Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Gia tộc là con dao hai lưỡi.

Chương 13: Gia tộc là con dao hai lưỡi.


Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, in bóng lên khuôn mặt thiếu niên trẻ đang ngồi cạnh bàn, tay cầm ly rượu. Ánh mắt nhìn nhìn vào hình xăm trên cánh tay phải.

(Đêm đó ta có ý bảo ông ta nâng cao tư chất của ta lên, cũng như cho Liên nhi thiên phú nhị phẩm. Về phần nàng thì đúng rồi, tư chất vừa đủ, không quá cao nhằm không gây chú ý, cũng không quá thấp để nàng ấy dễ dàng tu luyện, bảo vệ bản thân...Nhưng còn ta thì sao?)

Việc để hắn thức tỉnh huyết mạch thay vì Thiên Quân khá là đáng suy ngẫm. Việc đó có thể hiểu là thứ huyết mạch đó là không cần thiết và chúng muốn một thứ gì khác từ cậu. Tính cách? Thái độ?...Thật không dễ để đoán ra. Việc đó khiến hắn không thể ngủ yên được.

Lúc này cửa phòng vang lên những tiếng gõ nhè nhẹ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy. Hắn cũng không có vẻ gì là bất ngờ, cứ như là hắn đã biết đó là ai. Nhẹ nhàng nói một câu "Vào đi!"

Cửa phòng mở ra, bước vào là một thiếu niên bằng tuổi Thiên Minh, không ai khác chính là Thiên Quân. Cậu bước vào với khuôn mặt lo lắng, như thể muốn nói gì đó nhưng không dám. Hắn thấy vậy thì cười trừ, đưa tay về phía cái ghế bên cạnh "Ngồi đi".

Cậu nghe thế thì cũng nghe lời mà ngồi xuống. Tay hắn rót rượu vào một ly khác, miệng mở ra nói "Đệ muốn hỏi gì? Hỏi đi, ta sẽ trả lời". Lời vừa nói ra khiến Thiên Quân bất ngờ, hắn quả nhiên biết cậu muốn hỏi gì nhưng vẫn muốn cậu tự nói ra.

Chần trừ một lúc, lấy hết dũng khí mà hỏi "Huynh biết từ bao giờ vậy?...Chuyện ta thích Tiểu Quỳnh ấy". Thấy dáng vẻ đó, hắn hài lòng cười (Quả nhiên đệ vẫn vậy.) nhấp một ngụm rượu, hắn nói "Cũng được một thời gian rồi, tuy hai đứa muốn giấu đi nhưng trong vô thức hai đứa luôn liếc nhìn đối phương. Đối với những trưởng bối bận bịu kia thì chắc không để ý. Nhưng ta và đệ như hình với bóng, sao lại không nhận ra?"

"..." Cậu im lặng, không biết phải nói gì. Hắn thấy vậy thì thở dài nói "Ài đệ đó, lúc nào cũng vậy. Nếu muốn gì thì hãy nói ra, nếu không sẽ không ai có thể hiểu được đệ đâu. Thà rằng nói ra để nhận niềm vui hoặc thất vọng, đừng cứ giữ trong lòng, trăn trở mãi để rồi đến khi mất cơ hội thì đau khổ".

"Nhưng ta không quyền không thế thì phải làm sao! Huynh tưởng ta không muốn được thích nàng ấy một cách công khai sao? Ta muốn chứ...nhưng ta không thể" Cậu nói như muốn hét lên, như đang giải toả nỗi lòng của kẻ bất lực. Thiên Minh thấy thế thì vẫn ung dung đáp "Vậy thì cố mà gây dựng cho mình đi".

