Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 33: Tâm ma.
Thiên Khải và Thiên Anh rơi vào suy tư, còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến con cháu mình bế tắc mà bản thân lại không thể làm gì để giúp đỡ.
Sau khi Thiên Minh bị nhận định là phế vật thì những lão già bên phe đối lập đã thúc giục con cháu mình phải chèn ép hắn một cách mạnh liệt. Thiên Anh biết vậy nhưng không thể làm gì bởi ông mang bên mình chức gia chủ, bị trói buộc bởi nhiều thứ cản trở ông giúp hắn. Do vậy nên ông chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng trong thâm tâm ông lại thấy cực kì tội lỗi khiến ông hiện giờ không dám nhìn vào mắt hắn. Ông cũng không lấy làm lạ nếu Thiên Minh oán giận ông.
Thiên Khải thì lại khác, lão có phần can dự vào chuyện đó nhưng cũng không thể luôn luôn bên cạnh để bảo vệ hắn. Lão cũng thường xuyên không ở phủ, đi khắp nơi tìm cách giúp Thiên Minh có thể tu luyện kiếm thuật...Nhưng vẫn chưa thể tìm được.
"Thôi thì chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, dù sao thì việc Minh nhi có thể đạt được hạng hai trong khảo hạch nội môn cũng đã là rất tốt rồi. Điều đó chứng tỏ rằng sau tất cả nó vẫn luôn cố gắng để bước tiếp...Quả thật rất kiên cường!" Thiên Khải đổi chủ đề, cảm thán trước thành quả của hắn.
"...Đúng vậy, rất kiên cường" Thiên Anh vô thức thốt lên điều đó. Lúc này Thiên Khải chợt đứng dậy, quay lưng nói "Cũng đã đến lúc để nó tiếp nhận truyền thừa của gia tộc rồi!"
Thiên Anh nghe vậy thì giật mình cũng đứng phắt dậy, đi đến chỗ lão "Nhưng thưa phụ thân, Thiên Minh vẫn còn quá nhỏ, dù có thức tỉnh huyết mạch thì cũng là quá sớm cho nó rồi!" Ông lên tiếng can ngăn nhưng Thiên Khải lập tức lắc đầu "Không còn sớm nữa! Giờ đây gia tộc đang quá loạn, chúng ta cần đưa ra người kế thừa ngay lập tức, chấm dứt lòng tham của lão Thiên Công kia!"
Dù thiên hạ có thái bình thì vẫn sẽ có xung đột, điều đó vốn đã xuất phát từ khi con người cùng nhau chung sống rồi. Những xung đột có thể nhỏ như những cuộc tranh luận nhưng cũng có thể lớn như t·ranh c·hấp giữa những quốc gia. Xung đột ẩn hiện bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào trong cuộc sống đời thường. Đó là thứ không thể tránh được, chỉ khi thiên hạ chỉ còn một người duy nhất thì lúc đó mới là lúc không có xung đột. Nhưng...liệu đó có phải là tất cả những điều Thiên Khải quan tâm?
"...Phụ thân à...liệu đó là lý do duy nhất sao? Còn lí do gì khác mà người muốn che giấu đúng không?" Thiên Anh lên tiếng hỏi, trong lòng chợt cảm thấy bất an. Thiên Khải nghe vậy biết không giấu được thì ngập ngừng nói "Thật ra đây là thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ...chỉ sợ Đại Trịnh sắp g·ặp n·ạn rồi."
Mắt Thiên Anh liền căng ra, ông ngay lập tức hiểu ra nhưng lại không muốn tin nên liền hỏi lại "Giặc phương bắc sao?". Thiên Khải im lặng một lúc lâu cứ như ông cũng không muốn thừa nhận "Ài...Phải, qua những việc chúng làm những năm gần đây thì có vẻ như chúng đang nung nấu ý định xâm chiếm nước ta một lần nữa. Hoàng đế biết được liền vội vàng gọi ta và hai ông bà kia đến kinh thành họp...Sau đó chúng ta ra quyết định rằng tranh thủ khi chúng chưa quyết định được thời gian tiến hành xâm lược thì cho mấy đứa trẻ nhận lấy truyền thừa, nhanh chóng trưởng thành."
