Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Xuất sắc nhưng không thể ẩn tàng.

Chương 40: Xuất sắc nhưng không thể ẩn tàng.


"Hả?!" Thanh Bình hét lên đầy bất ngờ trước ý kiến của Thiên Minh. Có nằm mơ anh cũng không thể tin được là hắn lại đưa ra một tối kiến như vậy. Anh lúc này thật sự hận không thể đánh vào mồm hắn vài cái.

"Vớ va vớ vẩn! Thiên Minh, ngươi phải biết thân phận của ngươi hiện tại nghiêm trọng như thế nào. Không thể tuỳ tiện cứ thích thì làm như vậy!" Anh lên tiếng khiển trách hắn.

Nhưng Thiên Minh lại không có vẻ gì là quan tâm, hắn nhún vai như thể không phải việc của mình rồi bĩu môi nói "Hừ! Đã không cho ta đất để sử dụng lại còn không cho ta rời đi để tìm kiếm nơi có thể cho ta lợi ích."

"Còn thái độ nữa sao?" Thanh Bình hét lên, vô tình toả ta một luồng khí tức mạnh mẽ. Thiên Minh vẫn không sợ, ngay lập tức nói "Đúng là đồ keo kiệt! Thân là sư công lại không thể cho ta một cái gì!"

"Đừng có lôi chuyện thân phận vào đây!" Thanh Bình hét đến khàn cổ. Thiên Minh cũng không vừa "Vậy ta nói không đúng sao?"

Hai người họ cãi nhau một hồi đến khi đỏ mặt tía tai, cả người hết hơi mới cùng dừng lại. Lúc này Thanh Bình quay sang thì thấy Thiên Minh đang nở một nụ cười trên môi. Nhìn thấy vậy trong lòng anh bắt đầu lo lắng (Hắn cười cái gì vậy?)

Thiên Minh lúc này nhìn sang một bên, trên chiếc cột chống đỡ Nghị Sự Đường rồi lại quay lại phía Thanh Bình và hét lên "Tiếp chiêu!!" Nói rồi hắn điều động nguyên lực, vung tay bắn ra phong đao khắp nơi.

Có những cái bắn vào bàn ghế xung quanh khiến chúng bị cắt ra thành từng mảnh. Có những cái bắn tận lên trần nhà khiến nó vỡ ra, để lại những chiếc lỗ cho ánh sáng chiếu vào. Nhưng quan trọng nhất là có một cái nhắm thẳng vào Thanh Bình.

"?!" Anh bất ngờ nên không kịp phản ứng, dơ tay ra định đỡ đòn vì dù sao đòn t·ấn c·ông ấy cũng không thể làm anh b·ị t·hương. Nhưng ngay khi phong đao chuẩn bị chạm đến anh thì anh lại thấy tay của Thiên Minh cử động.

Theo hướng cử động tay của hắn thì phong đao cũng chuyển hướng, nó lượn một vòng cung, sượt qua mặt Thanh Bình rồi nhắm vào chiếc lồng đèn hoả trùng trên cột. Bùm một tiếng, một góc cột cũng theo đó mà vỡ tung, từng mảnh vỡ rơi lộp bộp xuống thảm trải dưới sàn nghị sự đường.

Thanh Bình bây giờ mới hoàn hồn lại, vội hét lên "Ngươi làm cái quái..." Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thiên Minh đã lên tiếng "Quả nhiên!".

Thiên Minh cúi người xuống xem xét chỗ vụn đá dưới sàn rồi đặt vào tay vài mảnh đá kì lạ, khác biệt với những cái khác. Chúng có một vẻ ngoài giống như thuỷ tinh, màu xanh lam trong suốt, bên trong còn loáng thoáng toả ra chút linh khí yếu ớt còn sót lại sau khi b·ị đ·ánh vỡ. Khác hoàn toàn với những mảnh đá tầm thường kia.

"Truyền Âm Thạch?" Thanh Bình ngay lập tức nhận ra vật này, sững sờ thốt lên "Nhưng từ bao giờ?".

