Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: 100: Nói Chuyện Với Vũ Đình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: 100: Nói Chuyện Với Vũ Đình


- Đúng là ấm thật

Cô vội vàng giải thích khiến cho cả hai phải bật cười, cô cũng ngượng ngùng nói sang chuyện khác:

- Lúc đầu anh đã tính giận em rất lâu rồi nhưng giờ em đã bù đắp cho anh (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịnh Kỳ ngồi lại gần nắm chặt lấy tay anh:

- Anh nói gì mà linh tinh, anh chỉ nói là tối qua ôm em mạnh quá.

Đêm hôm qua, tôi muốn buông thả bản thân một lần dù cho anh ấy sau này có ghét tôi đi nữa nhưng tôi không thể chấp nhận làm người thay thế, khi bên cạnh tôi anh ấy lại nghĩ đến cô.

Trạch Hải thấy cô xem điện thoại mà không nói gì thì liền hỏi:

- Bà vừa vào thấy chúng ta liền đóng cửa lại đi ra.

- Nãy giờ có ai vào không? Sao em cứ cảm thấy lạ?

Do đầu óc của em đen tối (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không cần đâu, chuyện chị em phụ nữ có anh thì lại khó nói

Tịnh Kỳ đi lên tới sân thượng thì đã gặo Vũ Đình ở trên đây, Tịnh Kỳ đi lại gần cô:

Vũ Đình lúc này nhìn cô với vẻ mặt không còn khó chịu, thù địch nữa mà là rất ân cần, dịu dàng:

Chương 100: 100: Nói Chuyện Với Vũ Đình

- Anh thử hỏi Vũ Hứa xem đang làm gì? Em cứ cảm thấy có gì đó không ổn? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh ôm em như thế mà chẳng làm gì à!

Dương Đằng khoẻ chưa?

- Cô chỉ muốn nói với tôi như thế thôi sao?

- Sao mới sáng sớm lại không thấy Vũ Hứa rồi bà?

- Anh sau này đừng có dụ dỗ em nữa

Trạch Hải cười phá lên, Tịnh Kỳ bước xuống giường chở về phòng của mình nhanh chóng tắm rửa thay một bộ đồ mới với một cái áo sơ mi trắng thắt nơ bên ngoài mặc một cái blazer màu be, chân váy xếp li dài màu be, đôi giày cao gót đen và mái tóc đuôi ngựa buộc cao bước xuống nhà ăn.

Cô giật mình ngồi bật dậy, gương mặt hết sức ngại ngùng, lại vờ đánh Trạch Hải:

Anh vậy mà lại càng ôm chặt lấy Tịnh Kỳ chẳng chịu buông ra, cô thấy anh như thế lại mỉm cười nhưng lại có đều thắc mắc:

Trạch Hải lúc này từ xa lại nhìn thấy họ thân thiết như thế thì rất bất an, lẽ nào mình có thêm tình địch? Trạch Hải lắc lắc đầu không chấp nhận với những suy nghĩ của mình rồi quay người đi xuống.1.

Bà bễu môi nhìn đứa cháu trai chọc ghẹo Tịnh Kỳ nhưng lại có phần quan tâm:

- Ôm thì phải đụng vào người anh1

- Con chắc đã mệt lắm đúng không? Mau ngồi xuống đi, toàn đồ ăn ngon đó, ăn vào bồi bổ cơ thể.1

Trạch Hải nguy nghiêm vậy mà lại tựa vào lòng của một cô gái nhỏ còn ôm chặt lấy cô.

Xin lỗi anh! Em đã bỏ mặc anh cả ngày hôm nay

- Anh bị sao vậy?

Trạch Hải nghe thấy lại lẵng lặng cười, Tịnh Kỳ lúc này mới phát hiện ra lời nói của bà có gì đó không đúng:

- Em thấy như thế có ấm không?

Bà cũng đang ngồi trong bàn ăn thấy cô thì liền rất vui, nắm lấy tay cô kéo ngồi xuống:

- Anh sợ!

- Vũ Đình không đẩy anh ra thì không biết anh đã làm gì người ta rồi

Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy Trạch Hải cách một lớp chăn nhưng anh nào muốn như thế:

- Có chuyện gì?

- Cô hãy mở lòng hơn còn có người khác đang ở bên cạnh rất quan tâm, yêu thương cô đó

Nhưng tôi không thể nào quên được đoạn tình cảm hạnh phúc ở cạnh anh ấy đến khi cô xuất hiện tôi mới nhận ra anh ấy có lẽ đã tìm được người mình muốn tìm.

Tịnh Kỳ cảm thấy rất lạ nhỏ giọng hỏi:

- Vậy thì tốt rồi

Vừa mở cửa ra thì lại phát hiện ra Tịnh Kỳ đang nằm trong lòng ngực Trạch Hải ngủ rất ngon, bà che miệng cười rất hài lòng rồi đóng cửa lại.

Tịnh Kỳ câu chuyện của Vũ Đình thì lại thấy giống quá khứ của bản thân, thấy đồng cảm với cô, tay khẽ đặt lên vai cô, Vũ Đình lại nói tiếp:

- Chuyện này con còn phải hỏi bà sao?

