Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 53: Đánh vào Vạn Kiếm Phong phần II: Đến cửa đòi nợ.
Giữa cơn mưa tầm tã, những giọt nước rơi trên trần nhà tạo ra những tiếng lộp bộp, trong căn phòng, có vài tên thiếu niên đang say sưa uống rượu cười nói. Chợt Thiên Vinh lên tiếng hỏi "Thiên Sơn ca ca, huynh thấy nếu làm như vậy thì Thiên Minh kia có biết không?"
Thiên Sơn đang uống rượu nghe vậy thì đặt ly xuống, phất tay nói "Nghĩ thừa, tất nhiên là hắn biết...Nhưng bất quá hắn có thể làm gì? Hắn biết nhưng không có bằng chứng thì có tác dụng gì? Giờ chúng ta sống trong một thế giới có luật pháp chặt chẽ, hắn dù không muốn nhưng cũng phải tuân theo."
"Sáng kiến của huynh đúng là rất hay...Nhưng mà sao lại nhắm vào bọn đàn bà này?" Thiên Hải lên tiếng khen ngợi rồi lại hỏi một câu cố thoả mãn trí tò mò của mình.
Thiên Sơn cười đáp "Hahaha bắt giặc phải bắt tướng trước, đó là điều ai cũng công nhận. Nhưng trong trường hợp này thì tướng quá to, ta không thể bắt được, vậy thì ta sẽ bắt từng con lính một xung quanh. Đến khi chỉ còn mình nó thì ắt sẽ bắt được."
"Hay!!" Cả đám người trong phòng cười vang.
Mà trong lúc này Thiên Minh đã mang Giang Nguyệt đang hấp hối về đại điện của Linh Phù phong. Ngân San, Hạ Vũ và Lưu Tuệ cảm nhận được khí tức của Giang Nguyệt yếu đến bất thường thì lập tức cũng chạy đến.
Vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé chằng chịt những v·ết t·hương kia, Ngân San không nhịn được mà bật khóc, Lưu Tuệ cảm thấy suy sụp, cảm thấy khó thở như bị ai đó nắm lấy tim. Còn Hạ Vũ thì trong cơn đau khổ của cô lại có cả tức giận.
Ba người họ nghe được đầu đuôi câu chuyện từ Giang Dương thì càng đau khổ hơn "Sao chúng có thể? Thân là đồng tông sao chúng có thể?" Lưu Tuệ không tin được rằng trên đời lại có chuyện như vậy.
(Quả nhiên người của tam gia không có gì tốt cả!) Hạ Vũ siết chặt đôi tay mình lại, nỗi căm thù trong lòng cô lại càng một lớn. Nhưng rồi cô lại cảm thấy tự trách bản thân mình (Rõ ràng đã thề sẽ bảo vệ, sao nay lại thành ra như vậy!?)
Trong khi mọi người đang xôn xao thì bỗng 'Bịch' một tiếng, một tiếng động lớn vang lên. Mọi người quay sang hướng tiếng động thì ở đó xuất hiện một chiếc đỉnh đồng lớn, khi mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thiên Minh chợt đưa tay ra, một ngọn lửa lam sắc bắt đầu đi vào trong đỉnh đồng.
"Đó là?!" Lưu Tuệ bất ngờ khi nhìn thấy chuyện này.
Thiên Minh không nói gì, tiếp tục công việc. Chờ khi lam hoả đã tràn ngập trong đỉnh đồng thì tiếp đó hắn lại ném từng cây dược liệu vào trong.
"T-Thiên Minh...đệ biết luyện đan sao?" Ngân San nhìn thấy cảnh này thì ngừng khóc, lên tiếng hỏi một câu mà mọi người đều muốn hỏi.
"...Đúng, ta biết luyện đan." Thiên Minh giờ không thèm giấu nữa, hắn thẳng thắn thừa nhận.
Mọi người đều không tin vào mắt mình, nhất là Lưu Tuệ (Luyện đan sư trẻ tuổi như vậy?...Nhìn động tác của thằng bé không giống như là luyện bừa, nó thực sự biết mình đang làm gì.)
"Mọi người dùng Trấn Hồn Phù bảo vệ linh hồn của Giang Nguyệt sư tỷ giúp ta. Linh hồn của tỷ ấy giờ đang rất yếu, cộng thêm cơ thể b·ị t·hương sẽ không chịu được quá lâu. Mà đan dược này cần ba ngày mới xong." Thiên Minh nói, bản thân vẫn đang chăm chú nhìn vào đỉnh đồng.
Bốn người còn lại tuy không hiểu gì những cũng nghe theo, dù sao thì Thiên Minh chắc chắn sẽ không làm hại Giang Nguyệt.
