Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 36: Công chúa?
Thiên Minh bước từng bước trên thảm cỏ xanh, từ từ tiến đến chỗ của tên ma tu còn xót lại kia. Tên đó thì đang rất hoảng sợ, vội vàng lết về sau, cố tránh xa khỏi hắn, miệng thì không ngừng hét "Ngươi đừng qua đây! Đừng có qua đây!"
Nhưng sau cùng thì tên đó lại bị chặn bởi một cái cây to lớn khiến không còn đường lui nữa. Thiên Minh vẫn ung dung bước đến, khoé miệng cong lên đầy vẻ nhàn nhã. Bước thêm mười bước thì cuối cùng cũng đến trước mặt tên đó, hắn bây giờ mới mở miệng nói "Lẽ ra vừa rồi ngươi nên c·hết luôn đi mới phải, như vậy thì càng đỡ phải chịu nhiều đau đớn."
Nét mặt thì cười cười nhưng lời nói lại đầy c·hết chóc, tên ma tu càng sợ hãi hơn nữa, vội vàng nói "Ngươi không thể g·iết ta, ta là người của Đoạ Ma Tông. Nếu ngươi g·iết ta Đoạ Ma Tông sẽ tìm g·iết cả nhà ngươi." Lời vừa nói ra sắc mặt Thiên Minh ngay lập tức nghiêm trọng hẳn.
Tên đó thấy vậy thì liền tỏ ra kiêu ngạo nói tiếp "Haha sợ rồi đúng không? Tốt nhất ngươi nên thả ta đi, ta sẽ xem xét về việc không bẩm báo cho các trưởng lão! Với lại ta còn một vị đại ca Hoán Cốt đỉnh phong, nếu huynh ấy mà biết ngươi g·iết bọn ta thì ngươi không thể nào sống yên ổn đâu hahaha"
Bịch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống ngay chỗ chân của Thiên Minh, tên ma tu lấy làm lạ thì nhìn một cái "?!" Tên đó lập tức giật mình khi nhìn rõ vật đó là gì "Lệnh bài đệ tử Đoạ Ma Tông?...Đ-Đại ca!?" Tên đó nhìn thấy trên chiếc lệnh bài có một cái tên rất quen thuộc thì run rẩy, lắp bắp không nói nên lời.
Thiên Minh lúc này nhìn thẳng vào mắt tên ma tu, khinh bỉ nói "Ra đây là đại ca của các ngươi đó sao? Hắn vậy cũng được coi là Hoán Cốt đỉnh phong? Vậy thì cũng quá yếu rồi. Trước khi gặp các ngươi thì ta có giao chiến với hắn, lúc đầu thì hắn cũng rất kiêu ngạo nhưng đến khi thua thì hắn lại lập tức quỳ xuống xin tha. Và ngươi biết ta đã làm gì không?..."
Câu hỏi đó càng khiến tên ma tu thêm sợ hãi, sự kiêu ngạo trước đó hoàn toàn tan biến, cơ thể run rẩy không dám phản kháng trước một tên ác quỷ thực sự. Tuy không biết được Thiên Minh đã làm gì nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút cũng biết chắc chắn không thể là thứ gì tốt đẹp.
Ẩn giấu sau gương mặt tươi cười, bàn tay phải của Thiên Minh bắt đầu toả ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, ánh sáng từ bàn tay nhô ra trên đầu ngón tay. "Như thế này này!" Rồi Thiên Minh dùng tay đâm thẳng vào ngực hắn, luồng gió bao quanh khiến bàn tay hắn trở nên rất sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh. Xoẹt một tiếng, lồng ngực của tên đó bị xuyên thủng, dòng máu ấm nóng bắt đầu trào ra từ lồng ngực lan tràn xung quanh gốc cây.
"Hự!!!...Ngươi!?" Tên đó đau đớn kêu lên một tiếng, sự việc vừa rồi quá nhanh khiến tên đó không kịp phản ứng. Cảm giác của tên đó cảm thấy bây giờ rất lạ, không hiểu sao cơ thể bắt đầu cảm giác lành lạnh (Đây là cảm giác đứng trước c·ái c·hết sao?).
Thiên Minh lúc này ghé sát vào tai tên đó, thì thầm nhỏ nhẹ "À quên mất, các ngươi không có kiếp sau đâu...Ta sẽ rút lấy linh hồn của ngươi rồi luyện hoá nó! Cả ngươi lẫn các huynh đệ của ngươi đều sẽ trở thành nguồn sức mạnh cho ta sử dụng. Các ngươi sẽ không thể nào đi vào vòng luân hồi được nữa!...Và còn việc Đoạ Ma Tông thì đừng lo, ta sẽ giúp cả tông các ngươi được đoàn tụ trong hư vô!"