Thiên Minh cầm những hòn đá ấy trên tay, dùng tinh thần cảm nhận một chút rồi nói "Vừa mới đây thôi. Có lẽ là sau khi nghe được tin ta đi săn ma tu thì đã được sắp đặt rồi. Cũng thông minh đó chứ, đặt vào nơi ít người để ý nhất." Hắn có phần dành lời khen cho kẻ đã sắp xếp nó.

"Đưa ta xem nào!" Thanh Bình vội vàng đi đến chỗ Thiên Minh, lấy một mảnh đá từ tay hắn rồi nói "Có vẻ đúng là như vậy, nhưng vật này đã bị xoá đi khí tức trên nó, thậm chí đến ngay cả ta cũng không thể cảm nhận được!"

"...Có lẽ như là người này muốn nghe lén cách ngươi hoàn thành nhiệm vụ kia chăng?" Thanh Bình ngẫm một lúc thì đưa ra suy đoán của mình. Nhưng bỗng anh lại nghe được tiếng cười nhẹ của Thiên Minh, hắn nói "Haha đó cũng là một lí do...Nhưng ta nghĩ cái chúng thực sự muốn là làm rõ quan hệ giữa ngài và ta mới đúng."

"Cái...?!" Lúc này Thanh Bình vô thức thốt lên nhưng rồi chợt bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện. Kẻ muốn thu thập thông tin về anh thì chắc chắn một điều rằng kẻ đó có địch ý với anh. Mà muốn vào Nghị Sự Đường thì chỉ có trưởng lão hoặc được trưởng lão cho phép mới vào được. Vậy trong số các trưởng lão có ai khác ngoài lão già Thiên Quyết có địch ý với anh không? Làm gì có ai!

"Ngươi biết trước rồi sao?" Thanh Bình lúc này mới có chút sững sờ lên tiếng hỏi. Thiên Minh chỉ lắc đầu đáp "Nếu nói là ta biết rằng bên trong lồng đèn có Truyền Âm Thạch thì không. Nhưng nếu nói ta biết lão già đó sẽ làm gì đó thì có!"

Thanh Bình nhìn lại viên đá trong tay, có phần giận dữ mà siết lại. Phất tay một cái, quay lưng lại "Được rồi, ngươi lui xuống đi! Chuyện này ta sẽ từ từ giải quyết!"

Thiên Minh không nói gì thêm về chuyện đó, khom người hành lễ "Vậy Thiên Minh xin lui!". Rồi hắn quay người bước đi về hướng cửa lớn, để lại Thanh Bình đứng im tại đó.

Trong đầu anh hiện tại đang rất rối bời, không biết giải quyết như thế nào (Giờ không lẽ ta lại thẳng mặt vạch trần lão ta? Chắc chắn là không được! Bằng chứng như vậy cũng không đủ thuyết phục, mà dù có đầy đủ cũng chẳng để làm gì. Chỉ vì bị nghe lén mà làm ầm lên thì chắc chắn sẽ bị những người khác chê cười, coi ta lòng dạ hẹp hòi. Nhưng nếu cứ để cho qua như vậy thì cũng không phải là cách! Phải làm sao đây...)

Trong lúc anh đang vắt óc suy nghĩ thì đột nhiên Thiên Minh phía cửa quay người lại, hô to "À đúng rồi! Sư công à, gửi lời chào của ta tới sư tổ nhé!!" Rồi hắn lại bước đi.

"..." Đến đây thì Thanh Bình nín lặng, không biết nói gì mới phải. Bây giờ anh cũng chẳng còn gì là bất ngờ với những việc hắn làm nữa.

"Hahaha tiểu tử này thật thú vị!" Bỗng một giọng nói cất lên từ một bên góc phòng. Từ trong bóng tối bước ra một lão già tóc trắng, bộ ria bạc dài buông xuống tới cằm. Ông ta liên tục cười ha hả, lên tiếng khen ngợi Thiên Minh. Ông chính là tông chủ đời trước của Thiên Linh Tông, Lữ Gia Khánh.

