Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Trong mộ cổ có ánh sáng le lói.

Chương 18: Trong mộ cổ có ánh sáng le lói.


Cũng đã tới giữa giờ hợi, mặt trăng sắp lên đến đỉnh đầu. Ánh trắng toả sáng, soi rọi trên mái từng căn nhà tại Lân thành, trên những con đường không có lấy một bóng người, trái ngược hẳn vào lúc sáng.

Trong một căn phòng tại Xuân Hoa tửu lầu, Thiên Minh đang nằm rất êm ái trên giường. Trên sàn là những vò rượu rỗng lăn long lóc, đồ ăn trên bàn cũng đã được ăn hết sạch.

Thấy đã đến lúc, Thiên Minh liền ngồi dậy, lấy ra từ trong túi áo hai tấm phù, chính là Ẩn Tức phù và Thuận Phong phù.

Trong Trần Thiên phủ có quá nhiều cao thủ nếu hắn quay lại đó thì chắc chắn là không thể lẻn ra ngoài được. Chính vì vậy hắn mới đến nơi này.

Trước đó tại quầy tiếp tân Thiên Minh đã cố tình để lộ thân phận của mình, bởi vì hắn biết nếu bản thân không về phủ sẽ gây ra những nghi ngờ không đáng có. Nếu đã muộn mà thấy hắn không về nhà, mọi người sẽ cố tìm hắn, đầu tiên tất nhiên là đi hỏi những người quen biết, Xuân Hoa tửu lầu chính là một trong số đó. Hắn cố tình để cho mọi người biết bản thân ở đây, che dấu ý định của mình.

Hắn gọi rượu cũng chính vì vậy, nếu có ai hỏi thì hắn chỉ cần bảo là uống rượu say nên ngủ quên mà thôi. Tất nhiên mọi người có thể sẽ không tin, chính vì vậy hắn mới giả vờ ngủ bởi hắn tin chắc rằng gia tộc sẽ phái người đến kiểm tra hắn. Giờ cũng đã muộn, tên giá·m s·át đó chắc cũng đã hồi phủ. Tên đó sẽ là nhân chứng sắt đá cho Thiên Minh nếu hắn có bị tra hỏi về sau.

Dán Ẩn Tức phù lên người và hô "Ẩn!" khí tức trên người hắn dường như biến mất, không còn dấu vết gì. Mở cửa sổ phòng, hắn leo ra ngoài. Từng bước từng bước leo từ trên mái cao của Xuân Hoa tửu lầu xuống đất.

Khi xuống đến đất, hắn ngay lập tức dùng Thuận Phong phù, nhanh chóng đến trước cửa thành. Tại đó có hai tên lính đang canh cổng, Thiên Minh liền núp vào một góc tối. Trong lòng thầm tính "Hai tên lính Hoán Cốt đỉnh phong sao? Cũng không quá cao...Vừa đúng lúc thử thành quả khổ luyện của ta.

Hắn đưa tay phải ra, trong tâm niệm một câu (U Linh Quyết nhất thức, Thao Hồn!). Ngay lập tức từ phần đầu ngón tay của hắn bắt đầu biến thành màu đen, dần dần lan rộng đến nửa cẳng tay của hắn. Khuôn mặt hắn có phần đau đớn những cố nhẫn nhịn. Từ lòng bàn tay thoát ra hai oán linh, nhưng chúng không còn kêu gào như trước, ngược lại còn khá ngoan ngoãn.

Thiên Minh dùng tay điều khiển hai oán linh chui vào tường thành, từ từ tiếp cận hai người họ. Tại cổng thành "Hắt xì! Sao bỗng dưng lại lạnh vậy nhỉ? Sáng nay còn nắng đến vỡ đầu vậy như mà!" Một người lính đứng bên phải thấy sống lưng lành lạnh, có phần than vãn. Người bên cạnh ngay lập tức quát "Nghiêm chỉnh lên! Tốt nhất ngươi đừng kiếm cớ để trốn tránh trách nghiệm. Biết bao nhiêu lần ngươi ngủ quên lúc canh gác rồi không? Nếu để cấp trên thấy thì ngươi mất việc ngay đấy!

Người bên phải kia bĩu môi đáp "Hừ! Còn không phải tại huynh suốt ngày rủ ta uống rượu sao, ta cũng có muốn thế đâu!" "Còn bao biện?" Người bên trái lại quát càng to hơn. Lúc này người lính kia cố đổi chủ đề "Mà gần đây có tin đồn rằng trong thành có ma đó huynh biết không?"

