Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 58: Tàn dư.
"Tiểu thư!!" Trên một ngọn núi nhỏ, có một tiểu cô nương đang chạy đến một động phủ lớn ở tít trên cao. Miệng nhỏ của cô hô vang hai tiếng 'tiểu thư' ấy, đôi chân vội vàng, khuôn mặt hốt hoảng, nhanh chóng ngõ cửa bình bịch.
Sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong, tiến ra là một thiếu nữ mười sáu tuổi, mái tóc trắng sáng, mượt mà, mắt phượng mày liễu xinh đẹp vô cùng, phong hoa tuyệt đại. Không ai khác ngoài Ngô Hạ Băng.
"Uyển nhi? Làm sao vậy?" Thấy vẻ vội vã của thiếu nữ, Hạ Băng liền hỏi. Uyển Nhi vội trả lời "Dạ bẩm là chuyện của Lân gia đại thiếu!"
"Hả? Huynh ấy làm sao, nói cho ta mau!" Nghe đến Thiên Minh, nàng có phần lo lắng, hai tay lay người Uyển Nhi khiến cô chóng mặt.
Sau đó Uyển Nhi liền kể về chuyện Thiên Minh một mình đối chiến với tất cả trưởng lão của Vạn Kiếm Phong. Không những chiến thắng mà còn phá nát gần như toàn bộ Vạn Kiếm Phong.
"Rồi huynh ấy có làm sao không?" Hạ Băng không quan tâm những chuyện này, chỉ lo lắng tình hình của Thiên Minh.
"Ừm...Nghe mọi người đồn là huynh ấy đã thiêu đốt sinh mệnh bản thân. Tuy vậy nhưng có vẻ ngài ấy vẫn ổn!" Uyển Nhi kể thêm, cô không biết rõ vì chỉ là tin đồn.
Hạ Băng nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hơn chút ít, như vẫn có chút lo lắng cho hắn. Nhưng ngay lập tức Uyển Nhi nói thêm một câu khiến nàng ngỡ ngàng "Nhưng điều quan trọng là Lân đại thiếu làm nên cuộc náo động này là vì một thiếu nữ cùng phong!"
"...Hả?!" Hạ Băng thốt lên.
...
Một bên khác căng thẳng hơn là tại Nghị Sự Đường của Lân gia, đang có một màn khẩu chiến gay gắt giữa hai bên. Một bên là vài người, đứng đầu là một vị trưởng lão, lão ta nhìn chằm chằm vào người đối diện, nói lớn "Thiên Anh, chuyện này ông giải quyết như thế nào đây?"
Mà đối diện, phụ thân của Thiên Minh đang ngồi trên ghế gia chủ, chống cằm nhìn xuống đám người kia, lúc lâu mới mở miệng "Giải quyết cái gì cơ chứ?"
Lời ông nói ra, mặt của lão già kia căng lên, mắt trợn trừng nói "Sao ông có thể nói như vậy. Con trai ông đánh vỡ đan điền của con trai ta, đoạn đường tu hành của nó. Chuyện này ông không giải quyết thì còn ai nữa!!!" Lão gầm lên một tiếng.
Chợt một bàn tay đặt lên vai lão, người đặt lên là một người đàn ông có vẻ già dặn hơn, ánh mắt nham hiểm híp cười "Thiên Khuyết, bình tĩnh đi." Lão vừa nói, lão già tên Thiên Khuyết kia cũng trầm xuống bớt. Lão quay sang Thiên Anh phía trên "Thiên Anh, huynh đệ tương tàn là chuyện không thể chấp nhận được. Chưa kể đến còn làm ra hậu quả nặng nề như vậy. Ông không thấy là hơi quá hay sao?"
