Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 5: Tấn thăng, con tốt.
Sau khi tách khỏi Quỳnh Chi hắn thấy không có gì để làm liền đi quanh phủ cho khuây khỏa đầu óc, những việc như hôn sự này làm hắn thấy rất mệt mỏi. Đi được một lúc hắn liền thấy hai đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang chơi với nhau, một trai, một gái, đứa con gái lớn hơn đứa con trai một cái đầu. Hai đứa nó chơi đùa, cười nói vui vẻ, khuôn mặt ngây ngô thuần khiết vô cùng.
"A Việt, Thanh Nhi bọn đệ chơi gì vậy." Hắn hô to gọi chúng, hai đứa nhóc nghe thấy liền vội chạy những bước chạy vụng về đến chỗ hắn. Cùng lúc hô to "Thiên Minh ca ca!!". Trần Thiên Việt là đệ đệ ruột của hắn, còn Trần Thiên Thanh lại là muội muội của Thiên Quân. Hai gia đình có cùng một gia gia là Thiên Khải nên vốn rất thân thiết, hai đứa trẻ thường chơi với nhau mỗi khi rảnh rỗi.
"Huynh đến đúng lúc lắm, dạy ta kiếm thuật đi." A Việt hào hứng, đưa ánh mắt mong đợi nhìn vào mặt hắn. Thanh Nhi nghe vậy liền chen vào "Không ! Huynh phải dạy muội thổi tiêu đã !" Tay giơ lên một cây sáo nhỏ về phía hắn mà nói.
Nghe vậy khoé miệng hắn lộ ra một nụ cười, đối với hai đứa trẻ ngây thơ này hắn không hiểu sao lại cảm thấy bình an đến lạ. "Được thôi, hai đứa muốn gì cũng được." Đáp lại ánh mắt mong đợi từ hai đứa trẻ kia, hắn liền đồng ý ngay khiến chúng rất vui mừng, nhưng "Thế hai đứa đã làm xong bài tập hôm nay chưa?" Nghe vậy hai đứa liền giật mình nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng, lưỡng lự gật đầu với hắn.
Biết rõ là nói dối hắn liền thở dài "Ài tuy chúng ta là tu sĩ, chuyên tâm võ học. Nhưng không vì vậy mà chúng ta bỏ bê việc luyện chữ, nhất là đệ đó thân là thiếu gia của tam gia thì không được lười biếng. Sau này đệ sẽ phải gánh nhiều trọng trách to lớn, không thể cứ như vậy được."
"Dù gì sau này chức gia chủ sau này cũng về tay huynh mà đúng không, vậy cần gì đến đệ? Sau này ta vẫn có thể vui đùa thoả thích haha." Thằng bé biện minh cho mình. Hắn ôm trán thở dài, bất lực vì đệ đệ này của hắn "'Sinh ra trong gia tộc thì phải cống hiến vì gia tộc' đây là điều chúng ta được dạy, dù đệ không làm gia chủ nhưng vẫn làm trưởng lão của gia tộc. Còn về ta thì chức gia chủ cũng không chắc chắn đã nằm trong tay, đệ không thấy đại tỷ cố gắng như nào sao, tỷ ấy luôn cố gắng để khiến phụ thân và các trưởng lão công nhận. Để tỷ ấy lên làm gia chủ."
"Đại tỷ muốn làm gia chủ sao? Nhưng vì sao, không phải ước muốn của tỷ ấy là du ngoạn thế gian sao?" Thanh nhi lên tiếng ngây ngô hỏi, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Thôi, đi với ta nào ta dạy hai đứa học." Hắn quay lưng về phía gian phòng mà đi, hai đứa dù kêu than nhưng vẫn đi theo hắn mà học.
"Đối với đệ, thì việc ở lại và làm trưởng lão trong gia phủ là thích hợp nhất. Ít nhất là trong lãnh thổ Đại Trịnh không ai dám làm gì đệ. Việc đại tỷ muốn làm gia chủ thì ta biết nhưng ta lại không hiểu vì sao tỷ ấy lại muốn ài có những trang sách dù ta có lật đi lật lại đọc vẫn thật khó hiểu." Trong lòng hắn thầm thở dài.
.....
Đến trưa, lúc hắn đang dọn đồ của hai đứa nhỏ thì có người hầu đến thông báo, bảo hắn đến Nghị Sự Đường. Khi gần đến cửa thì hắn gặp lại Quỳnh Chi, hắn và cô đều không nói gì, hắn cũng chỉ giơ tay ra tỏ ý mời cô vào. Cô vào trước còn hắn theo sau, đi qua cánh cửa hai người liền cúi đầu, hắn nói "Bái kiến gia gia, phụ thân, Ngọc Bích a di.".