Thiên Anh nín lặng, đây là chuyện rất nghiêm trọng, giặc phương bắc vốn luôn nhăm nhe Đại Trịnh vì tài nguyên và vị trí địa lý quan trọng, chuyện giao tranh giữa hai quốc gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng ông không ngờ rằng lại sớm như vậy (Chẳng lẽ Thiên Minh sẽ phải ra chiến trường sao? Hoàng đế muốn nó dẫn dắt q·uân đ·ội sao? Không được! Nó còn quá trẻ, không thể nào điều quân khiển tướng được! Nhất là nó còn gặp rất nhiều nguy hiểm...Nhưng ta có thể làm gì đây?)
Nhìn ra suy tư của ông, Thiên Khải ngay lập tức khuyên bảo "Ta biết con lo cho nó, nhưng đây đã là chuyện không thể tránh được, cuộc chiến này là tất yếu. Thay vì lo việc đó thì con nên giúp nó nhanh chóng tu luyện, giúp nó có khả năng tự bảo vệ bản thân trên chiến trường thì hơn."
Thiên Anh ngẫm một lúc thì gất đầu, cúi đầu ôm quyền nói "Nhi từ đã rõ, giờ ta đi làm ngay đây." Nói rồi ông quay người rời đi, chuẩn bị những việc cần thiết.
__________________________
Lúc này tinh thần của Thiên Minh đang chìm sâu trong đan điền, không ngừng hấp thụ linh khí trời đất trong quá trình tu luyện. Từng gợn sóng nguyên hải thay phiên nhau va vào vách đan điền không có lấy một nhịp ngừng.
Hiện tại đan điền của hắn không còn màu trắng bóng như trước kia mà đã chuyển sang một màu xám tối, cũng là dấu hiệu cho thành quả tu luyện của hắn. Trên khuôn mặt hắn hiện tại nhăn lại tỏ rõ vẻ nhẫn nhịn, cố gắng tu luyện. Mồ hôi từ trán không ngừng chảy ra, quần áo trên người hắn cũng vì vậy mà ướt sũng.
Chợt Thiên Minh cảm thấy bản thân được mau phủ bởi một bóng tối sâu thẳm, hắn nhìn xung quanh không hề biết bản thân đang ở đâu. Hắn vừa đứng dậy thì khung cảnh xung quanh liền biến đổi, giờ hắn lại đang ở trong một căn nhà nhỏ, ánh sáng ngoài trời chiếu vào trong, soi sáng khuôn mặt hắn. Nhìn khắp người thì hắn thấy được rằng bản thân đang b·ị t·hương và được băng bó, nhưng cơ thể này có phần lớn hơn so với hắn.
"Đây là!?" Hắn ngay lập tức nhận ra nơi này, nhanh chân ra khỏi cửa mà xem xét xung quanh, như muốn tìm kiếm thứ gì đó. "Thiên Minh?" Một giọng nói nhẹ nhàng bỗng cất lên, thu hút sự chú ý của hắn, một giọng nói quen thuộc đến đáng sợ.
Hắn lập tức quay đầu về nơi giọng nói phát ra, trước mặt hắn là một người phụ nữ với vẻ ngoài khoảng hai lăm tuổi. Nàng mang trên người một bộ y phục với rất nhiều nét khâu vá rách rưới, trên tay cầm một xô nước cùng với nét mặt bất ngờ khi thấy hắn. Nàng lập tức lên tiếng "Sao huynh lại ở đây? Huynh vẫn chưa khoẻ mà đúng chứ?"
Dù vẻ ngoài đã trưởng thành hơn, thái độ cũng không như trước nhưng Thiên Minh vẫn ngay lập tức nhận ra...Nàng là Thanh Liên.
"À ừm...Ta khoẻ rồi, muội đang tưới rau sao? Để ta giúp muội!" Hắn liền đánh trống lảng, tiến tới lấy chiếc xô trên tay nàng. Thanh Liên định lên tiếng can ngăn nhưng thôi, mặc hắn thích làm gì thì làm.
Đi ra sau ngôi nhà nhỏ, hắn thấy được một vườn rau xanh tươi, có vẻ được chăm sóc rất tốt. Tay nhẹ nhàng cầm chiếc xô, hắn cẩn thận tưới nước cho chúng, cũng tranh thủ nhìn quanh một chút thì hắn đã xác định được. Đây chính là ngôi nhà mà kiếp trước Thiên Minh cùng Thanh Liên có một quãng thời gian chung sống rất hạnh phúc. Chỉ là...