Thanh Bình im lặng một lúc, ánh mắt vẫn nhìn về phía bóng lưng Thiên Minh đã đi xa. Rồi quay sang Gia Khánh nghi hoặc hỏi "Sư phụ cố tình cho hắn biết sao?"

Lão liền lắc đầu, giải đáp nghi hoặc của anh "Không! Ta từ đầu đến cuối luôn ẩn giấu khí tức. Hắn cũng không có đủ khả năng để phát hiện ra ta. Theo ta nghĩ là...Hắn đoán đó!"

"...Cái này mà cũng đoán được sao?" Thanh Bình có phần bất mãn trước câu trả lời ấy. Nhưng lão Gia Khánh lại cười lớn và nói "Đây chính là sự kì diệu của con người đó Bình nhi à!"

Vuốt lấy bộ ria dài, ông nhìn về hướng Thiên Minh vừa đi khỏi mà nói "Thằng nhóc đó không chào thẳng ta luôn mà lại bảo ngươi chuyển lời. Điều đó có thể được hiểu rằng hắn không chắc chắn rằng ta thực sự có ở đây hay không. Nhưng cách hắn lựa lời lại rất khôn khéo, nếu ta có ở đây thì câu nói ấy là bằng chứng cho việc hắn biết nhưng không nói. Nhưng nếu ta không ở đây thì chỉ là câu chào hỏi lễ phép bình thường, không có gì đặc biệt."

"Cả lúc nó ném ra phong đao cũng vậy, hắn cũng không hề chắc chắn việc trong chiếc đèn lồng đó có gì không mà chỉ là dự đoán có cơ sở mà thôi!" Ông nói tiếp, nhắc lại chuyện lúc đó. Thanh Bình trầm ngâm một lúc, xâu chuỗi lại sự việc "Thế còn việc nó đánh loạn xung quanh thì sao? Ta không nghĩ là vì không xác định được vị trí đâu!"

Gia Khánh cười đáp "Đúng vậy, hắn từ đầu chỉ nhắm đến chiếc lồng đèn. Còn chuyện hắn ném phong đao tàn phá mọi thứ xung quanh có lẽ là để che dấu, để người ngoài nghĩ rằng hắn chỉ đánh bừa...Nhưng vẫn còn một lí do khác chính là để kế hoạch lấy đất của nó có tác dụng."

"...Ra vậy, lúc phong đao đánh vỡ Truyền Âm Thạch cũng là lúc cuộc nghe lén bị cắt đứt. Hắn cố tình đánh loạn khắp nơi là vì hắn không chắc là có kẻ đang nghe lén hay không. Vậy nên dù có Truyền Âm Thạch bên trong hay không thì những dấu tích trong căn phòng này vẫn còn đó. Biểu hiện cho sự bất mãn của hắn đối với việc không lấy được mảnh đất đó. Nhằm vào việc gây sức ép cho những trưởng lão khác." Thanh Bình hiểu ra tường tận sự việc.

"Quả thật là một đứa trẻ thông minh!" Gia Khánh lên tiếng khen ngợi. Thanh Bình nghe vậy thì quay sang hỏi thử ông "Sư phụ, người nghĩ sao về hắn!"

Được hỏi thì ông chợt im lặng một lúc, lựa từng lời nói hợp lí "Thiên Minh này vừa có tài chí bất phàm, khả năng xử lí tình huống rất khôn khéo. Hắn còn có sức mạnh đáng nể, mới chỉ mười sáu tuổi đã một mình g·iết bảy tên ma tu, tuy không biết bằng cách nào nhưng vẫn là rất xuất xắc, trên đời này có mấy người? Tính cách hắn ngoan độc, trầm ổn, không để lộ cảm xúc thật ra bên ngoài. Hắn đứng trước mặt con diễn như không diễn, đến ta cũng nhìn không thấu."

"Xuất xắc đến vậy sao?" Thanh Bình cũng có phần bất ngờ trước cách nhìn của lão ấy "Vậy..." Anh định lên tiếng nói về chuyện gì đó nhưng lại bị ông ngăn lại, như thể biết trước việc anh định nói.