"Tốt, ngồi xuống đi." Lão gia bảo bọn hắn ngồi, nhìn hai người họ ánh mắt loé lên sự hài lòng. Khi đã ngồi yên vị trên ghế người liền nói "Không cần vòng vo làm gì, hôm nay ta gọi hai đứa đến đây là vì chuẩn bị cho khai phú đại điển sắp tới. Khai phú đại điển chắc hai đứa đã biết rồi nhỉ, đó là buổi lễ long trọng ba năm một lần để xác định thiên phú của hậu bối trong tam gia. Và để chuẩn bị cho buổi lễ, hai đứa phải tự vào vạn thú sâm lâm lấy máu của yêu thú tương ứng với mỗi gia tộc. Và chúng ta quyết định để hai đứa đi cùng nhau để đảm bảo an toàn."
Quỳnh Chi có phần bất ngờ, vì cô đang cố tránh thì giờ lại bị ép phải đi cùng hắn nên có phần không thoải mái. Còn hắn thì vẫn như vậy, vẫn ung dung vì hắn biết rõ ý định của họ. Họ định để hai người đi cùng để gia tăng tình cảm, cũng như công khai hôn ước này cho thiên hạ biết.
Nhưng gia gia hắn vẫn còn một ý định nữa đó là đảm bảo an toàn cho hắn. Trong tuần này việc săn yêu thú trong vạn thú sâm lâm là cấm kị trừ những người thừa kế của tam gia. Mà yêu thú cần săn thì là yêu thú Hoán Cốt sơ giai. Hắn mới chỉ là Thoát Thai trung giai, đối với hắn thì là rất khó để hoàn thành nhiệm vụ nhưng nếu có người giúp thì có lẽ sẽ làm được.
"Ngày mai sẽ xuất phát, ta mong hai đứa đảm bảo an toàn, giúp đỡ nhau tiến lên. Sẽ có được thiên phú cao vào tuần sau." Ông nói tiếp với chất giọng ân cần, có chút mong đợi.
Hắn ôm quyền cúi đầu, lệ phép vâng lời, không có lấy một ý kiến trái chiều "Vậy tôn nhi xin phép về phòng chuẩn bị trước, Quỳnh Chi muội mai gặp ở cửa phủ." Không chờ nàng nói một câu hắn liền rời đi.
Về phòng hắn liền lấy ra năm tấm giấy hoàng chỉ, cầm bút lông lên liền bắt đầu làm phù. Hắn hiện tại cần tấn thăng cảnh giới gấp, hắn cũng cần phù chú phụ trợ trong chiến đấu nếu gặp yêu thú cấp cao.
Ánh chiều tà đỏ rực chiếu qua khung cửa sổ, hắn vẫn miệt mài làm, bỗng hắn nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi quen thuộc "Thiên Minh, ta có chuyện cần bàn." Hắn giật mình vội cất đi đống đồ, ra mở cửa trước mặt hắn là phụ thân (Sao phụ thân lại đến đây, chẳng lẽ ông ấy phát hiện ra gì rồi sao?)
Hắn cúi đầu làm lễ, ông không nói gì chỉ dúi vào tay hắn thứ gì đó. Hắn tỏ vẻ không hiểu liền mở tay ra nhìn, đó là một lọ thuốc. Định hỏi thì ông liền quay đi chỉ nói "Gia gia ngươi ban cho đan dược. Đảm bảo an toàn bản thân, ngươi mà c·hết thì ta không biết nói với mẫu thân ngươi thế nào đâu." Để hắn đứng như trời trồng ở đó.
Hắn chỉ biết cười khổ "Nói dối không chớp mắt, trên chiếc lọ này không có khí tức của gia gia thì sao mà là gia gia ban được chứ?" Quay đầu vào trong, hắn tiếp tục công việc của mình, trong lòng càng quyết tâm hơn.
.....
"Sắp xong rồi!" Trong gian phòng của mình Thiên Minh đang miệt mài dùng chân nguyên bản thân vẽ một pháp trận giữa không khí, quang mang toả ra nhẹ nhàng êm ái, nhấp nháy tỏ mờ. Hơi thở hắn nặng nhọc, mồ hôi đầm đìa.
Đến khi tay hắn dừng thì bỗng một t·iếng n·ổ phát ra vang khắp phòng, pháp trận giữa không trung từ từ rơi xuống dung hoà vào một tấm ngọc bội. Hắn thở hồng hộc vì mệt, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán. Hắn nhìn xuống sàn nhà chứa đầy những mảnh thuỷ tinh hình dáng như những viên đá.
"Với tu vi hiện tại của ta thì vốn không thể làm việc này được, may mà bản thân có nhiều nguyên thạch, lấy ngoại lực trợ giúp mới miễn cưỡng mà hoàn thành được Tụ Linh Trận này. Nhưng không thể biết được chất lượng như thế nào...Mệt quá, nhưng ta không có thời gian, phải làm sao đây?"
