Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 45: Huyễn Hoa cứu nạn.
Ba thiếu niên trẻ sững sờ, đứng đối diện với một con đại điểu hai đầu, làn khói bụi mờ đi hiện ra dáng vẻ thật sự của nó. Thân to, cánh rộng, hai cổ dài, thân thể nó được chia làm hai màu hai bên, màu xanh lục nhạt và màu nâu sáng.
Nó dùng một chân dẫm lên đầu, một chân dẫm lên thân con gấu đỏ, tỏ ra khí thế của kẻ mạnh. Nó rít lên rất chói tai khiến hai thiếu nữ trong vô thức ngã khuỵu xuống.
Con gấu lúc này lấy sức vùng lên, quyết không chịu trở thành kẻ dưới, nó gầm lên một tiếng nhưng lập tức bị con đại điểu kia dùng chân đạp xuống. Đại điểu nhìn nó một cái rồi phập một tiếng, nó dùng mỏ nhọn của một chiếc đầu mà cắm thẳng vào cổ họng con gấu. Xoẹt một tiếng, xé rách cố họng nó. Rồi đại điểu dùng hai đầu từ róc từng mẩu thịt trên cổ con gấu ấy.
Đứng trước khung cảnh tàn khốc này, hai thiếu nữ kia càng thêm vẻ sợ hãi. Thiên Minh thì lập tức nhìn ra đây là một con Song Đầu Điểu chưa trưởng thành, đúng với yêu cầu mà hắn muốn. Nhưng…
(Chạy!!) từ này lập tức hiện ra trong tâm trí hắn, hắn dùng hai tay ôm lấy hai thiếu nữ vẫn còn run rẩy kia rồi dùng Đạp Vân mà bỏ chạy. Hắn trải qua cả một đời, đã hiểu thấu một chân lý để trở thành cường giả, đó là phải biết lúc nâng lúc bỏ. Không bao giờ bởi vì thấy lợi ích mà không biết tự lượng sức mình.
(Con Song Đầu Điểu này chưa trưởng thành, rất đúng với yêu cầu. Nhưng tu vi của nó ít nhất cũng là Hoán Cốt đỉnh phong. Vừa rồi ta đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên, không còn đủ sức nữa. Hai sư tỷ chân nguyên vẫn còn nhưng tu vi không đủ, qua năm đòn chắc chắn sẽ bị hạ. Chỉ có thể chạy mà thôi!!)
Tiếng gió kêu gào, nhường đường cho hắn chạy, băng qua từng cái cây, bụi cỏ. Song đầu điểu một đầu vẫn còn ăn, một đầu ngẩng lên với chiếc mỏ đầy máu nhìn về phía ba người. Cái đầu kia rít lên một tiếng thật to, ra hiệu cho cái đầu còn lại ngừng ăn, bỏ lại miếng thịt to dưới chân, quyết đi săn ba người.
Tiếng rít vang đến tai Thiên Minh khiến hắn càng thêm vội vã, liên tục dùng Đạp Vân chạy giữa rừng cây. Hắn không thể chạy trên không trung, vừa tốn chân nguyên vừa dễ bị Song Đầu Điểu t·ấn c·ông hơn. Hắn chỉ có thể tận dụng sự rậm rạp nơi đây để tìm cơ hội trốn thoát mà thôi.
Đang chạy một đoạn thì ‘Rầm rầm’ những t·iếng n·ổ lớn liên tục vang lên xung quanh hắn, đất đá bay tứ tung, khói bụi bốc lên mù mịt. Đó là Song đầu điểu đang dang chiếc cánh nâu ra, tạo ra những hòn đá chứa đựng chân nguyên rồi ném nó đi. Những hòn đá khi v·a c·hạm lập tức p·hát n·ổ, thổi bay mọi thứ xung quanh.
“C·hết tiệt!” Thiên Minh giận dữ hét lên, hai thiếu nữ trên tay hắn nghe thấy t·iếng n·ổ thì đã định thần lại những vẫn tràn ngập lo sợ.
Thiên Minh đang cố hết sức để chạy thì bỗng hắn cảm nhận được một trận cảm giác tươi mát xung quanh bản thân. Nhìn lên tán cây trên đầu hắn lập tức giật mình, những tán cây đang từ từ mở ra, để lộ Thiên Minh đang ở bên dưới.
Song Đầu Điểu lập tức tìm ra họ liền bay tới, không ngừng kêu lớn. Thiên Minh dựa theo tình hình, lập tức đưa ra tính toán (Con chim này vậy mà có khả năng chi phối cả rừng cây, một tố chất thật đáng sợ. Nếu như vậy thì không thể cứ tiếp tục chạy được, chỉ tốn công vô ích mà thôi…Hết cách rồi! Chỉ có thể thử liều một lần thôi!)