Bốn người đứng ở bốn bên tạo thành một hình vuông, họ cùng lúc kết ấn quyết rồi sử dụng Trấn Hồn Phù. Từ chỗ họ đứng bốn cột sáng nhỏ từ từ hiện lên rồi di chuyển tạo thành một vùng kết giới trông như một cái hộp bao lấy Giang Nguyệt đang nằm bên trong.
Thiên Minh thấy vậy thì an tâm hơn phần nào. Đối với tu sĩ hay thậm chí là người phàm, phần quan trọng nhất chính là linh hồn, chỉ cần phần hồn vẫn còn thì xác thịt có bị tiêu huỷ thì chỉ cần có thể xác thay thế thì vẫn có thể sống tiếp.
Định Hồn Phù ngăn chặn linh hồn Giang Nguyệt khiến linh hồn không đi xuống hoàng tuyền. Cũng tức là chờ khi cơ thể được chữa lành thì linh hồn sẽ nhập lại vào trong vậy là cô đã được cứu.
Trong ba ngày, Thiên Minh chỉ ngồi yên một chỗ luyện đan, thỉnh thoảng nhìn sang Giang Nguyệt mà tự trách mình. Bốn người còn lại cũng không thể an tâm nghỉ ngơi, vẫn cứ luôn chờ trước cửa đại điện. Nhường lại không gian an tĩnh cho Thiên Minh chú tâm luyện đan.
Rồi đến ngày thứ ba, mọi người không chịu được nữa mà hé cửa nhìn lén vào trong. Nhìn vào bên trong họ nhìn thấy Giang Nguyệt vẫn còn nằm im bất động nhưng cơ thể Thiên Minh lúc này lại không ngừng chao đảo, hắn lắc lư như sắp ngã.
Bỗng một tia sáng loé lên từ trong đỉnh đồng, một viên đan dược thất sắc bay ra, từ từ rơi xuống tay Thiên Minh. Hắn vừa nắm vào lòng bàn tay thì lập tức ngã xuống.
"A Minh!!" Ngân San lập tức chạy vào, đến bên cạnh hắn. Sau khi xem xét một lúc thì nhẹ nhõm thở ra "Phù, đệ ấy chỉ bị ngất vì kiệt sức thôi." Rồi cô lấy ra một viên đan dược chữa trị rồi cho hắn uống.
Ba người còn lại nghe vậy thì cũng đỡ lo. Chợt Hạ Vũ để ý tới viên đan dược nằm trong tay Thiên Minh. Cô cầm lấy viên đan dược xem thì bất ngờ thốt lên "Đan dược tam văn!?"
"Cái gì???" Những người khác đều không tin vào tai mình. Trên đời này đan dược có văn đã hiếm gặp, nay còn tận mắt thấy đan dược tam văn khiến họ không khỏi khó tin. Nhất là khi nó là từ một thiếu niên mới mười bảy tuổi.
(Rốt cuộc tên nhóc này có thực lực như thế nào vậy?) Lưu Tuệ sững sờ, cô nhìn ngắm gương mặt của Thiên Minh mà tự hỏi.
"Hử? Hình như trong tay của đệ ấy có gì đó!" Giang Dương bỗng để ý thấy trên tay Thiên Minh có vật gì đó. Đó là một tờ giấy, bên trên đó viết 'Cho tỷ ấy uống viên đan giúp ta.'
Chuyện này khiến bốn người họ càng thêm bất ngờ, Ngân San khó hiểu nói "Vậy là đệ ấy biết mình sẽ kiệt sức mà ngất sao?"
"Thật khó tin!" Hạ Vũ cảm thán lên tiếng.
(Đến cuối cùng vẫn là lo cho người khác. Bản thân dù là gặp nguy hiểm cũng không hề để tâm...Rốt cuộc vì sao đệ phải làm đến như vậy?) Giang Dương có chút canh cánh trong lòng.
Hắn giúp hai tỷ muội cô mạnh hơn, hắn giúp hai cô tìm thảo dược và cô chắc chắn cũng chính hắn là người luyện đan dược cho Hạ Vũ.
Nhưng hai ngươi lại chưa từng làm gì được cho hắn. Vì sao hắn lại nhiệt tình như vậy?
Lưu Tuệ nhanh chóng cho Giang Nguyệt ăn viên đan đó. Sau vài giây bỗng trên miệng những v·ết t·hương phát ra ánh sáng bảy màu. Những v·ết t·hương từ từ khép lại rồi biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó khuôn mặt của Giang Nguyệt cũng thả lỏng ra, cơn đau âm ỉ mà Giang Dương trước đó luôn cảm thấy cũng hoàn toàn biến mất.