"Vớ vẩn! Lân thành có vô số cao thủ toạ trấn, dù có ma thì sao chứ? Ngươi đừng có mà đổi chủ đề." Người bên cạnh lại quát thêm. Bỗng đằng sau họ phát ra vài tiếng lạch cạch, "Ai đó?" Họ quay đầu lại, nhưng đằng sau họ không có một bóng người nào. Nhìn xung quanh một lúc thì quả thật không tra thấy khí tức của bất cứ ai, "Kì lạ thật...Không lẽ là ma?".

Người kia không thèm quan tâm, quay người nghiêm chỉnh lại như cũ, nói "Thôi đi, trên đời căn bản không c....MA!?!" Nhìn lên phía trên anh ta ngay lập tức nhìn thấy một chiếc bóng màu đen trong suốt, vừa rõ vừa mờ, vừa thực vừa ảo. Ngay lập tức bóng đen đó lao đến, thông qua đường miệng, chui vào trong cơ thể anh ta.

"Hả?" Người lính bên phải vừa quay đầu lại, chưa kịp phản ứng thì oán linh còn lại cũng chui vào bên trong anh. "Cái quái gì vừa xảy ra vậy?" Người lính bên trái nói, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. "Huynh cũng thấy nó sao? Cái bóng màu đen đó...có lẽ nào là ma không?"

"Ngủ đi!" Lúc này Thiên Minh động ý niệm, ngay lập tức hai người đó ngã xuống đất, cơ thể nặng nề va vào nền đất bịch một tiếng, hoán toàn ngất đi. Thiên Minh thì chấp tay sau lưng, ung dung đi ra nhìn hai người đang nằm trên đất.

Đôi mắt hắn chăm chú nhìn lên cơ thể hai người, phần cổ của họ có phần tím tái đi, có vẻ là di chứng của việc oán linh xâm nhập. "Về đây!" Lời hắn vừa nói ra, hai oán linh kia ngay lập tức thoát ra khỏi cơ thể họ, quay về lòng bàn tay của Thiên Minh. Chỗ đen trên tay hắn cũng dần dần biến mất, trở về như cũ.

Nhìn vào lòng bàn tay, hắn có phần cảm khái nói "Cũng không tệ, cảm giác cũng rất quen thuộc.". Rồi hắn tiếp tục phi như bay ra khỏi cổng thành, tiến về phía nghĩa trang.

__________________________

Khi hắn đến nơi, mặt trăng cũng đã lên cao nhất. Hắn dùng Thao Hồn để kiểm tra xung quanh nghĩa trang, thấy không có ai thì hắn liền bắt đầu kiểm tra từng ngôi mộ. (Lúc đó ta cảm nhận được một cỗ năng lượng rất mạnh. Kì lạ là không thể tra rõ là nằm ở đâu. Oán linh bình thường không thể có cỗ năng lượng như vậy, nếu là linh vương thì rất nguy hiểm...Nhưng nếu ngược lại là bảo vật gì đó thì lại có lợi không ít.)

Đã đi trên ma đạo thì phải dám mạo hiểm, dù có thể sẽ gặp nguy hiểm thì cũng phải đánh liều. Đi trên ma đạo là đi ngược lại với số đông, là nghịch thiên, là thu mọi lợi ích về cho mình. C·hết vì tham lam là một c·ái c·hết ngu xuẩn nhưng bỏ đi để rồi có kẻ đoạt mất thì càng ngu xuẩn hơn. Lại nói đây chỉ là một nghĩa trang phổ thông, nguy hiểm cũng không cao, có gì mà không thể mạo hiểm?

Thiên Minh bắt đầu đi kiểm tra từng ngôi mộ, cái thì xung quanh cỏ mọc um tùm, cái thì nằm trên nền đất khô cằn, cái thì bia đá vỡ nát, cái thì chỗ khắc tên đã bị bào mòn từ lâu, chỗ để cắm nhang cũng chẳng còn. Những ngôi mộ này ít nhất cũng có từ hai trăm năm trước, chúng đã trải qua sự tàn phá của thời gian.

Đến khi hắn kiểm tra đến một ngôi mộ nhỏ, nó chỉ là một ngôi mộ được lấp đất qua loa, bia đá cũng chỉ để cho có. Hắn chạm vào nền đất trên mộ, bỗng dưng cơ thể hắn run lên, hắn cảm nhận được sự đe doạ to lớn, hắn đang sợ?

