Từ tham mưu mặt mày rạng rỡ trở về báo tin hợp tác thành công.
Cả hệ thống bắt đầu vận chuyển, tiểu đội 2 hoàn tất công tác chuẩn bị, chỉ cần giờ đến là kết hợp với Trung đội 2 (gồm tiểu đội đã tách ra làm điểm tựa và phần còn lại của Trung đội 2).
Trung đội 3 bắt đầu chuẩn bị đầy đủ, đề phòng việc Đội số 3 sang sông đánh úp.
Trung đội 1 khí thế hung hung, gần như sẵn sàng nhanh chóng đánh vào trung đội phòng thủ của kẻ địch.
Thậm chí nếu tình hình không hợp lý hoàn toàn có thể cơ động rút quân về phòng ngự chủ trại.
Đầu giờ chiều, hẹn giờ đã đến.
Tiểu đội 2 ngay lập tức nhanh chóng di chuyển xuống đường lớn, hội họp với Trung đội 2 tiến công một mạch đến vị trí ngã ba đường, nơi mà đã có người của Đội số 4 phòng thủ.
Phía bên đội 10, nhận được tín hiệu ngay lập tức xua quân xuống phía nam đánh thẳng vào tiểu đội đang phòng thủ tại núi Tạc Tác cùng núi Cao Lâm.
Trung đội 1 mạnh mẽ công trại địch.
Chiến dịch vừa khởi động, quân địch tại phía bắc nhận được tin báo vội vã rút quân, ý đồ co cụm phòng thủ chủ trại.
Trung đội 2 chỉ phải đối mặt với hai tiểu đội vì vậy đã chia quân hai đường, một đường ẩn nấp sau đó giả vờ chia quân đi truy bắt lui binh.
Phía bên kê trúng kế đuổi theo, bị Trung đội 2 làm một đòn hồi mã thương, kết hợp với ẩn binh, kẻ địch không có trại thủ bại lui hoàn toàn, chỉ có một nửa thành công rút về chủ trại.
Trung đội hai giả truy đuổi, xua quân đến áp sát trại địch sau đó thuận đường hướng xuống phía nam giả ý hội hợp cùng Trung đội 1.
Kẻ địch vội vã cử người ý đồ níu giữ Trung đội 2 không cho di chuyển xuống phía nam.
Đến đây mọi thứ đều nằm trong kế hoạch được dự tính trước, mọi việc thuận lợi.
Trung đội trưởng của trung đội hai lúc này ra lệnh:
“Mọi người tạm thời lùi lại, kẻ địch đông quân, mau chóng rút lui.”
Mọi người lùi ra khoảng 20 dặm bắt đầu dừng lại, vì kẻ địch sợ bị lừa gạt nên không dám đi xa.
Cử động này chủ yếu để ngăn cho kẻ địch từ phía nam rút quân về phòng thủ, Trung đội một chỉ cần ngăn chặn kẻ địch rút về là được.
Đội số 10 cử một Trung đội vượt núi Cao Lâm, ngăn chặn một trung đội ở phía đông của Đội số 4, ý đồ không cho đối phương rút về.
Ngoài ra hai bên hằm hè nhau, không ai tấn công ai giả bộ duy trì hiện trạng yên bình để Đội số 1 không thừa cơ mà vào.
Dù sao 3 đánh một miếng bánh chả còn bao nhiêu, còn với Đội số 4, ít một kẻ địch vẫn hơn, ngoài ra còn là cơ hội để kéo người sang hợp tác với Đội số 1.
Phía nam, Trung đội 1 thành công ngăn chặn kẻ địch không để chúng hợp quân về phòng thủ.
Tất cả các bên tạm thời ổn định, bên công thì cần đặt chân vững chắc mới tấn công tiếp, vì chủ trại của kẻ địch là có trận pháp nên cần phải chuẩn bị vẹn toàn.
Hai bên chủ soái đến gặp nhau tại ngã ba gần chủ trại của Đội số 4, tạm thời trưng dụng doanh trại trước đó của Đội số 4 để lại.
“Chào Đỗ thống soái.”
“Chào Ngô thống soái.”
Hai bên chủ soái vui vẻ gặp mặt, sau đó bắt đầu triển khai bước tiếp theo kế hoạch.
“Đỗ thống soái, lần này chúng ta mỗi bên cử thêm hai tiểu đội thêm cả lính trinh sát như vậy chúng ta có 4 Trung đội tập hợp tấn công vào Đội số 4, phía kẻ địch chỉ còn lại hơn 120 người lại bị chia ra phòng thủ tại nhà và tại mỏ.”
Đỗ thống soái bên đó cười nói:
“Không phải chính hợp chúng ta ý kiến sao? Kẻ địch giờ như cá trong chậu chỉ cần mất đi trận pháp thì chắc chắn bại lui.”
Sau đó mọi người nhanh chóng áp sát chiến trường, đóng tại sát kẻ địch trại, nhanh chóng dựng nên rào chắn để trận pháp sư mau chóng phá giải trận pháp phòng thủ.
Ngô Kiến Quốc nói:
“Kêu trung đội 2 áp sát cửa phía tây của kẻ địch, chia sẻ áp lực cho chúng ta.”