Từ đó anh dần xa cách tôi, anh không còn gì là vui vẻ khi gặp tôi nữa, lúc này tôi đã nhận ra mình không phải là người anh ấy muốn tìm, tôi đã không chấp nhận được đều này.

Anh nằm xuống giường chùm chăn lại, Tịnh Kỳ để ý bên ngoài không còn sấm nữa nhưng mưa lại rất lớn mà anh vẫn còn rất sợ nhưng lần trước ở trong hang trời mưa cũng lớn nhưng anh ấy lại chẳng sợ.

- Tôi muốn kể cô nghe câu chuyện của tôi và Trạch Hải.

Tình cờ điện thoại Tịnh Kỳ nhận được tin nhắn của Vũ Đình với nội dung: Gặp nhau trên sân thượng.

Tịnh Kỳ nheo mày lại đọc tin nhắn, quái lạ tự dưng hẹn gặp mình.

Trạch Hải đã ngồi vào bàn ăn với một áo sơ mi trắng, quần tây màu xám và giày đen còn có một cái áo vest xám vắt trên ghế.

Có lần anh hỏi tôi có nhớ anh không? Tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, tôi lại nói với anh chúng ta trước đây có gặp nhau sao? Anh lặng người rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà vừa nói lại còn liếc mắt nhìn sang Trạch Hải cười tủm tỉm còn vẻ mặt của anh cũng rất lạ:

Hai cô gái lại cười rất tươi, Tịnh Kỳ khẽ đưa tay lên lau những giọt lệ trên khoé mắt của cô, Tịnh Kỳ rất dịu dàng nắm lấy tay cô:

- Hai đứa con không xảy ra chuyện gì hết

- Nó nói lên tập đoàn làm gì đó

- Anh sợ sấm sao?

- Anh đừng có nói linh tinh, không phải như anh ấy nói đâu bà

- Anh sợ sấm, em ôm anh đi

Trạch Hải lại trầm lặng ăn không nói gì hết, Tịnh Kỳ thấy anh như thế không biết sao lại cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng.

- Làm gì?

- Vũ Đình hẹn gặp em trên sân thượng

Những ngày tháng bên cạnh anh tôi sống rất hạnh phúc, rất vui, anh đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi ngày ngày bên cạnh quấn quýt lấy nhau, không biết từ khi nào tôi lại cảm mến anh rồi yêu anh.

Vũ Đình lại ra ngoài khoảng không, bầu trời trong xanh, không khí thoáng mát, miệng khẽ cười:

- Được! Vậy sau này chúng ta là bạn nha!

- Anh đi cùng em

- Cả ngày nay em chưa tắm đó, anh ôm như thế thấy có mùi không?

- Đúng

- Anh biết khi nãy anh đã sắp hôn Vũ Đình không? Mặt hai người còn kề sát nhau như vậy!

- Có chuyện gì sao?

- Chỉ ôm thôi sao? Vậy mà bà cứ tưởng...1

- Anh ấy chắc cũng ổn rồi.

Tịnh Kỳ đứng gần lại Vũ Đình, nhẹ nhàng khoác vai cô:

- Anh mơ hồ tưởng em ấy là thôi!

- Em cũng không biết.

Đang trên xe đến tập đoàn thì Tịnh Kỳ lại nhớ đến chuyện của Vũ Hứa cứ cảm thấy có gì đó rất lạ:

Trạch Hải mở mắt ra nhìn Tịnh Kỳ khẽ cười, em mệt như thế sao? Bà vào cũng chẳng hay! Tịnh Kỳ lúc này đưa tay lên vươn vai, bất chợt nhìn ra cửa:

- Cô rất yêu Trạch Hải sao?

- Để anh gặp nó hỏi xem sao

- Tối qua anh hơi mạnh tay nên bà sợ em cảm thấy khó chịu (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái nhỏ nhìn thấu anh nhưng vẫn rất hợp tác kéo chăn ra ôm lấy anh rồi đắp chăn lại, anh lúc này lại rất hài lòng:

- Anh sai rồi! Anh sẽ không nhầm lẫn người khác là em nữa đâu.

Sáng sớm, bà nhìn ngó xung quanh vẫn chưa thấy Tịnh Kỳ xuống ăn sáng nên đã đi lên phòng cô nhưng chẳng thấy ai, bà vô cùng lo lắng tìm Trạch Hải.

Từ khi tôi lên tám tuổi cha mẹ đã qua đời do tai nạn xe nên đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi rồi năm tôi được 12 tuổi thì đã được bà và Trạch Hải nhận nuôi.

- Người thật bên cạnh anh chẳng còn làm gì thì người anh nhầm lẫn thì sẽ xảy ra được chuyện gì

- Con làm gì mệt mà cần phải bồi bổ?

- Tôi chỉ mong cô hãy yêu anh ấy thật lòng, đừng làm ấy đau khổ được không?

Hai người ôm lấy nhau, cùng nhau cảm nhận cảm giác ấm áp, dễ chịu của người kia truyền cho.

Tôi biết được anh ấy đến rất nhiều trại trẻ mồ côi nhưng lại không có người anh ấy muốn tìm.

- Đêm qua lại có sấm sao? Lâu như vậy rồi cháu vững chưa quên

- Dạ, con ăn ngay

- Anh sợ lắm!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: 100: Nói Chuyện Với Vũ Đình