ không, cô biết quá khứ của ngươi, cũng cảm kích thiện ý trong quá khứ. Cô nếu thật là để ý thì sẽ không cần ngươi tới.”

Nàng ta làm một động tác phức tạp, môi mấp máy, cởi bỏ dây thừng ở đầu giường, Tô Tô bật dậy.

Tô Tô tuy rằng có thể sử dụng biện pháp thổ nạp(*hô hấp) để trì hoãn phản ứng cơ thể, nhưng là thân thể phàm nhân, có rất nhiều điều bất tiện. Nàng mạnh mẽ chịu đựng trong chốc lát, rồi gọi cũng nữ tiến vào.

Đến lúc đám người kia phát hiện, trên xác ả đã có ruồi bọ bay quanh.

Trong lòng Diệp Băng Thường cảm thấy cô đơn bất an.

Cung nữ tiếp nhận áo choàng của Đạm Đài Tẫn, Diệp Băng Thường ngồi dậy muốn hành lễ.

Mặc dù đó chỉ là một con rắn nhỏ ngây thơ.

Nàng ta ngơ ngẩn nhìn nửa đêm, đột nhiên có chút nhớ đến Tiêu Lẫm.

Cảm giác ghê tởm chậm chạp nổi lên. Thiếu niên bảo vệ đầu mình, dưới cánh tay hắn, con ngươi đen nhánh không chớp.

Hiện giờ thanh niên đế vương so với Tiêu Lẫm quyền nặng hơn, tâm tàn nhẫn hơn, nàng ta thương cảm rất nhiều, nhưng cũng biết người này tính tình cũng sẽ không tốt giống như Tiêu Lẫm.

Duy chỉ có đối với nữ tử trước mắt, trong lòng hắn sẽ lột kén kéo tơ sinh ra vài phần tình cảm phức tạp.

Bên ngoài đã muộn như vậy, hiện tại nàng đi ra ngoài cũng không làm được gì, ngày mai xem tình hình lại nói.

Nàng ta mới cởi bỏ áo ngoài của thanh niên, lại bị đối phương nắm lấy tay, Diệp Băng Thường nâng đôi mắt lên, Đạm Đài Tẫn cười nói: “Thân thể ngươi không khỏe, không cần làm như thế. Ngủ đi.”

Vẻ mặt hắn lãnh đạm, dưới thân không hề có phản ứng.

Diệp Băng Thường suy yếu nằm ở trên giường.

Diệp Băng Thường từ dưới đất đứng dậy, khói sóng như hàm chứa một hồ x**n th**, dịu dàng nói cảm ơn.

Đạm Đài Tẫn đang muốn nói chuyện, Nhập Bạch Vũ đột nhiên nói: “Ai!”

Bả vai Diệp Trữ Phong run rẩy.

Mùa đông ở Chu Quốc ấm hơn so với Hạ Quốc, nhưng trên mặt nàng ta lại không có chút huyết sắc nào.

Tô Tô: “……”

Bây giờ đã muộn như vậy, vừa nghe tin thân thể Diệp Băng Thường không tốt, hắn lập tức chạy tới đây.

Diệp Băng Thường đỏ mắt nhìn hắn.

“Tiểu thư, bệ hạ đến đây!” Tiểu Tuệ vui mừng nói.

Thiếu niên nhìn tay mình, như suy nghĩ điều gì.

Đạm Đài Tẫn nói: “Không cần, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Chỉ là họ nói đúng, thiếp lẽ ra nên treo cổ tự tử ngay lúc Tuyên vương c·h·ế·t. Thiếp làm Hạ quốc mất mặt, cũng hổ thẹn với bệ hạ, thiếp không còn mặt mũi nào để sống ở Chu quốc.”

Nữ quan hoảng sợ mà trừng lớn mắt, muốn kêu lên nhưng lại không thể phát ra tiếng.

Đối với bất kì một nam nhân nào, thời niên thiếu khi biết được mình không lên được, e rằng trong nội tâm sẽ rất không thoải mái. Nhưng Đạm Đài Tẫn thì không, hắn rất nhanh tiếp nhận hiện thực này.

Đạm Đài Tẫn chống cằm, lười biếng nhìn người quỳ phía dưới.