Thiên Anh chống cằm, cười lạnh (Hừ! Giả nhân giả nghĩa!) Ông đứng dậy, nhìn thẳng vào đám khọm già trước mặt và nói "Huynh đệ đồng tộc tương tàn là không thể chấp nhận được sao?...Vậy những vết sẹo sau lưng nhi tử của ta thì là ai chịu trách nghiệm!!" Theo tiếng ông hét lên, luồng khí tức màu lục nhạt không kiềm được mà phát ra ngoài khiến đám trưởng lão dè chừng.
Chuyện về những vết sẹo, Thiên Minh dù cố giấu nhưng thật sự thì ông đã biết từ lâu. Nhưng khổ nỗi là ông bị trói buộc bởi quá nhiều thứ, không để đòi lại công đạo cho hắn. Nay mấy lão già trước mặt nhắc đến hai từ 'huynh đệ' c·h·ó má này, ông không thể kiềm được (Ta khinh!!)
"Thiên Anh! Kiềm chế lại, có gì từ từ nói chuyện!" Thiên Công lên tiếng can ngăn, Thiên Anh tu vi Phá Thể sơ giai, có thể nói là mạnh nhất trong gia tộc nếu không tính mấy lão tiền bối kia. Nếu ông thực sự ra tay, chắc chắn không ai có thể cản được.
Thiên Anh thu lại luồng khí tức ấy, hừ lạnh một tiếng "Các ngươi cũng đừng cho rằng con các ngươi vô tội. Ỷ thế hống hách, ỷ đông h·i·ế·p yếu, sáu tên thiếu niên đi đối phó với một nữ tử trẻ tuổi, tu vi còn yếu hơn tất cả bọn chúng. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Lân ra biết để đi đâu?"
"Ông đừng có nói láo! Sao con trai chúng ta có thể làm những chuyện như vậy được?" Một vị trưởng lão khác lên tiếng bác bỏ, theo đó cũng có vài tên hô to nói phải.
Thiên Anh chỉ nhìn chúng một cái rồi khinh bỉ nói "Tất nhiên con các ngươi không thể làm rồi. Một đám ngu xuẩn như thế thì lấy đâu ra kế hoạch mà làm chỉnh chu như vậy. Nhất định là có một tên khác ra lệnh cho chúng." Ông đánh mắt sang Thiên Công đầy ẩn ý.
Thiên Công hiểu được nhưng chỉ có thể đánh trống lảng "Nói gì thì nói, Thiên Minh nhất định phải chịu gia pháp. Thiên Vinh có thể sai nhưng Thiên Minh làm vậy cũng không đúng. Chưa kể nó còn không để những tiền bối như Thiên Quyết vào mắt, thế là không được!"
"Hừ! Các ngươi đến tìm ta đòi công đạo cho đám ăn hại kia thì được, trong khi đó nhi tử nhà ta đến Vạn Kiếm Phong tìm công đạo cho sư tỷ của nó thì lại bị lão già Thiên Quyết đó chặn lại. Bảy lão già Vạn Kiếm Phong lại không ngăn được nhi tử nhà ta, khiến nó phải thiêu đốt sinh mệnh để chiến đấu...Nếu nó xảy ra chuyện gì thì tất cả các ngươi cũng chuẩn bị sẵn cái mạng để bồi táng theo sau đi!" Ông đưa ra một lời đe doạ thật sự, không còn chút nể nang gì với đám người đó nữa.
Bên Thiên Công nghe vậy thì nín chặt, không dám ho he một câu. Cục diện chính trị trong gia tộc đã có sự thay đổi, sau khi Thiên Minh kích hoạt Lân huyết mạch, những trưởng lão vốn trung lập bắt đầu đặt ra một lập trường rõ ràng, đó là về phe Thiên Anh. Mà một vài trưởng lão ở phe Thiên Công cũng ngấm ngầm chuyển phe.
Chuyện này là hậu quả của cuộc chiến đó. Họ thấy được tương lại sáng lạng của Thiên Minh, biết được rằng nếu không đưa ra quyết định đúng đắn thì một ngày nào đó cũng sẽ bị Thiên Minh g·i·ế·t c·h·ế·t.