"Ngươi!!! Tên ác qu..." Tên đó lúc này tức giận hét lên nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã ngừng lại, đã hoàn toàn tắt thở mà c·hết. Một c·ái c·hết đau đớn, bất lực và không cam lòng.
"Hừ! Lẽ ra ngươi không nên nhắc đến gia đình ta." Thiên Minh khinh bỉ nói, rút tay ra khỏi lồng ngực tên đó, cánh tay hắn giờ đã dính đầy màu, vẫn còn lóng thoánh ánh xanh lục. Thiên Minh nhắm mắt lại, động ý niệm rồi hô lên "Đi!" Hắn điều khiến Phệ Hồn Lam Viêm đi đến bao quay những cái xác của đám ma tu. Khi lam viêm đến gần bỗng cơ thể đám ma tu tự nhiên động đậy.
"A!?" Thiếu nữ phía sau trước đó không dám lên tiếng thấy cảnh này thì không khỏi lo sợ (Chúng chưa c·hết sao? Chẳng lẽ chúng còn có thể sống lại?)
Khi lam viêm bắt đầu chạm đến xác của đám ma tu thì từ cơ thể chúng bay ra cả tá linh hồn mang một màu đen đặc. "...Tốt đó!" Thiên Minh cảm nhận một chút rồi vui mừng nói "Về đây!" Theo lời hắn, lam viêm cũng từng chút một quay lại cùng với đó là lùa những linh hồn kia về phía hắn.
"Thu!" Hắn lại hô lên, ngay lập tức những linh hồn hoá thành những dòng năng lượng màu đen xám, thông qua lồng ngực mà bị hắn hấp thụ. Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, đôi chân lung lay suýt thì ngã. Sau một lúc thì đã ổn định hơn hắn thở phào một cái, trong lòng ngẫm nghĩ (Có vẻ đã ổn hơn rồi, ta đã không còn b·ị đ·au đớn khi hấp thụ như trước, tốc độ hấp thụ cũng nhanh hơn. Đây hẳn là nhờ tu vi đã tăng tiến.)
Kiểm tra một chút thì trong đan điền của hắn đã bị lấp đầy bởi linh hồn, chúng chen lấn nhau mà cố đến chỗ vách đan điền, tránh xa khỏi lam viêm ở trung tâm. (Không ngờ lam viêm lại có tác dụng lớn như vậy, quả thật là nhặt được báu vật mà.)
"À...Ừm..." Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, thiếu nữ từ nãy giờ im lặng bây giờ mới dám lên tiếng. Tuy cô không biết vừa rồi Thiên Minh đã làm gì nhưng có điều không thể phủ nhận là hắn đã cứu cô.
Thiên Minh quay người lại, trên mặt lộ ra một vẻ mặt thân thiện, hắn lên tiếng giả vờ hỏi thăm "Cô có sao không?". Thiếu nữ kia bất ngờ được hỏi thì bắt đầu lúng túng "A? À...Ừm, cảm ơn huynh đã cứu ta!".
Thiên Minh lắc đầu đáp "Không có gì đâu!". Nhưng cô ngay lập tức phản bác "Sao lại không có gì được, huynh đã cứu ta một mạng đó. Cha ta dạy là luôn phải báo đáp người giúp đỡ mình, huynh có ơn với ta nên ta phải làm gì đó cho huynh...Huynh muốn gì?"
"Muốn gì à?" Thiên Minh nói, bàn tay sau lưng bắt đầu toả ra ánh sáng xanh lục (Một linh hồn nữa!).
(!?) Chuẩn bị ra tay thì đột nhiên hắn cảm nhận được hai luồng khí tức cực kì mãnh liệt (Cường giả Phá Thể? Không lẽ là ma tu!?) Hắn bắt đầu lo lắng, hiện tại tuy hắn đã mạnh hơn nhưng nếu phải đối đầu với Phá Thể Cảnh thì không phải nghi ngờ gì cả, hắn chỉ có đường c·hết mà thôi. (Chạy!) Suy nghĩ ấy ngay lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng đã quá muộn, rầm một tiếng, một cỗ khí tức rơi thẳng xuống gần nơi hắn đang đứng tạo nên một làn khói bụi mù mịt. Khi làn khói bay đi thì lộ ra thân ảnh của một lão già râu tóc bạc phơ, râu dài đến rốn. Vừa đáp xuống thì lão ta đã đảo mắt xung quanh tìm kiếm gì đó, vừa nhìn thấy thiếu nữ kia thì ngay lập tức hét lên "Công chúa! Người không sao chứ?"
"Công chúa?!" Thiên Minh sửng sốt thốt ra một câu, đưa mắt nhìn thiếu nữ lấm lem bùn đất kia (Cô ta vậy mà lại là công chúa?! Không ổn! Vừa rồi cô ta đã thấy tất cả, cô ta nhất định phải c·hết!...Nhưng bằng cách nào!)