Bên kia Đội số 10 cũng ngay lập tức ra lệnh quân mình áp sát khu vực mỏ của kẻ địch.
Ngô Kiến Quốc bắc loa bên ngoài nói:
“Đội số 4 nghe rõ đây, chúng ta đã bao vây toàn bộ các vị rồi. Đây là thế cửu tử nhất sinh, nếu bên kia chủ soái còn nghĩ cho huynh đệ mình kiếm chác trong thí luyện này thì tốt nhất nên quy hàng, chúng ta sẽ đối xử công bằng như người mình với hàng binh.
Ngoài ra mỗi người được thưởng 20 điểm.
Về sau bại binh đầu hàng chỉ có thể nhận được bảy thành điểm kiếm được mà thôi”
Trong chủ trại của Đội số 4.
“Chủ soái, giờ chúng ta như cá trong chậu, kẻ địch chỉ mở đường phía nam cho chúng ta, mà phía nam là sông lớn. Như vậy bọn chúng là chắc chắn phải tiêu diệt chúng ta chứ không cho chúng ta cơ hội đầu nhập vào đội số 1.
Giờ đánh cũng chết mà không đánh cũng chết. Ta liều mình lao ra đánh kẻ địch chứ không thể hàng.”
Kẻ khác đề nghị:
“Cửa phía Tây của kẻ địch là yếu nhất, ta mở luôn trận pháp, đánh thẳng hướng tây, bên đó cũng là nhà của Đội số 7 một đường đánh thẳng về hướng đó, kẻ địch phần lớn đã ở chúng ta Chủ trại rồi liều chết giết được bao nhiêu là được bao nhiêu.
Chứ không thể để bọn chúng uy hiếp như vậy.”
Kẻ thì bàn lùi:
“Chúng ta có trận pháp, giờ chỉ cần tiêu tốn điểm, mua thêm đại trận phòng thủ chủ trại, chờ người câu thông với Đội số 1.”
Bên ngoài Ngô Kiến Quốc còn lại nói:
“Quên chưa báo cho các vị, nếu bây giờ đầu hàng điểm của hàng binh về sau kiếm được sẽ được tính là điểm của Đội 4, tức là các vị tuy thua nhưng vẫn kiếm được điểm.”
Kẻ nghe thấy thì động tâm bèn bàn lùi:
“Kẻ địch chặn phía đông của chúng ta rồi, giờ đánh ra cũng thất bại, co cụm như này chỉ là lửa lớn nấu ếch, dần dần chúng ta sẽ thất bại. Cầu đội số 1 cũng là tránh hùm mắc hổ mà thôi.”
Hắn chưa nói xong đã ngừng lại, vì ý đã biểu đạt, nói rõ ra sẽ bị chửi là không có cốt khí, sợ về sau chúng bạn xa lánh.
Ngô Kiến Quốc lại nói:
“Chúng ta trận pháp sư đã phá giải sắp xong cái này trận pháp rồi, các vị sắp hết thời gian. Người nào muốn đầu hàng thì lựa chọn mục đầu hàng trên vòng tay và tháo xuống chính mình vòng tay.
Sau đó, chúng ta sẽ là chỗ dựa cho các vị.”
Bình thường kẻ nào không đầu hàng sẽ bị đánh đến trọng thương hoặc mất đi năng lực phản kháng và bị cướp lấy điểm rồi loại bỏ.
Còn nhẹ nhàng hơn thì là bị cướp mất vòng tay, sau đó bị chế trụ một lúc và nếu bị cướp hết điểm sẽ bị mất tư cách thi đấu.
Từ đó, người nào muốn đầu hàng sẽ lựa chọn đầu hàng sau đó tự tháo bỏ chính mình vòng tay và bị chế trụ.
Tránh cho việc có người bị chế trụ mà bị kẻ khác lợi dụng làm việc ác, các trưởng lão sẽ nhận được tín hiệu và sẽ đến hỗ trợ dời đi.
Sau đó, trận pháp bắt đầu rung động mạnh mẽ, lòng người bắt đầu lo lắng, lúc này Đội số 4 chủ soái thở dài nói:
“Lập tức báo hiệu cho các Trung đội ở ngoài kéo quân về chúng ta quyết tử chiến.”
Ngô Kiến Quốc bắc loa muốn kêu hàng binh, nhưng mà cũng không muốn quá nhiều hàng binh, không tốt khống chế.
Vì thế hắn kêu như vậy để những người khác ngại sau này bị chúng bạn xa lánh sẽ không hàng sớm, mà chỉ làm bại binh đầu hàng thôi.
Một khoảng thời gian sau, trận pháp phá vỡ hai bên nhanh chóng triển khai chiến trận.
Phù chú bùng nổ, tiếng hét ngập trời, các loại binh khí va chạm, võ kỹ, thuật pháp bùng nổ.
Đội số 4 dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, nhưng mà cũng không có quá nhiều lợi thế.
Dù sao bị nhốt bên trong, kẻ địch chỉ cần ném phù chú vào đủ cho quân lính thiệt hại nặng nề rồi nên là đành phải kéo ra đánh sáp lá cà với bên địch.
Hai bên chênh lệch rõ ràng, về thông mạch hậu kỳ chiến lực gần như là hai đánh một do vậy chiến trận nghiêng hẳn về một phía.
---
0