Không đúng! Hắn không hề sợ, thứ sợ hãi ở đây chính là những linh hồn trong cơ thể hắn. (Sao có thể?! Những linh hồn này ta luyện hoá để tuân theo lệnh, chúng đáng lẽ ra đã mất hết mọi cảm xúc rồi. Sao chúng lại sợ hãi được?)

Đến đây thì Thiên Minh đã chắc chắn rằng bên dưới ngôi mộ kia tồn tại một thứ gì đó, một thứ khiến những linh hồn phải lo sợ. Điều này khiến hắn chần chừ một lúc, nhưng sau cùng vẫn quyết định tìm kiếm cho ra. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật một chiếc cuốc, bắt đầu đào ra.

Hắn đào một lúc thì cũng hết phần đất trên mặt mộ, để lộ ra một chiếc quan tài bằng đá hoa cương. Cầm lấy nắp quan tài, hắn cố lấy hết sức để đẩy nắp ra. Hắn không thể liều lĩnh dùng Bạo phù nếu vô tình làm hỏng đồ bên trong thì đúng là tốn công vô ích.

Sau một lúc thì hắn cũng thành công đẩy nắp quan tài sang một bên. Hiển hiện bên trong là một bộ xương khô trắng, hắn cũng đã dự đoán trước phần nào. Thứ khiến hắn bất ngờ là trong lồng ngực của bộ xương đó có một ngọn lửa nhỏ, toả ra ánh sáng xanh lam lập loè, trông rất yếu ớt.

"Phệ Hồn Lam Viêm?" Thiên Minh ngay lập tức nhận ra vật này, bất ngờ thốt lên. Phệ Hồn Lam Viêm, hay phàm nhân gọi là Ma Trơi, được sinh ra từ oan hồn của những chiến sĩ. Phệ Hồn Lam Viêm cắn nuốt linh hồn để tồn tại nhưng đặc biệt là nó không làm hại đến phàm nhân.

(Trước kia ta từng nghe gia gia kể rằng khi giặc phương bắc tiến đánh nơi đây, Trần Thiên cao tổ đã dẫn dắt toàn bộ người dân trong thành tử chiến một trận với chúng, chặn đứng đạo xâm lược. Trịnh Thái Tổ biết ơn nên đã đổi tên thành trì đó thành Lân thành và ban cho Trần Thiên gia cai quản. Có lẽ Phệ Hồn Lam Viêm đã sinh ra từ trận chiến đó.) Thiên Minh trầm ngâm.

Như thể cảm nhận được Thiên Minh đến gần, đốm lửa xanh đó lao đến, bám lên người hắn. "Cái quái gì?!" Chưa kịp để hắn hiểu chuyện gì, đốm lửa đó liền bao phủ khắp người Thiên Minh. Lúc đầu hắn có phần hơi hoảng nhưng rất nhanh chóng bình tâm lại, hắn không hề cảm thấy đau hay một chút nóng nào cả, thật ra hắn còn thấy khá mát mẻ.

Nhưng nhanh chóng hắn nhận ra điều không ổn, hắn ngồi khoanh chân lại, đưa tinh thần vào trong đan điền. Đúng như hắn nghĩ, Phệ Hồn Lam Viêm đang không ngừng thôn phệ những oán linh trong đan điền của hắn. "Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm vậy sao?" Hắn cố gắng thu những oán linh kia về một chỗ, động ý niệm khiến biển chân nguyên bao quanh vào những chỗ cháy, bắt đầu luyện hoá.

Quá trình rất khó khăn, vừa phải bảo vệ những oán linh, vừa ngăn cản lam viêm lan rộng, vừa cố gắng luyện hoá nó. Thiên Minh nhiều lần suýt nữa thì mất kiểm soát, để nó thôn phệ hoàn toàn. Sau một canh giờ thì hắn cũng hoàn toàn luyện hoá được lam viêm.

Toàn bộ đan điền màu đen của hắn đã bị lam viêm tẩy trắng đến bảy phần, tức là mất đến bảy phần mười số oán linh đã hấp thụ. Thiên Minh thở dài mệt mỏi "Phù! Đốm lửa này cũng kiên cường đó, ăn gần hết oán linh của ta mới ngoan ngoãn chịu trói. Những cũng may mà ta đã đến đây hôm nay."

U Linh Quyết là công pháp sử dụng linh hồn để tu luyện, có thể nói Phệ Hồn Lam Viêm chính là khắc tinh của nó, nếu lam viêm rơi vào tay kẻ địch thì hắn chắc chắn sẽ chịu thiệt không ít. Hắn giờ đây đã luyện hoá thành công lam hoả, vừa thu được một vật tốt vừa diệt trừ được mối hoạ tương lai.