"Hả?" Cậu ngơ ngác hỏi. Hắn liền đáp "Đơn giản thôi, hãy cố mà mạnh lên đi. Sức mạnh cũng chính là một cách để có được quyền lực. Chỉ cần đệ đủ mạnh, thì không ai có thể ức h·iếp đệ. Cũng như có sức mạnh để bảo vệ người đệ yêu thương. Đệ hôm nay đã có được thiên phú tam phẩm, ta có thể đảm bảo từ nay không ai dám coi thường đệ...Mà ta vẫn còn ở đây không phải sao? Chỉ cần ta còn thì không ai làm gì đệ được đâu". Hắn nói điều đó bằng một giọng nói đầy yêu thương.

Từng câu nói của hắn đều là thật, lời khuyên về sức mạnh hay lời khẳng định đầy kiêu ngạo kia, tất cả đều xuất phát từ lòng hắn. Thiên Quân có phần xúc động, cúi đầu hô "...Tiểu đệ lĩnh giáo!" Không hiểu sao gần đây Đại ca của cậu thay đổi rất nhiều, hay đây mới thật sự là hắn?.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, cậu cười cười hỏi "À mà..Huynh thích Hạ Băng sao? Ta không ngờ đó". Lời vừa nói ra khiến hắn suýt thì phun hết rượu ra khỏi miệng, đánh mắt về phía cậu, hắn trừng mắt hỏi "Quỳnh Chi nói phải không?" "Vậy là đúng sao? Muội ấy bảo huynh hay đi hỏi thăm về thông tin của Hạ Băng, từ tính cách đến sở thích. Chà chà huynh khiến ta rất nể phục đó nha". Cậu đáp với giọng nói trêu chọc.

(Mẹ nó tiểu tử này bây giờ lớn thì to gan rồi, còn dám châm chọc ta. Ta hỏi để giúp ngươi kết giao quan hệ với cô ta đấy! Thứ vô ơn!)

Ho một tiếng hắn nói "Khụ, đó là việc của ta, đệ không cần biết làm gì...Nhưng ta muốn nói với đệ điều này". Thiên Quân nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, sẵn sàng nghe hắn nói. "Không biết sau này sẽ ra sao, có thể ta sẽ không có thời gian ở bên đệ và mọi người nhiều. Đến lúc đó, ta mong đệ hãy trở thành nơi để mọi người có thể dựa vào. Hãy bảo vệ họ khi họ gặp hiểm nguy, hãy soi sáng khi họ mù quáng và hãy dìu dắt họ khi họ lầm đường lạc lối. Ta cũng chỉ mong có vậy."

Thiên Quân im lặng một lúc lâu, tại sao đại ca lại đột ngột nói những điều như vậy? Phải chăng là huynh ấy có gì đó giấu ta? Hay chỉ đơn giản là bởi vì lo lắng thái quá?

Không có lời giải thích thoả đáng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của hắn. Cậu thấy sự ân cần, lo lắng cũng như là mong chờ khiến cậu không thể từ chối. "Được, đệ hứa...Tuy không biết huynh muốn làm gì, nhưng ta tin điều huynh làm là chính đáng. Việc tiểu đệ chăm sóc gia đình khi đại ca xông pha chiến trường là lẽ đương nhiên phải không?" Nở nụ cười ngờ nghệch, cậu chấp nhận mong muốn của hắn.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Thiên Quân về phòng. Thiên Minh thì vẫn ngồi đó, dõi theo từng bước chân của cậu qua khung cửa sổ. (Vậy là coi như hoàn thành bước đầu).

Gia tộc chính là là tấm khiên bảo vệ tốt nhất cho tộc nhân, mà muốn được gia tộc bảo vệ thì ắt sẽ phải cống hiến vì gia tộc. Việc hắn đưa ra những yêu cầu kia cũng chính là để trói buộc cậu với gia tộc, vừa bảo vệ những người khác, vừa bảo vệ nhưng không ngăn cậu phát triển.

Tình cảm con người như là một loại rượu hoa quả. Càng trong môi trường tốt, càng được ủ lâu thì càng khiến người uống bị say mê. Hắn chỉ cần ủ thứ rượu đó, đến lúc cần Thiên Quân sẽ tự uống. Như vậy thì hắn sẽ có thể yên tâm mà chuẩn bị cho sau này.