Thiên Minh lập tức quay người, đổi hướng đi. Song Đầu Điểu thấy vậy lập tức đuổi theo sau, dùng chiếc cánh màu xanh lục toả ra những hạt chân nguyên như phấn hoa. Phấn chân nguyên ấy rơi vào rừng cây, theo ý niệm của nó mà mở đường.
“Hai tỷ! Tỉnh táo lại đi! Dùng phù t·ấn c·ông nhắm vào nó giúp ta, ta sẽ giữ khoảng cách giúp hai tỷ!” Thiên Minh hét lên giúp hai người họ bình tĩnh lại. Giang Dương, Giang Nguyệt có phần lúng túng không hiểu hắn có ý định gì nhưng thà vậy còn đỡ hơn là nằm im chờ c·hết. Lập tức đồng thanh “Được!!’
Hai thiếu nữ rút ra từng tấm phù một, hoả tiễn, thuỷ pháo, thạch đao,.. Tất cả đều nhắm vào Song Đầu Điểu trên không. Trước sự t·ấn c·ông liên tục của hai người họ Song Đầu Điểu không có vẻ gì là sợ hãi, nó nhẹ nhàng né tránh như không có gì.
Tuy không gây sát thương cho nó nhưng đợt t·ấn c·ông ấy đã làm chậm nó lại.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, Thiên Minh cầm theo hai thiếu nữ chạy trốn khỏi Song Đầu Điểu còn hai người thì làm chậm nó lại, không cho nó đuổi kịp.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, sử dụng nhiều phù chú như vậy chân nguyên của hai thiếu nữ cũng dần dần bị tiêu hao. Mà Thiên Minh đã ít nay vác hai thiếu nữ chạy như vậy cũng sắp cạn kiệt. (Sắp đến rồi!!) Hắn gào lên trong lòng, thở hồng hộc không ngừng.
“Hoả…!!” Giang Dương chuẩn bị dùng thêm một tấm phù nữa nhưng bỗng cảm thấy có điều không ổn, tấm phù k·hông k·ích hoạt được, chân nguyên của cô đã cạn. Giang Nguyệt bên cạnh nhìn thấy tỷ tỷ của mình như vậy thì lập tức hiểu ra, giật lấy tấm phù trong tay cô mà sử dụng “Hoả cầu!”
Hơn mười q·uả c·ầu l·ửa bay về phía Song Đầu Điểu, tuy vậy nhưng nó lại không thèm tránh né nữa lập tức hứng chịu mà đuổi theo. Cũng không thể trách cô vì cô tu công pháp nguyên tố thuỷ nên đối với những thứ này vẫn là quá miễn cưỡng.
Song Đầu Điểu băng qua mưa cầu lửa, sà xuống, giơ móng vuốt sắc nhọn về phía ba người. Thiên Minh thấy vậy lập tức hét lên “Mau dùng Sương Phù!!!” Giang Nguyệt hiểu ý liền làm theo. ‘Phù!’ Một tiếng, một luồng sương mạnh mẽ thoát ra khỏi tấm phù, cả một vùng rừng bị bao phủ bởi màn sương trắng muốt.
Song Đầu Điểu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi bất ngờ nhưng lập tức tìm ra giải pháp. Nó rang rộng đôi cánh mà liên tục vỗ, làn sương mờ ảo cũng vì vậy mà tan đi. ‘Vút’ một thân ảnh chợt hiện ra trong đám sương mờ còn lại, dùng tốc độ cực nhanh để chạy. Song Đầu Điểu đương nhiên để ý, nó không thấy hai thiếu nữ trên vai hắn nữa nhưng cũng không quan tâm lập tức vỗ cánh đuổi theo.
Lại tiếp tục chạy một lúc nữa, bỗng Thiên Minh cảm thấy không ổn, chân nguyên trong đan điền của hắn đã không còn đủ để sử dụng Đạp Vân nữa. (Mẹ nó!!) Thiên Minh giận dữ hét lên trong lòng, chân vẫn tiếp tục. Được một đoạn thì Song Đầu Điểu đã bắt kịp, chiếc cánh xanh dang ra, ra lệnh cho những tán cây nhường đường cho nó.
Từ trên cao nó nhìn thấy Thiên Minh như một con mồi béo bở, Thiên Minh không thèm để ý, cố gắng chạy đến phía trước. “?!” Bỗng hiện ra trước mắt hắn là Thanh Liên, nàng đang đứng đó vẫy tay với hắn. Thiên Minh thấy vậy lập tức rút ra trong người một tấm phù, tay hắn kết ấn quyết rồi lập tức hét lên “Sương!” Một làn sương nữa lại hiện lên, che mờ mọi thứ xung quanh nhưng lân này lại nhỏ hơn thấy rõ.