"Không được đâu." Ông nói, ngay lập tức Thanh Bình lại hỏi "Nhưng tại sao? Nếu hắn đã xuất xắc như vậy thì để hắn làm tông chủ cũng được mà! Hay sư phụ sợ hắn phản bội?"

Gia Khánh lại lắc đầu, nói "Con vẫn chưa hiểu rồi. Quả thật hắn rất xuất xắc nhưng có hai thứ quan trọng nhất mà hắn thiếu để được gọi là thiên tài.". Lời nói ấy khiến Thanh Bình khó hiểu, anh cố gượng hỏi "Là những thứ gì vậy?"

Lão ông đưa đôi mắt nhìn xa xăm và nói "Thứ nhất là dã tâm!". "Dã tâm?" Thanh Bình không hiểu.

Gia Khánh liền giải thích "Dã tâm là thứ quan trọng nhất đối với con người, cũng là thứ cần có của những thiên tài. Dã tâm là mong muốn, là khao khát đạt được thứ gì đó của một con người. Dã tâm càng lớn, con người sẽ càng cố gắng để đạt được mục đích. Nhưng khi nhìn vào Thiên Minh thì ta lại không thấy hắn có một chút dã tâm nào cả."

"Nhất là về mặt chính trị, ta có thể thấy là hắn có giúp con nhưng lại rất qua loa, để con tuỳ ý giải quyết mà không đưa ra lời khuyên gì dù hắn có thể làm điều đó. Điều đó cho thấy rằng hắn không hề muốn dây vào những thứ minh tranh ám đấu này, không hề có hứng thú với chức vị này. Nhưng hắn lại vẫn giúp con trong những việc nhỏ kia và cách hắn gọi tiếng 'sư công' không do dự kia là cũng là một cách để hắn nói rằng hắn cùng phe với con. Và việc hắn cố tình nói dù biết có kẻ đang nghe lén càng khẳng định việc hắn sẽ không phản bội." Ông từ tốn giải thích từng chút một.

"..." Thanh Bình im lặng, cố gắng tiếp thu từng lời nói ấy. Gia Khánh lại nói tiếp "Một kẻ đứng đầu một thể chế như tông chủ ắt phải có một dã tâm to lớn, như vậy mới có thể lãnh đạo dã tâm của những kẻ khác. Thiên Minh lại không có chút dã tâm nào thì làm sao có thể trở thành tông chủ được."

Thanh Bình đã hiểu, chấp nhận sự thật này "Vậy còn thứ hắn thiếu còn lại là gì ạ?" Anh tò mò hỏi nốt.

Gia Khánh cũng chiều theo ý anh mà trả lời "Chính là hắn không biết ẩn tàng.". Đến lượt cái này thì Thanh Bình cũng hiểu lí do vì sao ông lại nói thế, liền gật đầu đồng tình "Ra vậy. Hắn tuy là một kẻ xuất xắc nhưng lại triển lộ tài năng quá sớm, sẽ để cho những kẻ địch biết được. Sau này hắn sẽ gặp không ít nguy hiểm."

Gia khánh gật đầu đáp "Đúng vậy và chúng ta cần cố gắng hết sức để bảo vệ hắn."

__________________________

Trên con đường tấp nập người qua lại, Thiên Minh chìm trong dòng người đó mà lặng lẽ thuận đường mà đi. Trong lòng hắn chứa nhiều suy tư đến lạ.

Hắn quả thật không có dã tâm gì to lớn, hắn không muốn làm bá chủ một phương, cũng không muốn cầm quyền thiên hạ (Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi.)

Đó là điều mà Gia Khánh đã nói đúng. Nhưng một việc ông đã sai, đó là cho rằng Thiên Minh không biết ẩn tàng. Không phải là hắn không biết hay không muốn ẩn tàng mà là hắn cố tình để danh tiếng của mình bay đi thật xa, cố để toàn bộ thiên hạ này nghe tới tên hắn. Thiên Minh thầm giận trong lòng (Cũng tại ngươi đấy Thiên Quân à!)

