Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 1: Cơ hội.
Giữa núi rừng bạt ngàn, cỏ cây tươi tốt mọi thứ tĩnh lặng đến mức mặt hồ không một gợn sóng.
Bỗng vạn vật rung lắc bởi những cơn chấn động, muông thú hoảng loạn, cây cối thi nhau đổ xuống giống như sắp có t·hiên t·ai. Nguồn cơn của tất cả mọi việc lại đến từ trên một trong những đỉnh núi kia, trên đó hiện tại đã bị tàn phá tạo ra hơn trăm ngàn cái hang nhỏ, cây cối thì đã cháy thành than từ bao giờ.
"Ma đầu, mạng ngươi đã tận mau buông kiếm chịu c·hết đi!!" Trong đám người một người bước lên hướng kiếm về phía người đối diện mà hét lên.
Tên 'Ma đầu' kia thì đang khuỵu gối ôm v·ết t·hương trên ngực, máu chảy ròng rã, len lỏi vào thớ đất nứt nẻ vì cuộc chiến trước đó. Khoé miệng hắn cong lên cười trừ chỉ biết nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của người kia mà nói " Thiên Quân à, ngươi vẫn vậy nhỉ. Vẫn là một kẻ chính nghĩa mà ngu ngốc... ".
"Im miệng!!!" Hắn chưa nói hết câu đã bị một trong những kẻ đằng sau Thiên Quân quát lớn "Tên ma đầu như ngươi lấy quyền gì mà nói Minh Chủ là ngu ngốc, ngươi chỉ là một kẻ vì đố kị mà sử dụng ma công tu luyện, ngươi đánh đổi tính mạng người vô tội để lấy lợi ích cho mình, ngươi làm sao có thế so sánh với thiên tài như ngài ấy...".
"Hahahaha...khụ khụ!!" 'Ma đầu' kia bỗng dưng cười lớn lên rồi ho ra máu, cố gắng đứng dậy suýt nữa thì ngã, cố gắng để nói "'Thiên tài' 'thiên tài' 'thiên tài' các người luôn miệng hai chữ 'thiên tài' ta nghe đến phát ngán rồi. Vào lúc này đây...đứng giữa thiên hạ...ta nói lại một lần cuối, TRẦN THIÊN QUÂN KHÔNG PHẢI THIÊN TÀIIII !!!!" khó thở vì mất máu, sắc mặt nhợt nhạt, hắn từng chút từng chút một thì thào từng tiếng rồi hét lên.
Tiếng hét vang vọng cả một vùng trời, bầy chim hoảng sợ bay tán loạn tứ phương. Những người đứng đằng sau Trần Thiên Quân cũng vì thế mà giật nảy mình, đứng thủ thế, đề cao cảnh giác. 'Ma đầu' nhìn xuống đôi chân đang run rẩy của chúng mà cười khinh bỉ, rồi quay đầu lại về phía Thiên Quân vẫn đứng đó đầy vẻ oai nghiêm, dũng mãnh.
"Được thôi, nếu muốn mạng ta thì lấy mạng mà đổi đi." Vừa nói xong hắn liền lao thẳng về phía những người trước mặt. Thấy vậy Thiên Quân nhanh chóng giơ kiếm lên chuẩn bị nghênh chiến đến khi chỉ còn cách năm bước chân thì cả hai bên liền vung kiếm. Hai kiếm chạm nhau âm thanh kim loại phát ra mạnh mẽ rồi bật lại.
Tên 'Ma đầu' lại lao lên lần nữa Thiên Quân lại đỡ nhưng lần này hai thanh kiếm không còn va vào nhau nữa. Hắn đã buông kiếm thả người ngã xuống khi đến ngang hông Thiên Quân thì...'Bốp' tiếng vỗ nhẹ vang lên, Thiên Quân thấy thế thì vội giật mình (Bạo Phong Phù ? Hắn định làm gì). 'Ma đầu' thấy biểu cảm Thiên Quân như vậy chỉ cười nhẹ, đưa tay lên kết ấn quyết, từ chiếc phù bỗng phóng ra một luồng khí cực mạnh thổi Thiên Quân bay ra rất xa, va vào tảng đá to lớn gần đó. Sức va đập lớn tạo thành một cái hố, Thiên Quân lọt thỏm vào trong.
"Minh Chủ!!!" Những người kia thấy thế thì hét lên, thân hình thì run rẩy không ngừng, 'Ma đầu' nhìn về phía đám người thì nở một nụ cười tà dị, lấy ra từ trong túi áo một viên đan dược, ăn vào rồi lao về phía đám người đó.