Song Đầu Điểu thấy vậy thì lộ một vẻ khinh thường trên mặt (Một trò mà dùng hai lần, con người mà thật ngu ngốc.) Nó lại dùng đôi cánh lớn, thổi bay làn sương mờ. Sương bay đi lộ ra Thiên Minh đang đứng bên dưới, không còn thấy chạy nữa, chỉ nhìn về phía nó rồi quỳ xuống.
Song Đầu Điểu nhìn hồi lâu rồi lập tức ngước cổ rít lên một tiếng thật to, vang vọng cả khu rừng. Rồi nó lập tức sà xuống, dơ móng vuốt sắc nhọn hướng về phía hắn. Tuy vậy nhưng Thiên Minh vẫn không lấy một chút phản ứng gì, vẫn quỳ tại đó.
Rầm một tiếng, với tốc độ khủng kh·iếp, Song Đầu Điểu dùng đôi chân chắc khoẻ và bộ móng sắc bén đó đâm thủng bụng của Thiên Minh, máu từ lỗ hổng tràn ra, nhuộm đỏ mặt đất phía dưới. Chút n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cũng theo đó mà vương vãi trên đất. Khuôn mặt hắn thì dình đầy máu tươi từ những vết rách trên khuôn mặt, hoàn toàn biến dạng, không có chút sức sống.
Bốn mắt của Song Đầu Điểu lộ ra đầy vẻ tận hưởng trước khung cảnh ấy. Đang đắc trí, bỗng mặt đất xung quang bắt đầu chuyển động, nhô lên. Nó không kịp phản ứng, liền bị nhốt lại, mặt đất bao bọc nó tạo thành một chiếc kén lớn. Mà Thiên Minh trong mắt Song Đầu Điểu thì bỗng há to miệng, lè lưỡi ra. Chiếc lưỡi hắn như một con rắn, vươn dài ra rồi đâm vào thân nó khiến nó kêu lên một tiếng. Bỗng nó cảm thấy cơ thể có phần vô lực, không thể điều động chân nguyên trong cơ thể được nữa
Mà lúc này Thiên Minh đằng sau đám cây gần đó mới bước ra, lòng đầy nhẹ nhõm “Phù! May mà tìm được! Cũng tốn một lúc đó đồ Huyễn Hoa c·hết tiệt!)
Đây là kế hoạch của hắn ngay từ đầu, biết không thể chiến đấu cũng không thể chạy nên chỉ có thể dùng sức mạnh của tự nhiên để chống lại tự nhiên thôi. Hắn cố tìm đến tận đây, sử dụng Sương Phù kết hợp với Ẩn Tức Phù để lẩn trốn, theo đó dùng Huyễn Hoa như một cái bẫy. Huyễn Hoa tuy là thực vật nhưng lại có trí khôn, không thể nào bị thao túng như cây cỏ thông thường, bên cạnh đó còn có khả năng phong bế chân nguyên. Song Đầu Điểu b·ị b·ắt lại thì muốn chạy cũng không được.
“Thiên Minh!!” Lúc này hai cô gái cũng đã đuổi đến nơi, Thiên Minh đã tách họ ra để giảm bớt trọng lượng cũng như để hai cô an toàn hơn. Thiên Minh quay mặt về phía hai người, với khuôn mặt tươi cười pha chút mệt mỏi rồi vẫy tay chào “Hai tỷ!”
Giang Nguyệt phát hiện bên cạnh Thiên Minh có một thứ gì đó trông như cái kén thì giật mình, lúng túng hỏi “Đây là?”. Thiên Minh hiểu ý cô, lập tức đáp “Huyễn Hoa, ta đã dùng nó để bẫy con Song Đầu Điểu kia!”
Hắn vừa nói xong thì hai cô bất ngờ ra mặt, cũng không thể ngờ được thứ c·hết chóc đó lại có ích đúng lúc này. Giang Dương lúc này quay sang hỏi “Giờ làm gì bây giờ?”. Thiên Minh cười khẩy một cái, nói “Chờ thôi.”
Cái kén bao bọc Song Đầu Điểu đang không ngừng biến dạng trước sự phản kháng, giãy giụa của nó. Nhưng tuy sức lực mạnh là vậy nhưng miệng kén vẫn đóng chặt, không hở ra một chút nào. Trước sự đe doạ về tình mạng, Song Đầu Điểu càng trở nên hung dữ hơn, liên tục t·ấn c·ông, muốn phá kén thoát ra hai mỏ thì không ngừng rít vang. Tuy nhiên làm vậy chỉ càng làm nó mất sức hơn mà thôi.