____________________________

Sáng hôm sau, ánh sáng một lần nữa soi rọi nơi đây. Trong gian phòng, Thiên Minh đang chuẩn bị đồ đạc để chiều ra về. Nhưng trước hết hắn sẽ đến bảo khố của hoàng thất để chọn công pháp cho mình.

Khi hắn đến đó thì thấy những người khác đã tập trung đầy đủ, có vẻ các thiếu niên này rất phấn khích nên đã đến từ sớm. Các trưởng bối thì đứng xung quanh, vẻ mặt có phần lo lắng nhưng cũng có phần mong chờ. Khi thấy Thiên Minh minh họ mới nhận ra một điều (Vậy chẳng phải Trần Thiên gia sẽ có đến hai bộ công pháp Huyền giai thượng phẩm sao?)

Vừa nghĩ đến thì nét mặt của Trần Thiên Khải và Thiên Anh có phần vui mừng, ngược lại thì vẻ mặt những người khác có phần đố kị. Thiên Minh thấy vậy thì cười khổ, quả nhiên lợi ích khiến cho người ta mờ mắt. Dù có thân thiết ra sao, đứng trước lợi ích cực lớn thì cũng chưa chắc là có thể vững tâm.

Năm thiếu niên trẻ đứng trước hai cánh cửa to lớn của phòng bảo khố. Thủ vệ bên cạnh thấy đã đông đủ thì đưa tay ra kết ấn quyết. Trận pháp trên hai cánh cửa sáng rực lên, bắt đầu xoay chuyển một cách nặng nề, từng nét chuyển động đều toả ra một khí tức mạnh mẽ. Sau một phút thì dừng lại, trận pháp cũng đã được giải xong.

Cánh cửa mở ra khiến ai ai nhìn vào cũng phải bất ngờ, bên trong chứa đầy những món pháp bảo cao cấp, không thể nhìn thấy trên thị trường. Từ trong còn toả ra những mùi thơm ngào ngạt từ những loại dược phẩm cực kì quý hiếm.

Tại cuối phòng, bên phải chính là nơi cất giữ những công pháp cấp cao. Nhìn sơ qua cũng hơn hai ngàn bộ. Nhưng chủ yếu là công pháp cấp thấp và cấp trung nhưng đây là bản gốc, không như tại tàng kinh các trong các tông môn, sẽ đầy đủ hơn. Cũng chỉ có hai mươi bộ là huyền giai thượng phẩm. Và đặc biệt là năm bộ địa giai.

Công pháp chia làm ngũ giai, từ thấp đến cao là Nhân - Hoàng - Huyền - Địa - Thiên, mỗi giai chia tam phẩm Hạ - Trung - Thượng. Địa giai công pháp thường chỉ có ở các tông môn cấp cao, còn Thiên giai công pháp...đáng tiếc là đã thất lạc toàn bộ.

Năm người đi vào trong, từ từ xem xét, tìm công pháp phù hợp với mình. Thiên Minh cũng không quan tâm lắm, bởi thứ thu hút hắn lại là những dược liệu kia. Hắn cực kì muốn lấy chúng, luyện đan cho mẫu thân. Nhưng nếu bây giờ tỏ ý muốn lấy chúng sẽ gây ra nhưng nghi ngờ và rồi mọi người sẽ tìm ra là hắn có thể luyện đan, điều đó rất phiền phúc.

Đối với những người đã đến hoán cốt cảnh, công pháp tốt nhất chính là luyện thể công pháp. Tu sĩ cần gia cố cơ thể để có thể chịu đựng được áp lực từ các cảnh giới sau này. Nhưng đáng tiếc luyện thể lại quá phiền phức và đòi hỏi nhiều thời gian, chính vì điều đó mà họ bỏ qua việc luyện thể.

Lượn một vòng thì hắn thấy một cuộn giấy, trên đó đề ba chữ 'Thao Phong Thuật' xem qua một lượt thì hắn quyết định chọn nó.