Cả quá trình diễn ra trong chốc lát khiến ai cũng bất ngờ không thôi. "Rốt cuộc đó là đan dược gì vậy?" Ngân San lên tiếng hỏi.
Nhưng tất nhiên là không ai biết ngoài tên đang ngủ kia.
Vài canh giờ trôi qua, Giang Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh dậy, đôi mắt cô nheo lại cố gắng làm quen với ánh sáng chiếu vào từ khung cửa sổ. "!?" Cô bật người ngồi dậy, bất ngờ khi thấy toàn thân vẫn lành lặn.
Đầu cô cứ mơ mơ màng màng cứ như chuyện đã xảy ra chỉ như một cơn ác mộng. Nhưng kí ức ấy lại rõ nét đến đáng sợ khiến cô có phần lạnh sống lưng.
Nhìn kĩ xung quanh, cô nhận ra cô đang ở căn phòng của chính mình. Cô xuống khỏi giường, cố gắng đi tìm mọi người. Vừa mở cửa ra, trước mặt cô đã là vị đại sư tỷ của cô.
"Giang Nguyệt!! May quá muội tỉnh rồi!" Hạ Vũ lập tức ôm chầm lấy cô, chặt tới mức khiến cô khó thở.
Giang Nguyệt vùng vẫy trong lòng Hạ Vũ "Đ-Đại sư tỷ...k-khó...thở...!"
Hạ Vũ nghe vậy mới nhận ra rằng mình hơi quá, lập tức thả cô ra. Giang Nguyệt vừa được thả ra lập tức thở hồng hộc, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.
"Xin lỗi, xin lỗi tại ta mừng quá." Hạ Vũ cười khổ, gãi gãi đầu nói.
"Không sao đâu ạ." Giang Nguyệt cũng bỏ qua cho cô. Sau cũng là vì đại sư tỷ này lo lắng cho cô mà thôi. Nhưng qua những gì Hạ Vũ nói cô cũng biết được rằng những kí ức kia không phải là ác mộng mà là sự thật.
Bỗng cô nhớ lại thứ gì đó trước khi hoàn toàn mất ý thức. "Đúng rồi! Thiên Minh! Đệ ấy đâu rồi?!" Cô bỗng trở nên vội vã hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt mừng rỡ của Hạ Vũ chợt biến mất, giọng cô buồn buồn nói "Thiên Minh vì luyện đan cho muội mà kiệt sức ngất đi, dù đã được cho ăn đan dược chữa trị nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh."
"Cái gì!!" Cô hét lên rồi tức tốc chạy đi, hướng thẳng đến động phủ của Thiên Minh. "Giang Nguyệt chờ đã!!" Hạ Vũ cũng đuổi theo, lo lắng vì cô vẫn chưa khoẻ.
Hai người nhanh chóng đến chỗ động phủ của Thiên Minh. Mở cửa ra, phía bên trong có bốn người: Ngân San, Giang Dương và Lưu Tuệ đang quan sát Thiên Minh còn hắn thì lại nằm im trên giường.
Nghe tiếng cửa mở ba người liền quay ra, thấy Giang Nguyệt thì lập tức vui mừng. Giang Dương và Ngân San chạy đến ôm lấy cô, mừng đến phát khóc.
Lưu Tuệ nhìn thấy khung cảnh ấm áp này thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Nhưng sự ấm áp đó không kéo dài lâu, nhìn kĩ tình trạng của Giang Nguyệt thì cô mới giật mình nhận ra.
"G-Giang Nguyệt kinh mạch của con..." Lưu Tuệ buột miệng nói ra một câu.
Giang Nguyệt bất ngờ, cô lập tức kiểm tra thì kết quả là "Nát rồi...Hoàn toàn nát rồi..."
Lời ấy khiến mọi người đều sửng sốt. Tất cả đều chìm vào khoảng không im lặng, chỉ còn tiếng thở của mọi người xung quanh. Ai ai cũng c·hết lặng khi nghe được tin này.
Nhưng trong khi mọi người vẫn chưa biết nên phản ứng như thế nào thì Giang Nguyệt lại lên tiếng "Nhưng cũng may là vẫn còn sống. Như vậy là quá tốt rồi!"
Lời nói tự động viên này ai mà lại không nhận ra là nói dối chứ. Thân là tu sĩ mà bị huỷ đi kinh mạch thì khác gì hổ bị cắt móng nhổ răng không. Nhất là khi cô đã cố gắng rất nhiều để có được ngày hôm nay. Trải qua chuyện này sao cô có thể mừng vui được cơ chứ.
"Thật sự không sao ư..." Giang Dương nhẹ giọng hỏi, không dám nhìn muội muội của mình.