"Bạo nguyên đan!! Tên này điên rồi, mau tản ra nhanh lên!!!!!". Một người nhanh trí nhận ra liền vội nhắc nhở. Nhưng đã muộn, tay 'Ma đầu' lại một lần nữa kết ấn, mặt đất bỗng dưng bị biến dạng, vùng đất đá xung quang đám người nhanh chóng nhô lên kết lại thành một mái vòm để lại duy nhất một lỗ thoát, lại chính là hướng tên 'Ma đầu' đang lao đến "Địa Lao Phù"
"Hahahahahaha...!!!" Hắn cười thật to, tiếng cười điên loại thích thú trong khi đám người kia gào thét than khóc, hắn lao vào cái lỗ thật nhanh và tự bạo ở trong đó. Vòm đất nổ tung tạo thành một hố sâu trên mặt đất. Thân xác 'Ma đầu' tan thành mây khói, còn đám người thì chân tay mỗi chỗ một nơi, c·hết không toàn thây.
'Ma đầu' chắc chắn sẽ c·hết đó là điều mà Thiên Quân vừa muốn tin vừa muốn không tin, nhưng điều Thiên Quân không bao giờ ngờ đến đó là cả khi sắp c·hết hắn cũng có thể kéo theo hơn mười cường giả c·hết cùng.
Thiên Quân loạng choạng đứng dậy, tâm trí vẫn còn sốc vì những điều vừa xảy ra, chỉ còn biết nhìn về những cái xác nằm la liệt dọc sườn núi, một dòng sông máu chảy xuống từ đó.
Rừng xanh trước đó hoàn toàn bị quét sạch thành một núi đá lởm chởm, sông máu chảy dài từ đỉnh xuống chân núi, cứ đi vài bước là lại thấy bốn năm cái xác.
Nhìn thấy khung cảnh t·ang t·hương này, ánh mắt y không khỏi lộ ra vẻ bi ai. Hơn vạn người vây công cuối cùng lại chỉ có mình y sống sót.
"Huynh mạnh thật đấy đại ca à...Nhưng tại sao huynh không dùng những sức mạnh đó vào việc đúng đắn vậy?" thở dài một hơi hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một tấm bia đá, trên mặt bia khắc ba chữ "Trần Thiên Minh". Thiên Quân cắm sâu xuống đất, ngắm nhìn hồi lâu rồi lặng lẽ rời đi.
.....
(Cuối cùng cũng xong, chắc là công việc của ta ở đây đã hoàn thành. Đệ quả thật là một tên ngốc đấy Thiên Quân à, đệ không thấy sao? Trong mắt những kẻ đứng phía sau đệ chỉ có sự tham lam, ta chắc chắn là sau khi đệ g·iết ta chúng sẽ ngay lập tức g·iết đệ để giành lấy công trạng thôi.) Nghĩ đến đây Thiên Minh thở dài.
Vừa nghĩ hắn vừa bước đi trên một con đường dài, giống như không có điểm cuối, hai bên là cả cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ rực, trên vài cánh hoa còn có thứ chất lỏng màu đỏ toả ra một mùi tanh hôi khó chịu. Đôi khi hắn còn nghe thấy tiếng than khóc của vô số linh hồn. Đi được một lúc hắn thấy một toà kiến trúc nguy nga tráng lệ với hai cánh cửa bằng đá to lớn ở giữa, bên trên có một tấm biển lớn ghi ba chữ "Quỷ Môn Quan".
Nhìn xung quanh không thấy ai Thiên Minh chỉ biết cười khổ "Ta nhớ được kể là xuống đây sẽ được hai tên đầu trâu mặt ngựa dẫn đi cơ mà và lẽ ra phải có vài con quỷ canh cửa nữa chứ? Hahahahaha chẳng lẽ ta cặn bã đến mức địa ngục cũng không tiếp đón à?" Bước lên từng bậc thang Thiên Minh không khỏi lo lắng khi nhìn sự hiu quạnh nơi đây, nhưng hắn biết rõ một điều là hắn sẽ không hối hận vì những chuyện mình đã làm "Không ai đón thì ta tự vào vậy."