Nhìn những người khác thì hắn thấy Phúc Hoàng Thái tử và Ma Lâm đã chọn xong công pháp cho mình và định ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Thiên Quân và Hạ Băng vẫn còn đang rất phân vân, không biết chọn thế nào cho đúng.

Hắn thở dài, đến gần đánh nhẹ vào đầu cô bằng một bộ công pháp mà hắn thấy trước đó. Bị đánh thì cô giật mình bất ngờ "Cái! Huynh làm gì vậy hả?" Hắn không thèm để ý đặt vào tay cô bộ công pháp đó, nói "Huyền âm thể của muội rất đặc thù, luyện bộ Hàn Băng Công này là tốt nhất".

"Thật sao?...Nhưng Ngô gia chuyên dùng công pháp thuần dương, chưa từng có ai sử dụng công pháp hệ âm nào cả. Ta sợ là không được đâu." Cô thấy hắn quan tâm cô như vậy thì cũng rất vui, nhưng cô vẫn còn đó gia cảnh của mình. Hắn thấy vậy thì lại đập nhẹ vào đầu cô một lần nữa "Quan tâm làm quái gì, cái muội cần quan tâm là trở nên mạnh hơn. Quả thật là 'Cửu Hoả Chân Kinh' của nhà muội có thể áp chế âm khí của cơ thể muội. Nhưng muội cũng nên tìm cách để dùng nó, khiến nó hữu dụng cho muội".

"Nào! Đừng đánh ta, huynh không biết thương hoa tiếc ngọc à?" Cô b·ị đ·ánh thì lên tiếng chất vấn. Hắn cũng không quan tâm mà quay đầu đi luôn, làm cô ngẩn người ra tại đó, trong đầu gợi lên nhiều suy tư.

Hắn chọn giúp cô để cô có thể điều hoà cơ thể của bản thân, nếu chỉ luyện thuần dương công thì quả thật là lãng phí thế chất đó rồi. Thuần dương công cũng chỉ có thể kiềm chế tạm thời, hàn âm bạo phát mỗi lần một mạnh hơn, sớm muộn cũng không chịu nổi. Hắn cũng cần sớm luyện ra đan dược chữa cho cô. (Cô ta quả thật rất may mắn khi sinh ra trong Ngô gia)

Hắn làm điều đó chính là thay đổi tương lai của cô, chính là cứu sống cô. Hắn không giúp Thiên Quân chọn chính là để cậu thuận theo ý trời, không thay đổi tương lai của cậu quá nhiều.

_________________________________

Sau khi năm người ra khỏi đó, đối mặt với sự xem xét của các vị trưởng bối. Nói chuyện một chút thì tam gia đều rời khỏi đế đô.

Khi ánh chiều tà buông xuống Thiên Lân Thành cũng là lúc Trần Thiên gia về đến phủ, họ đi nhanh như vậy chính là nhờ những con Hắc Lôi Mã. Chúng là những yêu thú cấp hai, chạy cực kì nhanh, mỗi bước chân đều phát ra những tia lôi điện màu đen. Nhưng bản tính của chúng rất ôn hoà, phù hợp làm thú cưỡi và kéo xe.

Vừa đến cửa, chưa kịp nghỉ ngơi thì Thiên Minh bị lôi ngay đến nghị sự đường của phủ. Bị bao quanh bởi những ánh mắt đầy sự nghi hoặc và sắc bén. Thay vì lo lắng, ngược lại thì Thiên Minh khá ung dung như thể hắn đã biết lý do là gì.

"Thiên Minh! Ngươi biết ngươi có tội gì không?" Một trưởng lão bên phải hắn thấy vậy thì quát lớn một tiếng. Thiên Quân không quan tâm đến thái độ đó, chỉ nhàn nhạt nói "Ta cũng không biết, mong gia lão nói rõ".