Sau một lúc thì cuối cùng nó cũng kiệt sức mà ngừng lại, tiếng kêu cũng chẳng có. Như thể ý thức được việc đó, Huyễn Hoa bắt đầu ép vào trong. Cơ thể Song Đầu Điểu bị lực ép lớn dồn nén kiến nó cực kì đau đớn, tiếng kêu rên ai oán liên tục vang lên, thông qua cái kén mà đến tai ba người.
Khi nghe được tiếng kêu đó hai thiếu nữ lập tức có phần thương sót, nhất là Giang Dương – người suýt chút nữa cũng trở thành món ăn nhẹ cho Huyễn Hoa. Tuy đúng là nó đã đuổi theo và t·ấn c·ông họ nhưng khi nghe tiếng kêu gào của một sinh linh bất lực trước những gì sắp xảy ra lại khiến họ cực kì đồng cảm.
Thiên Minh nhìn nét mặt hai thiếu nữ thì lập tức hiểu ra, hắn chỉ có thể thở dài trước phản ứng có hai người “’Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình’ điều này liệu họ có biết không vậy? Hai người họ từ kiếp trước đã như vậy. Quá mềm lòng, nhẹ dạ.” Đó là điều khiến Thiên Minh yêu quý cũng như là không thích ở họ.
Thiên Minh chỉ có thể lắc đầu cho qua rồi nói “Giang Dương sư tỷ, dùng Viêm Phù.” Giang Dương nghe vậy thì khá bất ngờ, không hiểu nhưng vẫn quyết định làm theo. Đặt một tấm phù lên chiếc kén rồi kết ấn quyết, hô “Viêm!” Lửa lập tức lan ra xung quanh chiếc kén, từ từ thiêu đốt từng mảng một thành tro.
Chiếc kén bắt đầu mở ra, để lộ con Song Đầu Điểu bên trong còn bản thân chiếc kén thì không ngừng co duỗi như những con rắn bị t·hiêu s·ống, từ từ cháy rụi. Chiếc kén mở ra hoàn toàn, con Song Đầu Điểu cũng theo đó mà ngã vật ra. Hầu hết xương trong cơ thể nó đã vỡ vụn, hơi thở yếu ớt, hai chiếc cổ dài không còn sức mà kêu rên, cùng với đó là khó thở vì bị thiếu khí. Nó như một ngọn lửa cực kì dữ dội nhưng bị giội một gáo nước vào, cửu tử nhất sinh.
Nhìn thấy cảnh tượng trông có phần đau lòng này Thiên Minh lại cảm thấy vui mừng khôn xiết lập tức quay sang hét lớn “Nhanh! Dùng Thuần Thú Phù!”. Hai thiếu nữ hoàn hồn lại, lấy ra hai tấm phù, chạy nhanh đến, dán lên hai chiếc đầu. Song Đầu Điểu đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
Hai thiếu nữ lập tức kết ấn quyết, bỗng bốn luồng sáng màu vàng kim bay ra từ trán hai người họ và trên hai chiếc đầu. Bốn luồng sáng kết nối tạo ra ha sợi dây vừa thực vừa ảo, kết nối tâm trí hai người họ với nó.
Thiên Minh đứng bên cạnh nhìn, tuy con Song Đầu Điểu đã trở nên yếu hơn nhưng hắn không vì vậy mà vui mừng quá sớm. Thuần thú chính là sử dụng sức mạnh linh hồn của bản thân, áp chế bản năng hoang dã của những yêu thú ấy. Yêu thú càng mạnh sức mạnh linh hồn càng lớn. Mà cái đặc biệt của Song Đầu Điểu chính là chúng là những loài có hai linh hồn trong một cơ thể, theo lẽ đó sức mạnh linh hồn của nó hơn hẳn những yêu thú cùng cấp.
Chính vì vậy khoảnh khắc cửu tử nhất sinh này chính là khoảnh khắc phù hợp nhất. Nhưng liệu hai thiếu nữ này có làm được không? Chính bản thân Thiên Minh cũng không thể dám chắc. Thật ra hắn cũng có thể tự mình áp chế linh hồn của con Song Đầu Điểu này nhưng nếu làm vậy thì về cơ bản nó là thuộc về hắn, sẽ không mang lại lợi lộc gì cho hai thiếu nữ kia cả.
(…Chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân của hai tỷ mà thôi.) Thiên Minh quay đầu lại, canh gác cho hai người họ.