"Đêm nay quả thật đáng giá!" Dưới ánh sáng lấp ló của bình minh, Thiên Minh chậm rãi quay lại Lân thành. Hắn đi qua cổng thành, về trước cửa Xuân Hoa tửu lầu. "Thuận!" Hắn hô một tiếng, dùng Thuận Phong phù nhanh chóng nhảy lên từng mái chiếc mái của tửu lầu, quay lại phòng của mình.

Nghĩ lại kết quá hắn có được đêm qua, trong lòng hắn không khỏi ánh lên sự vui mừng, quả thật là đôi khi nên đánh liều một chút.

__________________________

Sau khi Thiên Minh nghỉ ngơi một lúc thì trời cũng đã sáng hoàn toàn, âm thanh nhộn nhịp của phố phường vang đến phòng của hắn. Sau khi rửa mặt bằng nước mà nhân viên mang lên cho mình, hắn nhanh chóng xuống tầng, ăn nhẹ một chút rồi ra về.

Đến trước cửa phủ, đứng chắn ở đó chính là phụ thân hắn - Trần Thiên Anh, Thiên Minh cũng không có vẻ gì là bất ngờ. Vừa nhìn thấy hắn, ông liền dùng giọng mỉa mai nói "Biết về rồi cơ đấy! Đi cả một đêm mà không thấy về, làm mọi người lo lắng đi tìm. Ngươi lớn thật rồi đó!"

Thấy ông như vậy hắn giả vờ ngại, gãi đầu cười nói "Phụ thân quá khen!". "Hử?" Ông nghe vậy thì lại càng điên tiết lên, nhưng ngay lập tức khuôn mặt ông dịu lại, thở dài hỏi "Ài! Thế ngươi có chuyện gì buồn sao?"

Hắn có phần bất ngờ, cố tình lảng tránh "Nhi tử có gì buồn đâu. Chỉ là ta muốn tận hưởng quãng thời gian hiện tại, dù sao ta cũng sắp quay lại Thiên Linh Tông rồi. Lúc đó làm sao mà chơi bời được nữa. Nhi tử thấy trong người hơi mệt, xin phép về phòng." Nói rồi hắn đi qua cửa vào trong phủ, để lại Thiên Anh đứng đó.

Nhìn bóng lưng Thiên Minh bước, ông không khỏi trầm ngâm một lúc. Bây giờ ông mới để ý là Thiên Minh đã lớn rồi. Hắn giờ đây đã cao gần bằng ông, bờ vai đã lớn hơn, khuôn mặt cũng chững chạc hơn nhiều. Khác hắn với đứa bé mít ướt mà ông nhớ.

Hắn đã thực sự lớn rồi...Nhưng tại sao ông lại không hề vui vẻ gì khi biết điều đó? Có lẽ vì ông biết rằng hắn lớn lên cũng không dễ dàng gì, mẫu thân bị bệnh ít khi gặp, huynh đệ đồng tộc áp bức suốt thời thơ ấu, ông thì vướng bận trọng trách giữ gìn gia tộc nên không thể giải quyết, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sống trong gia tộc như vậy, hắn tất nhiên sẽ sinh ra ác cảm và oán giận.

"Ngọc Ánh cũng nói là gần đây nó rất lạ, còn truyện nó g·iết tên Mạc gia nữa..." Trong mắt ông, Thiên Minh rất ngoan ngoãn, thiện lương. Từ trước đến giờ lúc nào hắn cũng ở nhà học chữ, tập kiếm chỉ khi có người rủ thì hắn mới đi chơi. Hắn cũng luôn về nhà trước giờ dậu, không bao giờ la cà ngoài đường.

Nay hắn thường xuyên đi ra ngoài một mình, không ai biết hắn đi đâu, hôm qua còn không thèm về nhà. Vừa rồi hắn lướt qua ông, cơ thể hắn nồng nặc mùi rượu (Không lẽ nào nó bắt đầu sa đoạ rồi sao? Việc nó g·iết tên Mạc gia đó cũng chỉ là do nó chịu áp lực nhiều quá nên vô tình bộc phát, trút giận lên hắn thôi sao?...Không được rồi, nó cần có người theo bên cạnh để giá·m s·át, tránh để nó đi theo con đường của lão nhị.)

Lúc này Thiên Anh thở dài khi nghĩ đến nhị đệ của mình, trong lòng có phần đau xót. Nhưng đồng thời ông cũng càng quyết tâm với việc để Thanh Liên đi theo kèm cặp hắn.

Chương 18: Trong mộ cổ có ánh sáng le lói.