Thiên Quân sau này sẽ vang danh thiên hạ, trở thành kiêu hùng một đời. Trong quá trình đó, tất nhiên cậu cũng là cái gai trong mắt không ít người, trong đó có đám ma tông và cả giặc phương bắc.

Do vậy Thiên Minh chủ động gây náo loạn thật lớn, thả một tên ma tu về để tên đó bẩm báo cho ma tông. Từ đó kéo thù hận về phía mình, hắn hi sinh thân mình thu hút sự chú ý của những kẻ khác ắt là vì để Thiên Quân có một đoạn thời gian yên ổn để trưởng thành.

Chính vì Thiên Quân không biết ẩn tàng mà hắn cũng không được ẩn tàng. Hắn quyết dùng danh tiếng to lớn hơn của bản thân để che mờ đi danh tiếng của Thiên Quân. Để cậu được an toàn.

Mải mê suy nghĩ hắn bỗng nhận ra mình đã trở về Linh Phù Phong từ khi nào, vừa bước qua cửa phong thì hắn liền thấy Ngân San đang quét sân tại đó, hắn đưa tay vẫy vẫy "San San sư tỷ!"

Cô nghe có người gọi mình thì quay đầu về phía đó rồi cũng vẫy tay chào lại hắn "Đệ về rồi à? Mọi chuyện sao rồi? Có làm tông chủ tức giận không đó?" Cô lên tiếng hỏi thăm về chuyền vừa rồi.

Thiên Minh không thèm giấu giếm, thẳng thừng nói "Ta suýt thì đập nát chỗ đó luôn, nhưng sư công không giận đâu nên tỷ không phải lo!".

"Vậy à...Hả?! Đệ làm gì cơ?" Cô sợ hãi khi nghe tin đó "Vậy là sao? Ta đã bảo rằng đệ phải cẩn thận cơ mà, giờ lại phá luôn Nghị Sự Đường là sao?!" Cô giận dữ cầm chiếc chổi quét sân mà đuổi đánh Thiên Minh.

Hắn không thèm hối cải mà lại giở giọng oan ức, vừa chạy vừa nói "Nhưng sư công đâu có giận đâu? Sao tỷ lại đánh đệ!"

Cô càng thêm giận dữ hơn "Còn dám nói?! Xem hôm nay ta đánh gãy xương đệ luôn không. Nham Thành!" Cô lấy ra một tấm phù, kết ấn quyết rồi hét lên một tiếng. Ngay lập tức vài bức tường đá to lớn xuất hiện chặn mọi đường chạy thoát của Thiên Minh.

"Cái!" Thiên Minh không thể chạy được, áp sát người vào tường đá, cố tránh xa khỏi cô. Cô tay cầm lấy chổi, từ từ bước lại gần hắn, mở miệng môi hồng nói "Sao vậy? Quên mang phù à? Vậy thì tiện đây ta dạy đệ luôn một thứ đó là. Đã là phù sư thì không được quên phù ở nhà!!!"

Nói rồi cô cầm chổi, lấy hết sức mà đập hắn. Từng tiếng bịch bịch vang lên, đi cùng với đó là tiếng la thất thanh từ Thiên Minh.

Đừng nhìn Ngân San vẻ ngoài yểu điệu thục nữ là vậy, cô một khi đã tức giận thì rất là nguy hiểm, đến ngay cả Lưu Tuệ cũng không ngăn được. Nhưng qua từng cú đánh thì Thiên Minh có thể cảm nhận được rằng cô đã nương tay rất nhiều rồi (Nhưng vẫn đau vãi ra!!) Hắn hét thầm trong lòng.

Đánh một lúc lâu thì cô mới dừng lại, cô đánh đến hết hơi mà thở một cách nặng nhọc. Thiên Minh thì b·ị đ·ánh đến tím bầm cả mặt, đầu tóc thì rối như tổ quạ, hắn chỉ định đùa một chút mà không ngờ cô lại ra tay đánh thật như vậy.

