Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 43: Tấm lòng hiếu thảo tiến vào nơi hiểm nguy.
"Mà hai tỷ làm gì ở trong rừng này vậy? Ta thấy có vẻ không giống như là đang săn thú." Sau khi chỉnh lại miếng vải băng bó trên tay, hăn lên tiếng hỏi về lí do của hai người.
Giang Dương nghe vậy thì lưỡng lự đáp "Thật ra...chúng ta đến đây là để...hái thuốc." Thiên Minh bất ngờ thốt lên "Hái thuốc sao?"
Giang Nguyệt gật đầu, lên tiếng giải thích "Mấy hôm trước chúng ta có nghe lén được việc sư phụ muốn kiếm linh dược rồi nhờ người luyện chế ra đan dược giúp đại sư tỷ kết đan thành công. Nên chúng ta vào rừng này để tìm kiếm mấy thứ đó cho sư phụ."
"Sau vài hôm miệt mài tìm kiếm thì cuối cùng chúng ta cũng tìm được một chút. Nhưng ngay sau đó bị tên Thiên Vinh kia tìm đến, muốn c·ướp c·ủa bọn ta. May mà nhờ có đệ đến cứu nên chúng ta vẫn an toàn, thật sự cảm ơn đệ rất nhiều!" Giang Nguyệt nói tiếp rồi cúi đầu cảm ơn, Giang Dương bên cạnh cũng cúi đầu theo.
Thiên Minh thật sự bất ngờ, tuy những linh dược luyện chế đan dược giúp tăng khả năng kết đan không hẳn là hiếm nhưng để tìm được nó tại những nơi như trong tông môn này vẫn là rất khó. Chỉ cần xuất hiện là có người tranh đoạt ngay. Vậy mới thấy việc hai người họ có thể tìm được là rất may mắn.
"Hai vị sư tỷ có lòng rồi, nhưng ta chắc chắn nếu hai người về sẽ bị mắng ngay cho mà xem." Thiên Minh cười nói, quả thật hành vi quan tâm giúp đỡ này của hai người họ sẽ khiến cho Lưu Tuệ thấy rất vui trong lòng. Nhưng cũng vì vậy mà sẽ la mắng hai người, bỏ qua an toàn bản thân mà vào tận nơi nguy hiểm như vậy.
"Hả? Nhưng chúng ta chỉ muốn giúp sư phụ thôi mà!" Giang Dương khó hiểu, Giang Nguyệt thì hiểu được ý của Thiên Minh nhưng vẫn có quyết tâm giúp đỡ "Sư phụ đã cho hai bọn ta rất nhiều thứ, chúng ta cực kì biết ơn. Nếu có gì đó mà chúng ta có thể giúp người thì chúng ta nhất định sẽ giúp!"
Thiên Minh nhìn vào hai người họ, nhớ lại sự thật về hai người mà hắn đã được Lưu Tuệ kể vào kiếp trước.
Hai người họ là cặp sinh đôi của Giang gia, một nhất lưu gia tộc. Họ được sinh ra rất bình thường nhưng khi kiểm tra thì mọi người lại thấy được rằng hai người họ như âm và dương vậy. Thứ Giang Dương có thì Giang Nguyệt không có, thứ Giang Nguyệt có thì lại không thấy ở Giang Dương. Có thể nói tư chất tu hành của họ như bị cắt ra làm hai rồi mỗi người một nửa vậy.
Tư chất như vậy khiến họ khó có thể tu hành, từ đó bị đuổi ra khỏi Giang gia từ khi còn rất nhỏ. Nhưng cũng may mà gặp được Lưu Tuệ, được cô mang về Thiên Linh Tông, trở thành ân sư của hai người. Cũng vì tư chất khuyết thiếu mà họ hiện tại vẫn còn là Hoán Cốt sơ giai, đây cũng là nhờ Lưu Tuệ liên tục đỡ nên mới đạt được.
Thiên Minh ngẫm một lúc thì liền nói "Được rồi, vậy ta sẽ giúp hai tỷ tìm linh dược, còn về phần luyện chế đan dược thì cứ để ta tìm một luyện đan sư cho!"
Hai thiếu nữ nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên, Giang Dương như không tin vào tai mình, nhanh nhảu tiến sát vào người hắn "Thật không? Thật không?". Thiên Minh lùi lại một chút rồi gật đầu.
Điều này càng làm hai người vui hơn, Giang Nguyệt nhanh chóng cúi đầu cảm ơn nhưng Thiên Minh lại lắc đầu đáp "Có thể cống hiến cho phong thì ta cũng vui!"
