Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 44: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Bịch!! Bịch!! Bịch!!
Tiếng da thịt v·a c·hạm không ngừng vang lên, quyền cước tứ tung che mờ tầm nhìn. Đến lúc ngừng lại thì hiện trong tầm mắt là một thiếu niên mười bảy tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại không có lấy một biểu cảm. Nhưng quan trọng nhất là ánh mắt của cậu, đó là một ánh mắt chứa đầy thù hận cùng sát khí, một ánh mắt sẵn sàng g·iết bất cứ ai, một ánh mắt có thể vứt bỏ mọi ràng buộc về đạo đức và quy củ chỉ để g·iết người.
"T-Thiên Minh!!" Thiên Vinh hét lên một tiếng rồi vùng dậy, "Hự!" Một tiếng, cả cơ thể hắn đều đau nhức, nhất là trên đầu và dưới bụng.
Nhìn xung quanh một cái, hắn nhận ra mình đang ở trong động phủ của bản thân. Hắn thở hồng hộc, cả cơ thể hắn nhễ nhại mồ hôi lạnh. Hắn cố nhớ lại thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là khuôn mặt đầy sát khí của Thiên Minh.
"Mẹ nó!!..." Hắn tức giận đập tay xuống giường, tiếng chửi của hắn vang khắp căn phòng nhưng hắn lại thấy lạnh sống lưng. Cảm giác vừa căm hận vừa sợ hãi này làm hắn rất khó chịu. Hắn hiện tại muốn đi trả thù ngay lập tức nhưng khi nhớ lại ánh mắt đó của Thiên Minh và nỗi đau từ những vết bầm tím trên cơ thể khiến hắn bỗng ngừng lại.
Mang theo cơn tức giận, hắn cố kéo thân xác tàn tạ đi về phía bàn trà, hắn mệt mỏi ngồi xuống, dùng đôi tay vẫn còn đau nhức mà rót trà ra chén. "Mẹ nó chứ hự!..." Hắn đau đớn chửi lên một tiếng, cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Thiên Vinh!!! Đệ sao rồi?" Bỗng cánh cửa mở mạnh rầm một tiếng, một tiếng hét sau đó vang khắp căn phòng khiến hắn suýt nữa thì sặc. Lông mày hắn nhíu lại khó chịu, đưa mắt nhìn người vừa bước vào.
Khi hắn nhìn rõ gương mặt của người đó thì sắc mặt ngay lập tức thay đổi, trở nên vui mừng đến lạ. Lập tức hô lên "Ca ca!" Thu hút sự chú ý của người đó.
Người vừa mở cửa vào chính là ca ca của hắn, tên là Trần Thiên Hải, y là một trong những người mạnh nhất trong lứa thiếu niên của Trần Thiên gia hiện tại. Chỉ xếp sau Ngọc Ánh và Thiên Sơn, là một người rất giỏi về đối kháng.
Thiên Hải lập tức tiến lại phía Thiên Vinh, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn. Thiên Vinh thấy vậy cũng nhanh chóng lấy ra thêm một chiếc chén, rót trà vào đó. Thiên Hải thấy Thiên Vinh khó khăn vì đau đớn khi rót trà thì tức giận, lên tiếng hỏi "Ta nghe hết mọi chuyện rồi nhưng vẫn không tin. Đệ thực sự bị tên Thiên Minh đó đánh thành ra như vậy sao?"
Nghe vậy thì Thiên Vinh sững lại, tay đang rót trà cũng vô thức run lên một cái, làm đổ vài giọt ra bàn. Thiên Minh vốn là phế vật trong gia tộc, nay lại đánh hắn ra bã như vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào nữa?
Trầm ngâm một lúc hắn mới nhẹ nhàng gặt đầu nói "Dạ..." Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ không can tâm. Thiên Hải thấy vậy thì càng giận hơn "Hừ! Chắc chắn là do nó đánh lén đúng không? Không thì làm sao với tu vi của đệ mà lại để thua nó được?"
Thiên Vinh nghe vậy thì chợt bừng tỉnh, quả thật lúc đó Thiên Minh đã đánh lén hắn, còn không kịp để hắn nhận thức thì đã xông vào đánh hắn đến ngất đi rồi.
Cơ thể hắn bỗng nhiên run rẩy, quay đầu về phía Thiên Hải, nói lên giọng nói đầy cầu khẩn "Ca ca...làm ơn giúp đệ đi...ta thật sự không can tâm chút nào. Còn lâu ta mới chịu thua tên phế vật đó!"