Mà một bên khác nữa, người bất ngờ nhất khi Thiên Minh kích hoạt được Lân huyết mạch có lẽ chính là hoàng đế. Ngài sau khi nghe được tin động trời này thì cứ ngồi trong thư phòng ngẫm nghĩ không thôi.
Một phần ngài bất ngờ khi nghe tin, một phần ngài mừng khi nó là thật nhưng sau đó lại có một phần là lo lắng vì tin tức đã lan quá rộng.
Tứ Linh Thánh Tử có thể kích hoạt huyết mạch, đó là một chuyện cực kì đáng mừng, nhất là khi trận chiến trước mắt đang tới gần. Nhưng bây giờ Thiên Minh gây ra động tĩnh lớn như vậy, các thế lực thù địch sẽ tìm mọi cách để có thể g·i·ế·t hắn, tránh để hắn làm mối hoạ.
Hoàng đế muốn tìm một biện pháp nào đó để tránh những hậu quả đáng tiếc đó xảy ra. Nhưng ngài nghĩ mãi nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được.
'Cộc cộc!' Trong khi ngài đang nghĩ, bỗng bên ngoài vang vào một tiếng gõ cửa, cách gõ cửa nhẹ nhàng quen thuộc khiến ngài nhận ra ngay đó là ai. Sắc mặt có phần u ám của ngài lập tức tươi tỉnh ra, ngài vui vẻ nói "Vào đi!"
Sau đó cánh cửa mở ra, bước vào là một thân ảnh nhỏ nhắn của một thiếu nữ mười lăm tuổi. Mái tóc đen dài óng mượt, gương mặt đáng yêu, y phục vàng kim thêu hình chim lạc.
Nàng ta vừa nhanh nhảu tiến vào vừa gọi hai chữ "Phụ hoàng!" Nàng tiến đến bên ngài, dùng hai tay lay lay vị hoàng đế lớn tuổi "Phụ hoàng! Con đột phá rồi! Con đột phá rồi này!"
"Ha ha ha!! Giỏi lắm, giỏi lắm, đúng là Minh Nguyệt của ta!" Hoàng để cười lớn, lấy tay xoa đầu nàng. Nàng được phụ hoàng khen thì mừng vui cười lớn.
Ngài nhìn thấy cô công chúa nhỏ này tự nhiên phấn đấu tu luyện như vậy lúc đầu cũng bất ngờ. Đến khi biết rõ là nhờ Thiên Minh thì ngài càng thêm biết ơn hắn. Ngài cả đời chỉ có hai đứa con, mà Minh Nguyệt là ngài thương yêu hơn cả. Thiên Minh không chỉ cứu mạng nàng mà còn thúc đẩy nàng tu luyện, ngài biết ơn hắn rất nhiều.
Minh Nguyệt nhìn lên bức thư trên bàn, nhìn thấy hai chữ Thiên Minh thì quay sang hỏi hoàng đế "Phụ hoàng, đây là?"
"Là bức thư tình báo về tình hình của Thiên Minh mà thôi." Ngài thở dài nói, đưa bức thư cho nàng đọc.
Nàng đọc qua một lượt, rồi thốt lên một câu "Ngầu quá!"
Hoàng đế nghe vậy thì lắc đầu, dẫu sao nàng vẫn là trẻ con, chưa hiểu được những điều đằng sau nó. Nhìn gương mặt hâm mộ của nàng, ngài vô thức hỏi "Minh Nguyệt à, con thấy Thiên Minh này như thế nào?"
"Như thế nào sao?..." Bất ngờ được hỏi như vậy, nàng có phần bất ngờ, ngẫm một lúc, nàng nói "Con thấy huynh ấy rất mạnh! Một người có thể đấu lại cả phong gồm tất cả các trưởng lão như vậy, trên đời này có mấy người?"