Rồi ba người họ cùng nhau đi tìm dược thảo cần thiết, họ tìm dưới gốc cây, trên đỉnh đồi, bên tảng đá, trong lòng sông,...Họ tìm khắp nơi nhưng vẫn không hề thấy một cây linh dược nào. Càng khiến Thiên Minh tin rằng hai thiếu nữ thực sự rất tốt số mới tìm được cây linh dược kia.
"Hừm...Chúng có thể ở đâu được nhỉ?" Giang Nguyệt lúc này đang trầm ngâm suy nghĩ, tính toán xem nên đi tìm ở đâu tiếp theo.
Thiên Minh nhìn tình cảnh này không khỏi thở dài một hơi. Hiện tại Linh Phù Phong nằm trong một tình thế khó khăn, bị Vạn Kiếm Phong chèn ép vì có quan hệ đặc biệt với tông chủ. Đan dược giúp kết đan cũng không khó kiếm, đến Vạn Bảo Các thì cũng sẽ có. Nhưng chắc chắn người của Vạn Kiếm Phong sẽ ra tay mua lấy trước, chức vị trưởng lão của Lưu Tuệ cũng không thể ngăn cản.
Cũng chính vì vậy mà cô muốn tự tìm dược phẩm và nhờ chút quan hệ để lấy được đan dược. (Đây chính là hậu quả của sự thiên vị quá mức mà Thanh Bình mang lại...Ài.)
Thiên Minh quay sang phía hai thiếu nữ, đưa ra ý kiến "Bây giờ muốn tìm được những nguyên liệu đó chỉ sợ rằng phải vào sâu trong rừng mới có." Điều này tất nhiên là hai người họ cũng biết nhưng muốn và làm được là hai điều thực sự khác nhau.
"Không được đâu, sâu trong rừng này có nhiều yêu thú cấp ba, tu vi cũng phải Hoán Cốt hậu giai. Hai người chúng ta thì mới chỉ sơ giai, sợ rằng khó mà vào được." Giang Dương lập tức từ chối, Giang Nguyệt cũng gật đầu đồng tình. Thứ hai người sợ nhất chính là trở thành gánh nặng rồi liên luỵ tới Thiên Minh.
Thiên Minh cũng biết vậy nhưng có một lí do khác khiến hắn muốn vào bên trong. "Thật ra ta có cách để giúp hai người tiến bộ nhanh hơn trong việc tu luyện." Hắn lên tiếng nói.
Hai thiếu nữ lập tức bất ngờ ra mặt, Thiên Minh lập tức lấy ra một quyển công pháp, nói "Đây là một bộ công pháp song tu, phù hợp với những người có tư chất bị khuyết thiếu như hai tỷ. Tu luyện công pháp này hai người sẽ như hợp lại thành một, trợ giúp nhau tu luyện. Thậm chí còn hiệu quả hơn cả những người bình thường không bị khuyết thiếu."
"Thật sự có công pháp như vậy sao?" "Sao ta chưa từng nghe bao giờ?" Hai người họ nghe vậy thì khó tin, liên tục hỏi. Hai người họ không biết là đương nhiên, bởi đây là bộ công pháp hơn năm mươi năm sau mới xuất thế. Thiên Minh nhờ vào kí ức nên mới mang nó ra trước mặt hai người họ được.
Nhưng Thiên Minh lập tức thở dài, nói với giọng buồn buồn "Đáng tiếc là bộ công pháp này cần thêm một thứ nữa thì hai người mới có thể dùng được."
Hai người họ lập tức hỏi là cái gì thì Thiên Minh lập tức trả lời một câu khiến họ bất ngờ "Một con yêu thú cấp bốn còn sống, Song Đầu điểu!"
"?!" Hai người họ giật mình, Giang Dương lập tức lắc đầu can ngăn "Không được, yêu thú cấp bốn thì có tu vi kết đan, ngay cả ba người chúng ta cũng không thể g·iết được chứ đừng nói là bắt sống!"
"Nhưng hiện tại đã qua mùa giao phối của chúng, những quả trứng chắc cũng đã nở ra những con non. Đây chính là cơ hội thích hợp nhất!" Thiên Minh ra sức thuyết phục, hắn đã nắm rõ tình hình của đàn Song Đầu Điểu trong rừng từ lâu, bây giờ hoặc không bao giờ.
"Nhưng lỡ đâu chúng ta gặp phải con trưởng thành thì sao?" Giang Dương vẫn cố chấp từ chối, cô đương nhiên cũng biết ơn tấm lòng muốn giúp đỡ của Thiên Minh. Nhưng không vì vậy mà cô muốn hắn gặp nguy hiểm.