"Ngươi g·iết Mạc Bác của mạc gia, một nhất đẳng gia tộc mà ngươi cũng dám g·iết. Ngươi biết chuyện này quan trọng như thế nào không?" Một người bên cạnh tức giận nói.

Lúc này hắn phất tay như thể không quan tâm "Một phế vật không thể tu luyện lại còn phá làng phá xóm, c·hết thì cũng c·hết, ta cũng có thể coi là trừ hại cho dân đó".

"Nhưng dù sao hắn cũng là thiếu gia của nhất đẳng gia tộc. Ngươi không thể cứ muốn g·iết là g·iết, có phải ngươi đang coi thường tộc quy không?" Một người khác lại lên tiếng đe doạ.

Thiên Khải và Thiên Anh ngồi tại ghế đối diện hắn, im lặng quan sát thái độ của hắn. Vì họ rất rõ tính cách của hắn, cũng chỉ mong hắn sớm chịu tội, chịu thiệt một chút để ổn định tâm tính. Sau này sẽ có lợi đối với hắn.

Lúc này hắn vênh mặt lên, mắt nhíu lại tỏ vẻ coi thường "Lòng dạ nông cạn, chắc các ông cũng biết ta đã diện kiến nhà vua về vấn đề của Thiên Quân rồi đúng không?"

"Ngươi mắng ai đó!?" Một người hét lên, nhưng cũng có người bình tĩnh hỏi tiếp "Ta nghe rồi. Thì sao?"

"Trong một cuộc họp quan trọng như vậy, tại sao Hoàng đế không hề nhắc đến chuyện ta g·iết Mạc Bác. Các ông nghĩ ngài ấy không biết chuyện này sao? Còn lâu. Chuyện một nhất đẳng thiếu gia bị g·iết, đến dân thường còn biết, sao Hoàng đế có thể không biết? Ngài ấy không nhắc đến, chứng tỏ ngài ấy đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Hoàng đế đã cho qua rồi thì những lão già các ông còn đào lên làm gì?" Hắn từ tốn giải thích rồi lên tiếng hỏi ngược lại bọn họ.

Điều này khiến họ cực kì bất ngờ, quả thật theo thái độ đó của Hoàng đế, đúng là ngài ấy đã bỏ qua cho hắn, không hề chất vấn mà còn khen thưởng. Họ chắc cũng ngờ ngợ đoán được lý do. Chính là do hắn là kẻ thức tỉnh được huyết mạch Lân gia.

Đối với một phế vật như Mạc Bác và kẻ đạt được thiên phú tam phẩm cùng với đó là thức tỉnh huyết mạch như Thiên Minh. Tất nhiên ai ai cũng sẽ chọn Thiên Minh. Vì sao phải giữ một viên sỏi trong khi có thể lấy được một viên kim cương? Đó cũng chính là lí do Thiên Minh không ngần ngại mà g·iết Mạc Bác.

"Thế giờ thì sao? Các ông còn muốn định tội ta nữa không?" Hắn lên giọng có phần thách thức, bởi hắn biết rõ giờ đây những lão già này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hiện đang được chính Hoàng đế ưu ái, đắc tội hắn tương đương đắc tội Hoàng đế. Làm hắn phật lòng chính là làm Hoàng đế tức giận.

Họ cũng không thể định tội hắn, hắn đã thức tỉnh huyết mạch, nếu chuyện họ trách phạt hắn bị tuôn ra thì chính là tự đánh vào bộ mặt gia tộc. Giờ đây giá trị của hắn rất quan trọng đối với gia tộc, nếu hắn vì căm hận mà từ mặt gia tộc thì sao đây?

Thấy vậy hắn quay lưng lại nói một tiếng lạnh nhạt "Hừ! Muốn định tội ta, các ông không xứng". Gia tộc quả thật là con dao hai lưỡi. Nó vừa bảo vệ tộc nhân nhưng cũng đồng thời sẫn sàng làm họ b·ị t·hương...thật trớ trêu.

Chương 13: Gia tộc là con dao hai lưỡi.