Thiên Hải thấy vẻ mặt này của Thiên Vinh thì cực kì bất ngờ, trước đây vẻ mặt hắn đầy kiêu ngạo, khi hắn có việc cần tìm đến cũng chỉ là nhờ vả qua loa. Nhưng hiện tại vẻ cầu xin tha thiết này lại hiện lên khiến y không khỏi sững người.
Nắm chặt nắm đấm, y hô to "Được!! Thiên Minh dám tấn công huynh đệ đồng tộc tàn bạo như vậy. Chuyện này phải báo về gia tộc, để các gia lão xét xử!"
Y lập tức đứng lên khỏi ghế định rời đi nhưng ngay lập tức bị Thiên Vinh ngăn lại "Đợi đã!! Nếu bây giờ huynh báo với gia tộc, với thiên phú và huyết mạch thức tỉnh của hắn thì gia tộc sẽ chỉ xét xử qua loa, không thể trừng trị được hắn...Hay là bây giờ ta đi tìm Thiên Sơn ca ca đi?"
Thiên Hải nghĩ một lúc thì thấy cũng đúng "Được! Vậy đi tìm huynh ấy thôi!" Rồi y đỡ hắn đi tìm Thiên Sơn.
__________________________
"Thiên Minh, cây đó thì sao?" Giang Dương lên tiếng, đưa tay chỉ về một linh dược, thái độ có phần lo lắng cẩn trọng. Thiên Minh nhìn qua một cái thì gật đầu nói "Cây đó an toàn." Rồi lại cúi đầu vặt cây linh dược dưới chân minh.
Sau khi chứng kiến sự nguy hiểm của tự nhiên, cảnh tượng đó in sâu vào tâm trí hai thiếu nữ. Từ đó họ không dám tự mình hái nữa mà luôn nhờ Thiên Minh xem xét trước một cái mới dám vặt.
Nhất là Giang Dương, người suýt nữa thì chịu chung số phận với một viên sỏi thì càng thêm cẩn trọng. Cứ nhìn thấy một cây linh dược là sợ hãi, dính chặt người với Thiên Minh, cứ chờ hắn nói an toàn mới dám tiến lại gần.
Qua nhiều lần như vậy hai người họ càng thêm tin tưởng hắn, cùng với đó càng ngưỡng mộ khả năng quan sát, phân loại dược phẩm của hắn.
Giang Nguyệt một bên quan sát dáng vẻ khúm núm của Giang Dương thì cười khổ "Haha việc vừa rồi chắc đã tạo nên nỗi sợ hãi rất lớn về thực vật cho tỷ tỷ rồi...chỉ mong Thiên Minh không thấy phiền thôi." Cô có phần lo lắng về việc đó.
Cô cúi xuống, cẩn thận vặt cây linh dược giữa một bụi gai "Hửm? Sao chắc vậy?" Cô nhẹ nhàng nhổ lên nhưng lại thấy nó rất chắc chắn, có vẻ rễ của nó nằm rất sâu dưới đất. Cô quyết định dùng thêm chút sức, vẫn không được, thế là cô lại dùng hết sức để nhổ nó lên.
"Ai da!" Bỗng rễ của cây linh dược bung ra, làm cô mất thăng bằng mà ngã rập mông xuống. Cô nhìn cây linh dược trong tay mà cười khổ "Ngươi cũng làm quá rồi đó cỏ à...Hử?" Bỗng cô cảm thấy trên chân có phần rát rát.
Chân cô đã bị một mảnh gai sượt qua chân, để lại một vết xước khá dài trên đùi cô, dòng máu đỏ nhẹ nhàng tuôn ra vài giọt. Tuy vậy nhưng không hẳn là đau, vết thương không nghiêm trọng lắm nên cô mặc kệ, tiếp tục đi tìm linh dược.
Cô tiến đến một bụi cây rộng lớn, dùng tay cẩn thận vén những nhánh cây đang che phủ mặt đất ra một bên. "?!" Bỗng cô chợt thấy gì đó, thân hình to lớn cuộn lại như một chiếc giường, bộ lông đỏ tươi trông có phần ấm áp. Vừa nhìn đã biết đó là một con gấu trưởng thành.
Cô sững người lại một lúc không dám lớn tiếng gọi Thiên Minh, cũng không thể dùng cử chỉ để ra hiệu vì khoảng cách quá xa. Cô hết sức cẩn thận lùi về sau, rắc một tiếng, cành cây khô cô đạp phải vỡ tan, tạo ra một tiếng động không lớn cũng chẳng nhỏ. Cô sợ hãi nhìn về phía con gấu, thấy nó vẫn còn đang ngủ thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhẹ nhàng bước đi.