Hoàng đế nghe vậy thì vuốt lấy chòm râu, gật gật nói "Đúng vậy, hắn rất mạnh. Tuy có phần là do huyết mạch Lân tộc áp chế đám người kia. Nhưng vẫn có thể một mình đối chiến với hai Kết Đan kì và vài Hoán cốt đỉnh phong. Trên đời cực kì hiếm thấy."
"Ừm! Với cả, con thấy huynh ấy rất trọng tình nghĩa. Sẵn sàng mặc kệ những kẻ cùng dòng máu để trả thù cho một người. Chứng tỏ việc huynh ấy ân oán rạch ròi, công tư phân minh, đó cũng là một đức tính tốt." Minh Nguyệt nói thêm.
"Hừm..." Hoàng đế suy ngẫm, ngài tuy mong đợi rất nhiều vào Thiên Minh nhưng cũng rất lo sợ một ngày nào đó không kiểm soát được tiểu tử này thì đến khi đó đúng là dẫn sói vào nhà. Nhưng sau khi nghe được lời nhận xét này của Minh Nguyệt thì ngài cũng an tâm hơn phần nào bởi vì điều Thiên Minh làm thể hiện rõ ở một điều là hắn vẫn còn hữu tình.
"...Mong là vậy đi." Hoàng đế thở dài, chỉ có thể trông chờ vào niềm tin ấy.
...
Thiên Linh Tông sau vài tháng kể từ lần đại náo kia của Thiên Minh vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường được. Vô số đệ tử của Vạn Kiếm Phong vẫn còn đang vô cùng sợ hãi. Ra ngoài đường thấy mặt Thiên Minh là lập tức trốn chạy.
Trận náo động này đã in sâu vào lòng những người chứng kiến, người ủng hộ có, người căm ghét cũng có. Nhưng thứ đặc biệt nhất chắc là đối với các nữ tử trong tông, không chỉ không sợ hãi Thiên Minh mà còn bắt đầu dành cho hắn một sự ái mộ đặc biệt. Bởi lẽ theo họ Thiên Minh làm tất cả điều này là vì một người con gái, sẵn sàng hi sinh cả bản thân để báo thù. Trước những thứ như vậy, các thiếu nữ ngây ngô sao có thể không xiêu lòng.
Nhưng dù mọi chuyện có thế nào thì khảo hạch nội môn hàng năm vẫn phải diễn ra. Mới sáng sớm đã có hàng ngàn người tại Diễn Võ Trường, chờ đón những gương mặt mới sẽ toả sáng trong năm nay. Thiên Minh cũng không ngoại lệ, hắn cùng Gia Bảo, Thanh Liên và Tiểu Hồng đang ở bên ngoài, không quên nhắc nhở một số điều "Không cần phải lo sợ đối thủ mạnh, biết tự lượng sức mình là quan trọng nhất."
Hai thiếu nữ nghe kĩ từng lời hắn nói, rồi Gia Bảo nói thêm "Dù sao thì chúc hai người may mắn!"
"Hai người họ vốn không cần may mắn!" Thiên Minh nói ngược lại, ánh mắt tự hào nhìn hai thiếu nữ kia. Hai người họ trong hai năm này đều đã trưởng thành hơn, hắn chắc chắn họ không cần đến thứ may mắn vô nghĩa kia.
"Ha ha ha cũng đúng." Gia Bảo cười cười. "Được rồi! Vào thôi!" Thiên Minh lên tiếng, bước vào Diễn Võ Trường, ba người còn lại theo sau.
Tiến vào bên trong, hàng loạt ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, hầu hết là chú ý đến Thiên Minh. Họ xôn xao không ngừng, nhất là những người trước giờ chưa từng tận mắt thấy dáng vẻ của hắn.
Bốn người mặc kệ những ánh mắt ấy, tìm một chỗ rồi ngồi xuống chờ đợi khảo hạch bắt đầu.
Một lúc sau trên trời bỗng xuất hiện tám thân ảnh, mỗi người đều toát ra khí chất thâm sâu khó lường, chính là tám vị phong chủ.