Tới đây hắn chợt nhớ đến lọ thuốc phụ thân đưa cho hắn. Mở lọ thuốc ra hắn bất ngờ "Tụ Khí Đan? Còn có đan dược dưỡng thương Hồi Thương Đan, lại còn là tam phẩm..."
Luyện đan sư thường rất hiếm, mỗi tông môn chỉ cần có một luyện đan sư đã là phúc phận ba đời.
Tam gia cũng có luyện đan sư, nhưng đan dược ra lò sẽ được quản lý rất nghiêm ngặt. Mà hắn vốn là phế vật, gia tộc sẽ không vì hắn mà lãng phí tài nguyên. Tuy tam phẩm không phải quá cao nhưng để lấy được nó thì không thể biết được phụ thân hắn đã phải chịu những lời ra tiếng vào như thế nào. Lại còn mỗi loại ba viên.
Hắn nuốt vào một viên hồi thương đan, bắt đầu luyện hoá, rất nhanh thể lực đã phục hồi. Hắn cầm miếng ngọc bội ném lên không trung, nhưng miếng ngọc không hề rơi xuống, cứ lơ lửng ở đó mãi. "Khai!" Hắn hô một tiếng, pháp trận trong miếng ngọc hiện lên to bằng một cái mâm, hắn ngồi ở trên bắt đầu tu luyện.
"Linh khí của Lân Phủ vốn nồng đậm, nay được gom lại một chỗ lại càng dày đặc, thế này thì có hi vọng rồi." Hắn vui mừng nói, tinh quang loé lên trong ánh mắt.
Đôi khi trong quá trình tu luyện, tu sĩ sẽ gặp phải bình cảnh, không thể bước tiếp. Phá được hay không thì phải phụ thuộc vào sự giác ngộ về đạo của kẻ đó, giác ngộ càng cao phá cảnh càng dễ. Mà với Thiên Minh, một kẻ có ký ức của kiếp trước, độ giác ngộ về đạo vốn đã cực cao. Có thể nói hắn dưới Luyện Hồn Cảnh không hề có thứ gọi là bình cảnh, duy nhất ngăn cản được hắn chính là tài nguyên tu luyện. Nguyên thạch, đan dược, thuật pháp, đó là những thứ quyết định cả cuộc đời tu sĩ.
.....
"Đại ca, huynh dậy đi ! Sắp đến giờ xuất phát rồi!" Thiên Quân ở ngoài của phòng hô to, gọi hắn dậy. Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ hắn mới thấy giờ đã hừng đông rồi. "Ra ngay." Hắn đáp, tu luyện một đêm hắn đã đột phá hoán cốt sơ giai. Hiện tại muốn tiếp tục thì hắn cần định cốt đan, gia cố xác thịt thì mới có cơ hội đi tiếp.
Được một lúc thì hắn mở cửa, hắn thay một bộ hắc y, đeo miếng ngọc bội vào hông, mang theo bội kiếm. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra đến cửa thì thấy gia gia bọn họ đã tập hợp đầy đủ. Quỳnh Chi đưa ánh mắt về phía hai người, người khác nhìn thì nghĩ là nhìn Thiên Minh, nhưng chính hắn lại biết rõ là không phải vậy, người cô nhìn chính là Thiên Quân.
Kiếp trước sau khai phú đại điển, Thiên Quân có thiên phú tam đẳng hiếm có, còn kích phát Lục Lân huyết mạch. Trong khi đó hắn lại là thiên phú nhất đẳng, phải biết rằng các thiếu gia, tiểu thư của tam gia đều là thiên phú nhị phẩm do mang huyết mạch của gia tộc.
Việc này khiến các gia lão trong tộc quyết định phế truất quyền thừa kế của hắn. Ngô gia thì đòi từ hôn, gia tộc vì níu giữ quan hệ thì đã kết đôi Thiên Quân với Quỳnh Chi. May mắn là chúng đã có cảm tình từ trước nên đã thành công.
"Trước khi đi ta muốn hai đứa nhớ rõ, vạn thú sâm lâm chia thành từng khu vực, càng vào sâu cấp độ yêu thú càng cao. Yêu thú cấp hai sẽ có ở gần rìa ngoài của khu rừng, là người trẻ nhưng các con không được nông nổi cố chấp, phải biết khó mà lui. Rõ chưa?" Trước khi đi phụ thân hắn dặn dò một cách kì lưỡng. Hai người cũng gật đầu lĩnh giáo.
Hắn nhìn sơ qua thì thấy chỉ có một con ngựa, hắn cũng chẳng để tâm lắm vì hắn biết ý đồ của họ rồi. Nhìn sang thì thấy Quỳnh Chi đang lén nhìn Thiên Quân, hắn vui vẻ nói "Quỳnh Chi muội muội đi thôi." . Leo lên lưng ngựa, hắn liền đưa tay giúp cô lên. Chần trừ một lúc cô mới nắm lấy tay hắn và leo lên.