"...Thật sự không sao mà!" Cô vẫn vui vẻ nói, cố gắng giấu đi sự gượng gạo trên khuôn mặt. Rồi cô bỗng nói "Thôi mọi người về đi, chắc mọi người mấy ngày qua đã mệt rồi. Thiên Minh cứ để ta chăm sóc cho."
"Không được đâu, muội cứ về đi để chúng ta làm cho." Ngân San lên tiếng từ chối.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn rất kiên quyết "Không cần đâu mà, cứ để ta đi..."
Ngân San vẫn cố ngăn cản "Nhưng m..." "Được rồi. Thiên Minh giao cho muội." Hạ Vũ chen vào, chấp nhận để Giang Nguyệt làm việc đó.
Ngân San tuy không đồng tình nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Giang Nguyệt thì cô cũng miễn cưỡng từ bỏ khuyên can.
Từng người một đi ra khỏi căn phòng nhỏ ấy. Căn phòng trước đó chật kín nay lại trống trải một cách lạ thường. Chỉ còn lại hai người trong đó.
Giang Nguyệt từ từ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Đôi mắt cô nhìn ngắm khuôn mặt của Thiên Minh. Đôi tay cô nắm chặt lấy váy khiến nó nhăn lại.
Với giọng nói đau đớn, cô trải lòng mình ra "Cảm ơn đệ...Thực sự cảm ơn...Vẫn lại là ta gây ra rắc rối để rồi đệ cũng bị tổn thương...Ta xin lỗi..." Khoé mắt cô dâng trào rồi chảy trên gò má từng giọt nước mắt mặn nồng, chúng rơi từng giọt xuống đôi tay đang nắm chặt kia.
Tâm trạng cô thực sự rất phức tạp, cô mừng vì mình còn sống nhưng lại buồn vì liên luỵ tới Thiên Minh. Cùng với đó là thất vọng vì không còn có thể tu luyện, không còn có thể bảo đáp cho sư phụ được nữa. Công sức Thiên Minh giúp họ trong rừng yêu thú cũng mất sạch không còn một cái gì.
Lúc này bên ngoài cửa, mọi người vẫn còn chờ ở đó. Mở hé cửa lén nhìn vào trong. Họ cũng không thể nào lộ ra chút tích cực nào trong lòng.
Nhất là Giang Dương, người hiểu vị muội muội của mình nhất (Hiện giờ trong Giang Nguyệt là sự bất lực trước tình cảnh khó khăn, muội ấy không thể làm gì được cả. Và hiện giờ thứ muội ấy muốn nhất là trở nên hữu dụng, thế nên mới giành việc chăm sóc Thiên Minh. Đây là nỗi sợ bị vứt bỏ có từ lần bị đuổi khỏi Giang gia.)
...
Một đêm trôi qua, Giang Nguyệt vì khóc nhiều quá mà ngủ th·iếp đi lúc nào không hay. Ánh mặt trời chiếu đến khoé mắt có phần hơi sưng của cô.
Cảm thấy khó chịu, cô lấy tay dụi mắt thì "Hử?" Cô bỗng cảm thấy gì đó lạ lạ, một cảm giác âm ấm. Đó là một cái chăn, cô tự hỏi là ai đã đắp nó cho cô.
Cô nhìn lên giường thì giật mình khi nhìn thấy trên chiếc giường không có ai cả.
"Thiên Minh? Đệ đâu rồi?!" Cô lo lắng hét lên. Cô mở cửa ra thì thấy những người khác đang từ từ đi tới.
"Sao vậy Giang Nguyệt?" Ngân San thấy cô vội vã như vậy thì lên tiếng hỏi.
Cô vội giải thích "Thiên Minh biến mất rồi! Ta ngủ quên khi dậy thì đã không thấy đệ ấy đâu nữa!"
"Cái gì?!" Tất cả đều đồng thanh thốt lên.
"Nhanh! Mau tìm nó nhanh lên!" Lưu Tuệ lập tức lo lắng ra lệnh cho mọi người.
Ở một nơi khác tại Vạn Kiếm Phong bỗng xuất hiện một tên mặc hắc bào, hông trái mang kiếm, hông phải đeo ngọc bội, khuôn mặt tức giận từ từ bước từng bước lên cầu thang để tiến vào phong.
"Đứng lại!!" Bỗng có hai tên thiếu niên đứng ra chắn đường hắn lại.
"Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâ...Hự!!!" Chưa kịp nói xong thì cả hai đã bị tên mặc hắc bào kia đấm vào bụng.
Tốc độ ra đòn nhanh và nhẹ nhàng như một cơn gió khiến chúng chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra thì lập tức ngất đi.
"Ta đi đòi nợ." Hắn chỉ nói một câu như vậy rồi ngang nhiên tiến vào Vạn Kiếm Phong.