Tay hắn đưa lên định đẩy cửa tiến vào thì trên mu bàn tay hắn bỗng hiện lên từng đạo ấn kí " Cái quái gì v.. " không khỏi giật mình, chưa kịp nghĩ xem có chuyện gì xảy ra thì 'xẹt' một tiếng thân ảnh hắn biến mất trước Quỷ Môn Quan
.....
"Thiên Minh!! Thiên Minh đệ sao vậy!?" Một giọng nói thanh nhẹ lọt vào tai hắn, một giọng nói quen thuộc nhưng hắn đã không được nghe từ lâu, mắt hắn cố làm quen với ánh sáng, tai thì ù ù nhưng hắn vẫn nghe được những lời đó.
Vội vàng mở to đôi mắt hướng về phía giọng nói ấy, hắn chợt giật mình, miệng mấp máy mấy lời "N-Ngọc..Ngọc Ánh..tỷ tỷ?!" hắn rất sốc, thật sự rất sốc vì lẽ ra cô gái trước mắt này, đại tỷ của hắn lẽ ra phải c·hết rồi mới đúng.
"Đệ sao vậy, b·ị đ·au đầu à cần ta mời đại phu đến không?" Ngọc Ánh tỏ ra lo lắng nhìn lấy đệ đệ của nàng. "A? Không..không cần đâu ta khoẻ mà." hắn vội vàng từ chối. Nhìn từ cử chỉ đến khuôn mặt thì đây đích thị là đại tỷ của hắn, nhưng sao có thể...
Nhìn tứ phía thì nơi đây là một sân vườn to lớn với một vườn hoa nhỏ, và tại nơi hắn ngồi là một cái chòi ở giữa hồ cá.
"Vậy à? Thế thì chơi tiếp thôi, đến lượt của đệ đấy." Nàng đưa tay ra với ý mời, hắn nhìn xuống mới thấy đó là một bàn cờ tướng, một bàn cờ mà hắn đang ở thế thua, hắn đã mất đi hầu hết các quân mạnh. Tuy có chút bỡ ngỡ với tình cảnh hiện tại nhưng hắn vẫn cầm quân cờ lên và đánh xuống.
"Ồ...Nước đi hay đấy." Ngọc Ánh không khỏi bất ngờ trước nước cờ đó vì nàng biết đây không phải nước đi bừa của kẻ sắp thua, đây là nước cờ của kẻ muốn thắng.
Tiếng lách cách thay nhau phát ra một hồi lâu rồi im bặt, chỉ còn thấy Ngọc Ánh đang vò đầu bứt tai tìm cửa thắng. Thấy không được thì thở dài nói "Ta thua rồi!" quả nhiên là thua rồi, nhưng đấy không phải điều nàng bất ngờ, điều nàng bất ngờ là đệ đệ nàng lại không biểu lộ một chút cảm xúc chỉ ngồi đó thưởng trà. Nàng thấy lạ liền hỏi "Thiên Minh này, đệ có chuyện gì không vui sao?"
Có chút bất ngờ khi nghe vậy hắn liền đáp "Sao tỷ lại nghĩ vậy?". Nàng liền giải thích "Vì đệ trông không được vui khi chiến thắng." . "Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, chỉ vì một trận cờ mà vui sướng thì làm sao mà thành được đại nghiệp." Hắn nhanh chóng đáp lời, cố để trấn an nàng nhưng...
"Đừng nói dối ta, ta là người đã nhìn đệ lớn lên từ nhỏ rồi. Đệ luôn muốn mình chiến thắng, đệ sẽ thua nhưng rồi sẽ thắng, đệ vào những lúc đó luôn cười tít mắt lên. Nhưng nay đệ lại ngồi im lìm một chỗ như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?" Nàng nói với một giọng điệu trầm đi không ít, ánh mắt nghiêm nghị khẳng định nàng đang rất nghiêm túc.
Thiên Minh bất ngờ ra mặt, không ngờ đại tỷ này của hắn lại biết rõ như thế, nhưng đây là việc hắn muốn nói cũng không thể nói được. Chính vào lúc này một tiếng cười nói phát ra từ phía cửa của sân vườn. Két một tiếng cánh cửa mở ra, làm cho Thiên Minh thấy người phát ra những âm thanh đó lại là hai thiếu niên trẻ tầm mười lăm tuổi. Khiến hắn càng thêm sốc chính là hai người đó một người chính là Thiên Quân, người còn lại thấp hơn Thiên Quân một chút chính là Nguyễn Gia Bảo thế đệ của hắn, một người lẽ ra cũng đ·ã c·hết.