"Hùng lão!" Thiếu nữ kia vui mừng lên tiếng khi nhìn thấy lão ta, nhanh chân chạy đến chỗ đó. Nhìn thấy những v·ết t·hương khắp người cô, lão ta lập tức vội vàng "Công chúa! Người làm sao vậy? Người có b·ị t·hương không?...Do hắn sao?" Lúc này ông ta nhìn sang Thiên Minh với sự nghi ngờ, trong mắt chứa đầy sát khí.
Bỗng một luồng uy áp giáng xuống Thiên Minh khiến hắn kêu "Hự!" một tiếng. "Lão Hùng, không phải do hắn đâu, thu tay lại!" Bỗng có một giọng nói phát ra, cùng lúc đó đánh tan uy áp kia. Thiên Minh khó thở liền ngã xuống đất, ho khan vài tiếng.
Nhìn nơi giọng nói phát ra thì thấy thêm một lão già nữa, ông ta tuy cũng tóc trắng râu bạc nhưng lại mang một vẻ bình tĩnh trái ngược với lão già kia. Ông ta nhìn quanh thì mở miệng nói "Lão Hùng, nhìn xung quanh đi. Ở đây có xác của tu sĩ ma đạo, trên những v·ết t·hương của chúng lại có khí tức của cậu thiếu niên này mà trên người của công chúa thì lại không có. Chắc là cậu đây đã cứu công chúa có đúng không?"
"Đúng rồi đó ạ! Chính là huynh ấy đã cứu ta! Hùng lão xin đừng làm hại huynh ấy!" Cô công chúa ngay lập tức lên tiếng xác nhận cùng với đó là xin lão già bên cạnh.
Lão ta nghe vậy thì bắt đầu ngại ngùng gãi đầu rồi vờ ho một cái rồi đánh trống lảng "Khụ công chúa đi rửa mặt trước đã, lấm lem bùn đất hết rồi kìa." Rồi đưa cho cô chút đồ cần thiết. Cô bây giờ mới nhìn lại cả thân mình một vẻ rách rưới thì bắt đầu xấu hổ, nhanh chóng nhận lấy rồi chạy đi.
"Giờ thì...Ngươi là ai? Chỉ vì ngươi g·iết mấy tên ma tu không có nghĩa là ta sẽ tin ngươi không có khả năng sẽ làm hại công chúa. Nói không ta g·iết!" Thấy cô công chúa đã đi xa, lão liền quay sang Thiên Minh mà hét to. Thiên Minh bây giờ lộ ra một vẻ mặt khinh bỉ, nhàn nhã nói "Chỉ sợ có muốn ngươi cũng không dám g·iết ta?"
"Ngông cuồng! Nói mau!" Lão ta lại quát lớn, vang khắp cả khu rừng. Thiên Minh chắp tay sau lưng, nghiêm chỉnh, dõng dạc nói một câu "Trần Thiên Minh, đại thiếu gia Lân gia!" Rồi hắn lấy ra ngọc bội, chứng minh thân phận.
Hai lão già kia nghe được cái tên này thì ngay lập tức sững sờ, Hùng lão thì bắt đầu đổ mồ hôi lạnh (Thật sao? Sao tên này lại ở đây được? Lại còn một mình g·iết ba tên ma tu sao? Không có khả năng!)
Nhận thấy nét lo lắng của hai lão già, Thiên Minh cười trừ một tiếng, hỏi "Sao nào? Vừa rồi ngươi muốn g·iết ai?". Lời nói như một tiếng trống vang khắp tâm can của lão gia kia. Lão sợ hãi, vội vã hành lễ nói "Đâu có ạ! Sao ta dám chứ, ta chỉ..."
Tam gia có công với đất nước, đây là điều không được phép quên, phải khắc ghi trong lòng. Tam gia cũng có quyền lực rất lớn, dù là có là người trong triều thì chỉ cần tam gia có bằng chứng thì ngay lập tức có thể tuỳ ý g·iết kẻ đó tại chỗ. Hoàng đế cũng không dám cản.
Giờ đây lão đắc tội Thiên Minh, tội khó dung. Dù có phải hiểu nhầm hay không thì cũng đã đe doạ tới tính mạng của hắn, chính là đại tội.
"Ta không cần biết! Bất kính với bổn thiếu, đe doạ tới tính mạng của bổn thiếu, tội không thể tha." Hắn nói thật to, nghe có phần tức giận. Việc đó khiến cho lão già kia run rẩy trong lòng, bắt đầu sợ hãi. Thiên Minh im lặng hồi lâu, từ từ xem phản ứng của lão rồi mới mở miệng nói"...Nhưng điều đó lại xuất phát từ sự quan tâm đối với chủ nhân của minh, một điều đáng trân quý. Do vậy nên lần này ta tạm tha."