"Oa! Là các phong chủ!" Một người hô lên, kích thích tò mò của những người bên cạnh chú ý đến họ.
Rồi lúc sau mới có người nhận ra một chuyện "Không đúng, không phải là có chín phong sao? Sao lại chỉ có tám người?"
Câu hỏi này ngay cả tám vị phong chủ kia cũng không trả lời được. Nhưng bất quá họ trước giờ vẫn chưa từng quan tâm đến phong chủ của Linh Phù Phong.
Đúng lúc này Thiên Minh đột nhiên đứng dậy, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn từ từ đi lên chỗ của các phong chủ. Mắt liếc họ một lượt, ai ai cũng khó hiểu với hành động này của hắn.
"Hắn định làm gì?" "Không lẽ hắn lại định phá cả khảo hạch của tông môn sao?" "Nhìn sắc mặt của Vạn Kiếm Phong phong chủ có vẻ không tốt lắm."...Mọi người bàn tán không ngừng.
Nhưng hắn không ngừng khiến họ bất ngờ. Tiến đến chỗ ngồi của tám người, hắn quay lưng lại, cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người dười khán đài rồi ngồi xuống ghế còn trống cuối cùng.
Cả khán đài như c·h·ế·t lặng trước hành động này của hắn. Như không quan tâm, hắn vắt chéo chân, chống cằm trên ghế, nhàn nhã nói "Bắt đầu thôi chứ nhỉ?"
"Thế này là sao?" Một vị phong chủ tức giận lên tiếng "Sao ngươi dám ngồi vào vị trí này hả?"
Ghế này không chỉ đại biểu cho thân phận mà còn là tôn nghiêm của các phong chủ này. Thiên Minh ngồi vào không khác gì nói rằng một tiểu tử như Thiên Minh có thể sánh ngang với họ. Đối với những cường giả như vậy, tôn nghiêm bị tổn hại là điều không thể chấp nhận được.
Thiên Minh quay sang nhìn lão thật lâu khiến lão chợt cảm thấy lo sợ, Thiên Minh lúc sau mới mở miệng nói "Sư phụ bận hộ pháp cho đại sư tỷ của ta đột phá Kết Đan cảnh. Không thể tham dự khảo hạch nội môn năm nay. Thân là đệ tử, ta thay người tham dự là chuyện rất đỗi bình thường."
"Vớ vẩn! Dù có là như vậy thì đây là ghế cho phong chủ! Không phải là chỗ ngươi có thể tuỳ ý ngồi được!" Lão ta tiếp tục lên tiếng, nhất quyết không cho hắn ngồi ở đó.
Bỗng ánh mắt Thiên Minh trở nên lạnh hẳn đi, sắc bén như đao, nhìn thấu tâm can lão. Hắn nói tiếp "Ghế sinh ra là để ngồi, vỡ thì thay, thiếu thì tạo. Có gì mà cần lắm điều kiện? Lão và ta chỉ ngồi đây để lựa chọn đệ tử cho phong của mình thôi. Bớt nói về mấy thứ đó đi không là gặp hoạ sát thân đó."
Thiên Minh thẳng thừng đe doạ như vậy khiến đám người phong chủ có phần không nhịn được. Họ chưa thấy người nào như vậy. Không thèm để tiền bối vào mắt.
Lão định cãi lại thì lại nhìn thấy ánh mắt Thiên Minh rập rờn ánh lục nhạt thì nín lặng, ngồi xuống. Thiên Quyết bên cạnh thì nắm chặt tay, thầm hận trong lòng. Một nỗi sợ mới đã gieo vào lòng của các phong chủ này, chính là đắc tội với Thiên Minh.
Thấy đám người đã chịu khuất phục, Thiên Minh lại nhìn xuống dưới, thẳng phía trưởng lão ngoại môn rồi ra lệnh "Bắt đầu khảo hạch nội môn!"