"Ai cha đau quá! Tỷ ác lắm luôn đó!" Hắn đau đớn than một tiếng. Lưu Tuệ nghe vậy lại tức lên, tay nắm chặt cán chổi, lườm hắn một cái "Hả? Nói lại ta nghe!"

"Ta nói là ta sai! Sư tỷ đại ơn đại đức tha cho ta đi." Thiên Minh thấy vậy thì ngay lập tức quỳ xuống ('Đầu gối đàn ông rát vàng' cái quái gì tầm này nữa!)

"Hừ! Thứ không có tiền đồ này!" Cô hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm nhìn hắn nữa. Hắn thấy vị sư tỷ này có vẻ giận thì gãi đầu cười trừ, rồi lấy từ trong túi ra một thứ gì đó. Hắn khom người lại, hai tay dâng lên và nói "Ta nguyện biếu tỷ cái này để thay cho lời xin lỗi!"

Cô bất ngờ, nhìn vào thứ hắn cầm thì ngay lập tức hét lên "Vé vào linh trì? Sao ngươi có được nó?!". Thiên Minh chỉ lặng lẽ đáp "Ta đổi điểm cống hiến thôi mà."

Cô nhìn kĩ tấm vé một lúc rồi dúi lại vào tay hắn "Không được, tấm vé này quá quý giá, ta không nhận được. Ngươi cứ tự mình dùng đi."

Thiên Minh lập tức hô lên phản đối "Không được! Tỷ làm như vậy là không coi trọng tấm lòng của ta đó. Nếu tỷ không nhận thì ta lập tức xé bỏ nó luôn!". Ngân San nghe vậy thì có phần hoảng hốt "Cái gì?! Cái tên điên này!" Cô nhìn vào ánh mắt hắn, thấy được sự chân thành trong đó. Nó khiến cô có phần lung lay, rồi nói "Được rồi, ta nhận được chưa? Ta thấy tiếc cho tấm vé giá trị này thôi, đừng có nhìn ta với ánh mắt đó!"

Cô cầm lấy tấm vé thì Thiên Minh lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha hả như một tên ngố. Ngân San nhìn vẻ mặt này của hắn thì thở dài "?!" Chợt có một suy nghĩ loé lên trong đầu cô, ngay lập tức quay sang hỏi Thiên Minh "Đệ cố tình làm những chuyện này để tặng ta sao?"

Thiên Minh nghe vậy thì nhanh chóng giả ngu "Ai biết?" Rồi quay đầu bước đi, tránh mặt cô. Thật sự thì lúc đầu hắn đã định tặng cô tấm vé này rồi. Hạ Vũ thì đã lên đến đỉnh phong nên phải dựa vào bản thân, linh trì không còn tác dụng nữa. Giang Dương và Giang Nguyệt thì lại là một trường hợp quá đặc biệt khiến Thiên Minh chưa tìm ra cách giải quyết.

Hiện tại hắn đang cố gắng nâng cao chiến lực của Linh Phù Phong để chuẩn bị đón những đợt phong ba bão táp sắp tới kia.

Thiên Linh Tông đầu xuân được bao phủ bởi một sắc trời xanh mát, nắng ấm sáng rõ chiếu xuống những tán cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Trước cửa động phủ của mình, Thiên Minh thấy được cây lựu được trồng trước khi hắn tới đã đâm hoa kết trái thành những quả lựu đỏ trắng lẫn lộn. Hắn tiến đến và vặt lấy một quả đã chín xuống.

Mở quả lựu ra, từ bên trong hắn thấy được từng hạt lựu đỏ thẫm trông như những viên đá quý giá. Lấy một hạt ra, hắn liền cho vào miệng và cắn một cái.

Hạt lựu vỡ ra, nước từ trong chảy ra khoang miệng hắn. Một vị ngọt lan toả trong miệng hắn khiến hắn có phần bất ngờ. Chỉ ung dung nói "Quả này chín quá rồi."

Chương 40: Xuất sắc nhưng không thể ẩn tàng.