Lão ta bất ngờ rồi chợt cảm thấy vui mừng, cúi đầu hô to "Cảm tạ Lân thiếu tha tội! Tiểu nhân lần sau không dám nữa!"
Lão già còn lại lúc này thấy vậy thì cũng mừng thay, tiến tới hỏi Thiên Minh "Vậy Lân thiếu sao lại tới nơi nguy hiểm này vậy ạ?". Thiên Minh nghe vậy chỉ ung dung đáp "Săn ma tu!"
"Săn ma tu?" Hai lão già đều bất ngờ, đồng thanh nói. Phải biết rằng ma tu rất nguy hiểm, việc sử dụng ma công khiến chúng vốn mạnh hơn những tu sĩ cùng cấp cộng thêm sự âm hiểm xảo trá khiến chúng rất nguy hiểm. Một tên Hoán Cốt trung giai lại một mình đi săn ma tu, khác gì đi t·ự s·át? Nhưng hai lão già đó lại không dám hỏi thêm bất kì lời nào nên đành thôi.
"Ta xong rồi đây!" Lúc này vị công chúa kia cũng đã vệ sinh mặt mũi xong. Cô đã thay cho mình một bộ y phục khác với tông màu đỏ và hoạ tiết chim lạc rất đẹp mắt. Khuôn mặt trắng sáng cùng đôi môi hồng hào tự nhiên, không chút son phấn. Tuy trông có phần non nớt nhưng lại tạo cho cô nét đáng yêu riêng biệt.
Cô nhanh nhảu tiến gần Thiên Minh, khuôn mặt tươi cười, nói "A đúng rồi ta chưa giới thiệu nhỉ? Ta tên Minh Nguyệt. Còn huynh". Thiên Minh gật đầu đáp "Trần Thiên Minh!"
Cô nghe đến tên hắn thì cảm thấy sự quen thuộc "Trần Thiên Minh sao? À nhớ rồi! Đại ca ra nhắc rất nhiều về huynh đó! Nào là tốt bụng, dễ tính, thích giúp đỡ người khác!" Cô nhớ ra thì lên tiếng nói lại những lời cô đã được nghe qua về hắn.
Những câu khen ngợi kia khiến hai lão già kia rất sốc (Tên này mà tốt bụng, dễ tính ư? Thái tử nhìn nhầm tên nào rồi sao?)
"Đại ca? Thái tử ư? Thái tử nói về ta như vậy sao?" Thiên Minh lên tiếng hỏi, cô cũng gật đầu khẳng định. Thiên Minh không tỏ vẻ gì là bất ngờ khi nghe những lời đó (Có thể những điều đó là thật...Nhưng đó là ta của lúc trẻ kiếp trước thôi.). Lúc này hắn đột nhiên trầm ngâm (Quả thật năm đó ta ta cũng từng là một kẻ thích giúp đỡ người khác như Thiên Quân. Dù lúc đó bị coi là phế vật nhưng ta vẫn không có quan tâm quá nhiều. Chỉ có một điều duy nhất cách biệt ta với mọi người đó là sự cô đơn.)
Sự đáng sợ nhất của sự cô đơn không phải là phải ở một mình. Mà đó chính là lẻ loi dù được bao quanh bởi rất nhiều người (Đôi khi ta cũng từng ước có những người bằng hữu có thể tin tưởng như Thiên Quân có.).
Để rồi đến khi mẫu thân hắn q·ua đ·ời vì bạo bệnh thì tâm lí của hắn càng thêm bất ổn. Hắn hận gia tộc không cố gắng cứu giúp, hận cuộc sống, hận cuộc đời bất công...Nhưng hắn lại phần nhiều hận sự vô dụng của bản thân.
Và vào một lần b·ị b·ắt nạt, có kẻ đã lấy c·ái c·hết của mẫu thân hắn ra để đùa cợt. Điều đó khiến Thiên Minh tức giận rồi ra tay g·iết tất cả bọn chúng, và đó cũng là lúc hắn biết hắn không có ai để có thể tin tưởng được nữa. Hắn bắt đầu dấn sâu vào ma đạo để tìm cách phục sinh mẫu thân, hắn bắt đầu g·iết chóc để tồn tại. Giờ hắn chỉ còn sự cô đơn bên mình.
Hắn đã dần mất đi sự thiện lương thuần khiết vốn có. Giờ đây hắn chỉ còn là một kẻ coi mạng người như cỏ rác, không gì là hắn không dám làm dù là bán đứng người khác.
Nhưng hắn cũng không hẳn là cô đơn, đã có một lần hắn đã tìm được người mà hắn có thể coi nửa phần là bạn. Đó là khi hắn gặp phải nàng ấy (...Tên là Cẩm Tú nhỉ?)