"Nếu vậy thì ta chỉ cần chạy thôi. Ta chạy nhanh lắm." Thiên Minh vẫn cố khuyên bảo nhưng có vẻ vẫn không hiệu quả. Thấy vậy hắn nhìn thẳng vào mắt hai người họ, nói "Hai người muốn cứ mãi như vậy sao? Đây chính là cơ hội để hai người trở nên mạnh hơn, cũng như giúp cho cả đại sư tỷ lẫn sư phụ. Vậy mà hai người lại e ngại như vậy, không phải hai người muốn giúp sư phụ sao? Trở nên mạnh hơn cũng là một cách để giúp sư phụ đó!"
Trước lời nói nói có phần trách móc ấy, hai người họ nín lặng. Đứng trước nguy hiểm có thể xảy ra và tấm lòng có hiếu lớn lao. Hai người họ đương nhiên sẽ chọn...
"Được! Nếu chuyện này có thể giúp được sư phụ thì ta sẽ làm!" Giang Nguyệt nói, ánh mắt cô lộ rõ sự quyết tâm. Giang Dương lại nói "Ài! Được thôi. Dù gì khi về cũng bị mắng, đã vậy thì làm cho tới luôn đi!"
Thiên Minh nghe thấy quyết định của họ thì trên khoé miệng lộ ra một nụ cười hài lòng "Tốt! Vậy kế hoạch sẽ là như thế này..." Sau đó hắn nói cho họ kế hoạch của hắn, một kế hoạch tuy đơn giản nhưng lại có hiệu quả rất cao.
Tiếp sau đó cả ba đi sâu vào trong rừng, khắp nơi yên tĩnh đến đáng sợ, càng vào sâu cây cối càng thêm rậm rạp. Thấy vậy thì Thiên Minh càng thêm mừng, vì như vậy chứng tỏ khả năng linh dược còn là rất cao.
"A! Kia kìa!" Giang Dương ngó ngang ngó dọc xung quanh thì thấy một cây linh dược loại hoa trên một dòng sông, cô nhanh nhảu tiến lại gần. Vừa chuẩn bị chạm tay vào thì "Không được!!" Thiên Minh vội vàng hét lên rồi kéo cô về lại.
Bị kéo lại bất ngờ, cô lập tức khó hiểu hỏi "Hả? Sao vậy? Đây là thảo dược cần thiết của chúng ta mà?". Thiên Minh không đáp lại cô, hắn quan sát thật kĩ bông hoa rồi cầm một hòn sỏi gần đó lên.
Hắn ném nhẹ một cái, hòn sỏi liền đụng trúng bông hoa. Trước sự khó hiểu của hai thiếu nữ, thảm cỏ xanh quanh bông hoa bắt đầu di chuyển, chúng nhanh chóng nhô lên và bao bọc bông hoa như một cái kén. Rồi cái kén dần dần bị ép lại một cách mạnh mẽ, cố gắng nghiền nát những thứ bên trong. Lúc nó mở ra rồi những thảm cỏ xanh trở lại vị trí ban đầu thì hòn sỏi kia đã bị nghiền nát thành một đống bụi.
"C-Cái này?" Giang Dương lắp bắp, cơ thể nhỏ nhắn của cô có phần run rẩy. Như để cho cô một câu trả lời, từ chỗ mặt đất nơi bông hoa mở ra một cái miệng lớn, nó nhanh chóng nuốt đống bụi đá kia vào trong, không thèm quan tâm việc có chất dinh dưỡng hay không.
Giang Dương càng thêm sợ hãi, Giang Nguyệt cũng há hốc mồm kinh ngạc. Thiên Minh thấy đã xem đủ thì liền giải thích "Đây là Huyễn Hoa, một loài hoa ăn thịt. Nó dùng mùi hương của mình khiến những tu sĩ trúng phải gặp ảo giác. Khi họ nhìn vào thì thấy nó chính là thứ mà bản thân họ mong muốn nhất vào thời điểm đó. Khi chạm vào bông hoa ấy thì nó sẽ hiện nguyên hình, nhanh chóng nghiền nát n·ạn n·hân rồi sau đó nuốt chửng họ.."
Nghe lời hắn giải thích, hai người càng lúc càng sợ hãi, không thể ngờ được rằng tại một nơi như tông môn lại tồn tại. Hai người họ bắt đầu thấy có chút hối hận vì đã nghe lời hắn đi vào đây. Nhưng trong thâm tâm họ vẫn muốn đi, vì để giúp bản thân, vì để trở nên mạnh hơn nhưng quan trọng nhất vẫn là để giúp sư phụ.