Trên mặt Thiên Minh thoáng lộ vẻ buồn đau, Thanh Liên cũng ngay lập tức nhận ra, tiến lại gần hắn. "Hở!?" Thiên Minh bỗng chốc giật mình khi nàng bất chợt ôm lấy hắn, tuy vậy cảm giác ấm áp thân thuộc này lại làm hắn không thể chối từ. Nàng dịu dàng hỏi thăm "Huynh sao vậy? Có chuyện gì buồn sao? Có cần người tâm sự cùng không?"
Thiên Minh nghe vậy thì lắc đầu đáp "Không có gì đâu" rồi hắn vòng tay ra sau lưng, ôm lại nàng ta. Bầu trời nắng ấm rực rõ chiếu lên những cây rau củ quả trong vườn, qua những giọt nước còn đọng lại mà phản chiếu khung cảnh ấm cúng của hai người.
"Hửm? Cái quái..." Thiên Minh bỗng cảm thấy tay có gì đó dính dính, đưa tay lên thì hắn ngay lập tức giật mình (Máu?!).
Thiên Minh lập tức nhìn vào Thanh Liên thì lúc này nàng ta chợt ho sặc sụa "Khụ khụ khụ!!" Máu từ khuôn miệng nhỏ xinh phun ra, rơi xuống bộ y phục của nàng. Cơ thể nàng bỗng thả lỏng mà ngã xuống nhưng Thiên Minh đã ngay lập tức đỡ được.
Khung cảnh xung quang cũng chợt thay đổi, bầu trời biến thành một màu máu đỏ rực, mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp rền. Bên trong sân vườn còn có xác c·hết của những kẻ nào đó, binh khí cũng văng khắp nơi. Đặc biệt còn có một thanh kiếm đang đâm xuyên qua người Thanh Liên.
Máu từ v·ết t·hương tràn ra, nhuộm đỏ một thân y phục. Nàng theo đó mà hét lên "Tất cả là tại ngươi! Vì ngươi dẫn kẻ thù tới mà ta phải c·hết! Giá như lúc đó ta không cứu ngươi thì mọi chuyện đã không xảy ra."
Nàng trong vòng tay hắn không ngừng kêu gào, Thiên Minh lại im lặng không nói gì. Tiếng nàng cùng tiếng sấm đều lọt vào tai hắn nhưng lại chẳng có gì khiến hắn động lòng.
Rồi hắn chợt nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất rồi đứng thẳng người lên. Lúc lâu sau thì hắn mới lên tiếng "Đủ rồi!" Hắn liền giơ chân lên rồi đạp xuống một cái. Mặt đất bên dưới hắn xuất hiện vết nứt rồi nhanh trong lan rộng khắp nơi, cả khung cảnh như nứt toạc rồi vỡ vụn, chỉ để lại hắn cùng bóng tối sâu thẳm.
Lúc này chợt có một hình bóng xuất hiện trước mặt hắn, Thiên Minh đã không còn bất ngờ gì nữa. Người trước mặt mang vẻ ngoài giống hệt hắn, chỉ là thân thể người đó được một luồng hắc khí bao chùm, đôi mắt đỏ rực một màu máu. Người đó không gì khác chính là tâm ma của hắn.
Người ta thường nói muốn tu luyện thì đâu tiên phải vứt bỏ tình cảm, vứt bỏ những nỗi lo về thế sự. Nhưng có mấy ai thực sự có thể làm vậy? Nên đôi khi trong quá trình tu luyện của mình tu sĩ sẽ thường bị những cảm xúc tiêu cực quẫy nhiễu, và những cảm xúc ấy được gọi là tâm ma.
Tâm ma là thứ mà mọi tu sĩ phải đối mặt, chống lại những xúc cảm tội lỗi để cho đạo tâm được thanh thản. Người đạo tâm kiên định khi vượt qua thì giác ngộ về đạo càng thêm thâm sâu. Còn người đạo tâm yếu đuối thì khi thất bại thì sẽ bị tâm ma chiếm hữu, tẩu hoả nhập ma. Mà càng là ma tu thì càng dễ có tâm ma.