Diệp Băng Thường ho khan hai tiếng: “Tiểu Tuệ, ta không có việc gì. Ngươi đi ngủ đi, đêm đã khuya, bệ hạ chắc hẳn sẽ không tới.”

Có thể gọi ra yêu vật, hắn hẳn là sợ hãi, Đạm Đài Tẫn nghĩ thầm. Chỉ là hắn cố làm ra bộ dáng giống sợ hãi, đáy mắt lại nhịn không được hiện ra vài phần ý cười tà ác.

Đạm Đài Tẫn đưa lưng về phía nàng ta, nụ cười trên mặt biến mất, lại thêm vài phần âm u.

Tô Tô cắn răng nói: “Ta thật là hận không thể g**t ch*t hắn.”

Sau bình minh, một đạo chỉ dụ truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

“Hay là tiểu chủ nhân gọi người.”

Thân thể đẫy đã với hắn mà nói giống như một khối thịt mỡ, khiến hắn buồn nôn.

Trên giường thiếu nữ sống không còn gì luyến tiếc nói: “Nếu ngươi muốn để ta đi tiểu lên trên giường của Đạm Đài Tẫn, ngươi có thể tiếp tục nhìn.”

Bất kể là đôi mắt, hạ thể, đối với hắn mà nói đó cũng chỉ là một đồ vật để trang trí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thủ quyết nàng xem một lần là có thể nhớ rõ, còn về khẩu quyết, có thể căn cứ theo Nhập Mộc Ngưng ngẫu nhiên mấp máy môi đoán ra được.

Không có trói buộc, trong lòng Tô Tô an tâm hơn chút ít.

Hậu phi cấp bậc từ cao đến thấp phân biệt là “Hoàng Hậu, phu nhân, chiêu nghi, tiệp dư, dung hoa, mỹ nhân”.

Những điều này diễn ra quá nhanh, khiến cho nàng ta cảm thấy những chuyện này diễn ra không chân thật. Nàng ta đương nhiên là thật lòng đối đãi với Tiêu Lẫm, nhưng mà nàng ta thật sự không thể c·h·ế·t theo Tiêu Lẫm.

Tuy rằng ở Tiên giới thâm niên nhỏ, nhưng mà Tô Tô học cái gì cũng rất thông minh.

Ả nhìn thiếu niên từ trên mặt đất từ từ đứng dậy, nhặt xiêm y lên mặc vào, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào ả. Trong mắt ả, cổ mình bị một con rắn đen gắt gao siết chặt.

Cung nữ nghe thấy cái tên này cực kì sợ hãi, thấy Tô Tô tức giận gọi thẳng tên bệ hạ, cung nữ sợ hãi nhìn nàng một cái: “Bệ hạ ở trong cung của Chiêu Hoa quận chúa.”

Trước kia không quá xem trọng thiếu niên, nay đã trở thành chỗ dựa sau này của nàng ta, loại thay đổi này khiến người ta cảm thấy không thể tả nổi.

Rất nhanh, ả đã ngã trên mặt đất, không có tiếng động.

Tiểu Tuệ cũng vội đi theo người lui ra.

Trường kiếm hắn ta bay ra, ngoài cửa sổ một bóng hình linh hoạt né tránh.

Nữ quan dùng dược vật xong, như một con khỉ vội vã lao đến, vừa cởi xiêm y của hắn ra vừa thở hổn hển nói: “Hạt nhân, ta sẽ làm ngươi vui sướng. Chỉ cần ngươi thử qua một lần loại tư vị này, cả đời nhất định sẽ khó mà quên được. Ngươi muốn sờ nơi nào đều có thể……”

“Ngươi cho rằng cô thật sự tín nhiệm ngươi, hử?”

Đạm Đài Tẫn đưa tay lên, lạnh lùng chạm vào vết thương bị cào trên mặt.

Nàng ta cầm thánh chỉ, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

Thân mình Tiểu Tuệ run lên, trăm triệu không nghĩ tới bệ hạ sẽ trực tiếp g·i·ế·t người.

Tất cả đều cho rằng Đạm Đài Tẫn đêm qua lâm hạnh nàng ta, nhưng thực tế thanh niên ngay cả góc áo cũng đều là lạnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Phong vị