Róc rách...Tạch! Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, giọt máu trên đùi cô vô tình rơi xuống thảm cỏ xanh tươi dưới chân. Tô thêm một màu đỏ cho bức tranh thiên nhiên tươi tốt. Con gấu đang ngủ say bỗng khịt khịt một tiếng, mũi nhỏ của nó bỗng dưng động đậy. Mùi máu đã đánh thức nó dậy.
"Áaaa!!!" Thiên Minh và Giang Dương đang hái linh dược ở một bên thì nghe thấy tiếng hét của Giang Nguyệt. Hai người họ nhìn qua thì thấy cô đang đối diện với một con gấu to lớn khiến họ sững sờ. Con gấu đó từ từ đứng thẳng người lên, chiếc mũi của nó hướng về phía Giang Nguyệt, khịt khịt vài cái, tận hưởng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.
Gràoooo!!
Nó gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn tát một cái. Giang Nguyệt thấy vậy nhưng không thể làm gì, nỗi sợ hãi đã lấn át toàn bộ tâm trí cô. "Nguyệt Nguyệt!!" Giang Dương một bên lo lắng hét lên.
Vụt một tiếng, Thiên Minh sử dụng Đạp Vân hết tốc lực chạy tới. Con gấu cùng lúc đó cũng tát xuống, bàn tay to lớn xé rách không khí, nhắm vào cơ thể của thiếu nữ trẻ.
"Phong Thuẫn!!" Thiên Minh vừa kịp chạy tới, hô lên một tiếng, gió xung quanh tụ lại bao bọc lấy hắn thành một quả cầu xanh lục nhạt. Tay gấu vả vào khiên gió bùm một tiếng, lập tức khiên gió vỡ tan. "Hự!!" Thiên Minh đau đớn kêu lên, chấn động từ đòn tấn công đẩy hắn bay ra xa.
"Thiên Minh!!" Hai thiếu nữ lo lắng hét lên, không thèm để tâm tới con gấu vẫn đang đứng đó. "Ta không sao! Các tỷ lùi lại một chút, giữ khoảng cách với nó!" Thiên Minh lập tức lập ra chiến thuật, lên tiếng chỉ đạo hai thiếu nữ.
Hai cô cũng nghe theo, rút ra hai tấm phù, lấy tay kết ấn quyết, cùng lúc hô lên "Thuỷ Ngục!" "Hoả Tiễn!".
Giang Nguyệt kích hoạt tấm phù, ngay lập tức một dòng nước lớn phun về phía con gấu tạo thành một mảng dưới chân nó. Lạch cạch một tiếng, từ vũng nước bay lên năm sợi xích bằng nước, lập tức khoá chặt tứ chi và đầu của con gấu.
Tấm phù Giang Dương kích hoạt thì lập tức tạo ra hơn mười mũi tên bằng lửa đỏ với sức nóng khủng khiếp. Theo ý muốn của cô chúng lập tức bay đi, găm vào thân thể to lớn của con gấu.
Tuy vậy nhưng theo những gì Thiên Minh thấy thì đòn tấn công đó không hề có hiệu quả, lớp da của con gấu này quá dày, tên lửa không có tác dụng. Con gấu ngay lập tức phá với những sợi xích bằng nước, vùng vẫy thoát ra khỏi thuỷ ngục.
"Đã vậy thì!" Thiên Minh lập tức lao về phía nó khiến hai thiếu nữ bất ngờ. Hắn lôi ra Thiết Phù phiến, truyền chân nguyên vào bên trong. Con gấu thấy hắn đang lao tới thì lập tức vung tay về phía hắn, tay gấu to lớn nhắm vào mặt hắn. Hắn liều mạng tránh né, áp sát vào cơ thể to lớn của nó.
Phập một tiếng, hắn đâm hai mũi nhọn của thiết phiến vào hông nó. Tuy không đau nhưng hai mũi nhọn ấy như nanh xà, lập tức truyền độc vào thông qua vết đâm.
Gràoooo!!!
Nó ngay lập tức nhận ra ý định của Thiên Minh, gầm lên một tiếng, lấy tay tát về phía hắn. Thiên Minh lập tức dùng phong thuẫn, bị nó tát bay sang một bên nhưng may vẫn còn sống. Hắn có thể thấy được rằng con gấu đã chậm đi do trúng độc tê liệt nhưng có vẻ vẫn là không đủ.
Con gấu tức giận lập tức lao như bay về phí Thiên Minh, mặc kệ vết thương trên người nó. Thiên Minh lấy hết sức, dùng Đạp Vân né tránh, thân thể nặng nề và to lớn của nó suýt nữa thì đụng trúng hắn.