"Sao ngươi lại không muốn nghe những câu nói đó chứ? Chẳng phải điều đó là đúng sao? Hahaha!!" Nó lúc này cười lớn, chế giếu biểu hiện của hắn, hắn chỉ im lặng lắng nghe. Nó thấy vậy thì tiếp tục nói "Chấp nhận đi! Chính ngươi đã g·iết nàng ấy! Chính ngươi là kẻ đã g·iết những người ngươi quan tâm! Ngươi chỉ là một kẻ vô dụng, không bảo vệ được bất cứ ai! Họ chỉ vì ngươi mà c·hết hahaha!!"
Thiên Minh cứ nghe những lời mắng chửi ấy một cách dễ dàng vì với hắn đó chính là sự thật. Vì hắn mà những người họ phải c·hết, vì hắn mà họ bị đe doạ về tính mạng, cũng vì hắn không thể cứu họ.
"Đúng thật là vậy..." Thiên Minh chậm rãi nói "Nhưng cũng chưa bao giờ có ai trách móc ta về điều đó cả. Ta không giận khi ngươi xúc phạm ta...Ta chỉ thấy khó chịu vì ngươi cho rằng Thanh Liên sẽ nói những điều như thế mà thôi!" Nói rồi hắn lao đến tóm lấy cổ của tâm ma.
Tâm ma bị b·óp c·ổ thì vẫn bình thản như không, Thiên Minh ngay lập tức nói tiếp "Nếu ta đã có cơ hội quay lại thì dù có phải hi sinh cả cuộc đời này ta cũng sẽ giúp những người ta quan tâm được hạnh phúc. Lần này sẽ không có ai phải c·hết vì ta nữa cả!!". Tâm ma thấy vậy thì khinh bỉ cười "Để rồi xem!"
Rồi nó bỗng biến thành một luồng hắc khí, chui vào phần bụng của Thiên Minh. Rồi nó hoá thành hình một chiếc chuôi cầm dài, vang lên tiếng nói "Nếu ngươi cần thì cứ gọi, ta vẫn sẽ ở đây đợi. Dù sao chúng ta cũng là một mà!"
Lúc này tại thế giới thực, Thiên Minh lúc này đã mở mắt, nhìn xuống phần bụng mình, hắn không thấy gì cả. Nhưng khi hắn dùng tinh thần cảm nhận thì quả thực nó vẫn ở đó, chỉ là rất mơ hồ mà thôi. Nhìn vào đó, Thiên Minh lộ ra một vẻ quyết tâm trên mặt (Ta hứa thì ta chắc chắn sẽ làm được, ngươi cứ chờ mà xem!)
Hắn kiểm tra lại đan điền thì thấy hiện tại đan điền cũng đã biến thành một màu đỏ tươi. Vậy là hắn đã đột phá đến Hoán Cốt trung giai, tuy vẫn còn hơi thấp nhưng hắn cũng chấp nhận (Dù sao tu vi tăng tiến quá nhanh cũng không phải là một chuyện tốt gì.)
Tu vi tăng quá nhanh sẽ khiến căn cốt thiếu ổn định, điều đó sẽ khiến cho tu vi cũng chỉ được cái mã mà thôi. Ví dụ như Thiên An chẳng hạn, tu vi của hắn thăng tiến nhanh như vậy là nhờ linh đan và do những tiền bối khác dùng chân nguyên của họ cưỡng ép thúc đẩy cho hắn. Tuy trông có vẻ thuận tiện nhưng thật ra lại có hại cho hắn về sau. Sau này chắc chắn hắn sẽ bị những thiếu niên cùng lứa bỏ lại phía sau.
Ọttt, Bỗng bụng Thiên Minh réo lên. Dù sao hắn cũng đã một năm chưa ăn gì rồi, với tu vi hiện tại thì dù có ra sao thì vẫn cần có thức ăn để nuôi dưỡng cơ thể. Hắn lúc này nhìn xung quanh thì thấy toàn mạng nhện bám lung tung, bụi bẩn dày đặc trên sàn, quả thật thời gian không chờ đợi ai. Tuy với Thiên Minh một năm vừa rồi như một giấc ngủ nhưng những sinh vật khác đều đã trải qua một năm dài.
Đến góc phòng cầm lấy cây chổi, hắn quyết định quét dọn một chút rồi sẽ đi ăn.