"Đại caaaa!! Đi tập kiếm với bọn ta điiii!!" Nguyễn Gia Bảo hét lên thật to gọi Thiên Minh, tiếng hét điếc tai làm hắn có phần khó chịu, nhưng cùng lúc đó cũng có phần mừng vì có thể thoát khỏi tình cảnh này.
"Gia Bảo!! Ở đây không có ai lãng tai đâu, ngươi hét làm quái gì??!!" Ngọc Ánh liền lên tiếng mắng hắn một cái, "Oái, xin lỗi đại tỷ ta vô ý quá hì hì!" Cậu gãi đầu cười trừ, tạ lỗi với nàng. Thấy vậy Ngọc Ánh cũng không chấp nhặt gì vì nàng cũng biết cái cách ăn nói đó là đặc trưng của gia tộc hắn rồi.
Nàng quay sang định nói gì đó với Thiên Minh thì "Hai đệ đến đúng lúc lắm, đi nhanh thôi." Hắn nhanh chóng phóng về phía cửa vườn bắt lấy tay hai người rồi chạy đi mất, để lại nàng đứng đó một mình. "Hàiii..." Nàng chỉ biết thở dài, trên đời này điều hắn muốn cho người khác biết thì ai cũng có thể biết, nhưng điều mà hắn đã nhất định dấu thì đến mẫu thân hắn cũng chẳng biết được.
.....
"Đại ca à, huynh và đại tỷ lại cãi nhau à?" Vào lúc đang dừng chân ở một quán ăn để Gia Bảo mua đồ ăn thì Thiên Quân hỏi han, việc hai tỷ đệ này cãi nhau thì như cơm bữa không ai là không biết, tuy vậy Thiên Quân vẫn có chút không an tâm. "Không có gì đâu đừng bận tâm, tỷ ấy chỉ tức tối do thua ta thôi." Thiên Minh đáp lời cố nói cho qua chuyện, câu trả lời tuy có thể không như ý Thiên Quân nhưng hắn cũng không thể nói gì hơn, vì trong đầu hắn bây giờ có vô số nghi hoặc chưa được giải thích.
Vào lúc này Gia Bảo đi ra từ quán ăn tay này xách một đống đồ ăn được đựng trong túi vải, tay kia thì cầm một xiên thịt mà ăn. "..." thấy vậy hai người như c·hết lặng "Bảo Bảo này...đệ định ăn hết chỗ này sao ?" Thiên Minh nói lên ý kiến của hai người Thiên Quân thì chỉ biết đứng đó lắc đầu cười khổ.
"Đâu có đâu, đệ mua nhiều để chúng ta ăn trưa luôn mà, hai huynh muốn ăn gì không." Gia Bảo vội giải thích rồi giơ túi vải ra trước mặt hai người.
Thiên Minh thấy vậy, thật sâu trong ánh mắt loé lên vẻ đau thương. Cậu vẫn luôn vậy, vẫn luôn suy nghĩ đến người khác, là một người tốt. Nhưng tại sao người tốt luôn phải c·hết? Trong khi những kẻ xấu xa tàn độc đó lại nhởn nhơ hưởng thụ? Nghĩ đến đây hắn lại nghĩ về hình bóng xưa, một người đã vì hắn mà hi sinh thân mình.
"Có bánh gai không?" Cố phủi đi những kí ức đó hắn hỏi "Có đó!" Cậu đáp lại. "Vậy đưa ta một cái đi." Gia Bảo đưa bánh cho hắn, đối với Thiên Minh bánh gai là ngon nhất, vì đó là món mà mẫu thân hắn hay mua cho hắn ăn, kiếp trước từ lúc mẫu thân hắn mất hắn cũng chưa có cơ hội ăn lại.
"Mà nay là bao giờ rồi?" Cắn miếng bánh vào trong miệng hắn chợt nhớ đến gì đó rồi vội vàng hỏi. Nghe vậy Thiên Quân liền đáp "Huynh quên rồi sao, nay sắp đến tháng 8 rồi, một tuần nữa là đến khai phú đại điển rồi đó."
"Tháng 8? Khai phú đại điển? Vậy hiện tại mẫu thân và nàng ấy?!" Nghĩ vậy cơ thể hắn bỗng run rẩy, hắn muốn chạy về ngay lập tức nhưng hắn cố chấn an bản thân, nếu giờ hắn tự nhiên về và làm loạn lên thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hắn chỉ có thể đành nhận nhịn đến lúc về thôi?