Thiên Minh có phần thở dốc, phong thuẫn kia hao tổn quá nhiều chân nguyên của hắn, hiện tại hắn cần phải đánh nhanh thắng nhanh.
"?!" Trong lúc hắn đang tính toán thì đột nhiên con gấu đứng thẳng lên, nó gầm một tiếng thật to, vang dội khắp núi rừng, rung chuyển những cái cây gần đó. Tiếng thét chói tai ở khoảng cách gần khiến Thiên Minh bị điếc tạm thời. Nhưng hắn lập tức hiểu ra con gấu này định làm gì. Bộ lông đỏ bỗng dưng dựng đứng lên như những cây châm, khiến thân hình nó đã to nay còn to hơn.
"Vậy mà lại là Huyết Hùng!" Thiên Minh lúc này mới nhận ra thân thế của nó, tức giận hét lên. Huyết Hùng là yêu thú cấp ba với sở thích là máu tươi, chúng còn có khả năng đặc biệt là dùng thiêu đốt tinh huyết của bản thân khiến chúng gia tăng sức mạnh trong chốc lát. Những luyện đan sư đã dựa theo khả năng này mà tạo ra Kích Huyết Đan, nhưng lại không ngờ đến mặt hại của chúng.
(Hiện tại chỉ sợ rằng nó đã gần đạt đến sức mạnh của yêu thú cấp bốn rồi!...Nếu đã vậy!!) Thiên Minh đứng thẳng người lên, vung quạt vài cái, hàng chục phong đao liền bay về phía Huyết Hùng.
Phong đao bay nhanh, con gấu nặng nề không thể tránh né, lập tức bị những phong đao đánh dồn dập vào người. Tuy vậy có vẻ vẫn không có hiệu quả, nó lập tức gầm lên một lần nữa, mặc kệ phong đao bay tới, chỉ một mực nhắm vào Thiên Minh.
"Hoả Xà!" Thiên Minh lấy từ trong túi áo ra một tấm phù, lập tức đặt xuống đất rồi hô to. Từ trong tấm phù bay ra gần mười con rắn lớn, toàn thân được bao phủ bởi ngọn lửa nóng đỏ. Chúng ngay lập tức hướng về phía con gấu mà sà vào, bám vào những vết thương mà phong đao để lại.
Hoả xà thiêu đốt vết thương hở khiến con gấu chững lại một nhịp, đau đớn kêu gào, rãy rụa cố hất những con hoả xà ra khỏi cơ thể. Thấy có cơ hội, Thiên Minh lập tức hét lên "Bây giờ!"
Hai thiếu nữ hiểu ý, ném ra hơn mười tấm phù. Tử lôi, hoả cầu, bạo phong, cửu đầu thuỷ long,...tất cả chỉ để nhắm vào con gấu kia. Tiếng nổ, tiếng gió, tiếng sét và cả tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi.
Sau một lúc lâu thì trận oanh tạc cuối cùng cũng kết thúc, đất đá bay tứ tung, thảm cỏ xanh từ lúc nào đã bị thổi bay một mảng lớn. Đòn tấn công để lại một cái hố lớn dưới đất, những vết nứt nẻ từ trung tâm mà lan ra.
Mà ở trung tâm, khi khói bụi bay đi, con Huyết Hùng to lớn vẫn đứng tại đó. Sức sống mãnh liệt của con gấu này khiến Thiên Minh và hai thiếu nữ ngỡ ngàng. Thiên Minh thầm mắng trong lòng (Mẹ nó chứ! Ngươi sao không c·h·ế·t luôn đi!)
Đang không biết phải làm thế nào thì bỗng rầm một tiếng, từ trên trời rơi xuống một thứ gì đó cực kì to lớn. Bụi đá dưới đất bị cơn chấn động hất lên, che mờ một mảnh. Trước sự ngỡ ngàng của ba người, thứ đó dang rộng đôi cánh, hai chiếc đầu cùng lúc ngửa lên trời mà rít một tiếng thật to.
Qua làn khói mờ Thiên Minh lập tức nhận ra sinh vật này "Song Đầu Điểu!? Vậy mà nó lại đến tận đây chỉ để cướp mồi!!" Lúc này Thiên Minh bỗng chốc căng thẳng. Vừa rồi ba người họ đã tiêu tốn quá nhiều chân nguyên để đối phó với con Huyết Hùng kia, không còn đủ để đối phó với nó nữa. (Vậy mà lại để nó ngư ông đắc lợi!!!)