Ngựa đi ba bước hắn vẫy tay tạm biệt "Vậy thì nhi tử đi đây, hẹn gặp tại đại điển." Nói xong hắn liền phi ngựa đi. Hai người một ngựa đi giữa phố phường, dân chúng bàn tán xôn xao khiến Quỳnh Chi có phần ngại ngùng.
Ra khỏi cổng thành, hắn liền phi thẳng đến hướng một cây đại thụ lẻ loi giữa đông không mông quạnh. Dưới tán lá xum xuê là một thiếu nữ trẻ, đó chính là Thanh Liên. Thấy hắn đến nàng liền cúi đầu hành lễ "Thiếu gia, đồ đạc và ngựa ta đã chuẩn bị xong rồi ạ." Rồi dùng hai tay dâng lên một túi vải.
Hắn xuống ngựa đến chỗ nàng nhận lấy túi vải, vui mừng nói "Làm tốt lắm." Hắn gật đầu, xem xét một chút rồi thu vào nhẫn trữ vật.
"...Huynh mua gì vậy ? sao lại không mang luôn từ phủ mà phải ra đây lấy?" Quỳnh Chi thấy làm lạ, liền hỏi thăm thì hắn nói "Bí mật, muội không cần lo. Cái này rất có ích cho chuyến đi." Câu trả lời đó khiến cô bất mãn nhưng không muốn hỏi nữa.
Thấy thiếu gia hài lòng nàng cũng mừng "Vậy tiểu nhân xin cáo lui." Định quay đầy rời đi thì "Ngươi nói gì vậy ? Ngươi đi cùng ta mà, lên đi." Lời hắn nói ra khiến hai người bất ngờ.
"Nhưng mà nếu tiểu nhân đi lâu quá sẽ bị trách phạt mất." Nàng cố lấy lý do, không phải không muốn nhưng nàng sợ làm phiền hai người, dù sao họ cũng có hôn ước. Nhưng hắn cười nói "Không sao, ta đã nói với Thiên Quân rồi, lấy lý do là ngươi đi hầu hạ ta, sẽ không sao đâu hay...ngươi đang làm phản đây ?" Giọng hắn trầm xuống, tỏ ý đe doạ. Khiến hai người có phần bất ngờ.
Nàng sợ hãi liền quỳ xuống nói "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân sẽ làm mọi việc, mong ngài thứ tội." Nàng sợ, rất sợ hắn là đại thiếu tam gia ai biết được hắn sẽ làm gì nàng. Thấy vậy hắn vui vẻ cười, nói "Tốt, giờ lên ngựa đi, nhanh chóng xuất phát.".
Nàng leo lên ngựa xong thì hắn cũng leo lên phía sau tay với cầm lấy dây cương, gần như ôm lấy nàng khiến nàng hoảng hốt vô cùng.
Quỳnh Chi thấy vậy thì nhíu mày nghi ngờ liền hỏi "Huynh đây là ý gì." Hắn không quan tâm đến thái độ nàng, ung dung đùa cợt "Không phải là muội thấy khó chịu khi cưỡi cùng ngựa với ta sao? Hay giờ đổi ý rồi? Rất tiếc muộn rồi đó."
"Cái!? Làm gì có! Đừng có tự mình đa tình...mà sao huynh biết ?" Nàng thốt lên phản bác, nhưng vẫn tò mò hỏi. Hắn cười nhẹ liền nói "Haha có gì mà không biết, muội lừa được gia gia và phụ thân ta, có khi là cả mẫu thân muội. Nhưng ta biết hết, ta còn biết người muội ái mộ là Thiên Quân, muội luôn tìm mọi cách để từ bỏ hôn ước này có đúng không?"
"Hả" Cô và Thanh Liên đồng thanh. Đối với Thanh Liên thì đó là sự bất ngờ đơn thuần, còn đối với cô thì nó còn pha thêm cả sự sợ hãi. Nếu điều này đến tai các trưởng lão, nàng sẽ bị trách phạt, chưa kể đến là sẽ tổn hại đến cảm tình giữa hai nhà, đây là một việc vô cùng nguy hiểm.
Nhìn rõ điều đó Thiên Minh cố trấn an cô "Không phải lo, ta sẽ không báo lại chuyện này với Ngô gia đâu. Ngược lại là ta muốn tác thành cho hai đứa nữa cơ."
"Hả?" cô bất ngờ, không thể tin được rằng hắn sẽ nói ra việc đó, quả thật đó là điều cô muốn nhưng "...Nhưng mà làm cách nào, trước hết là huỷ hôn đã khó, giờ còn tác hợp nữa." Quả thật rất khó, tuy cũng là thiếu gia của Trần Thiên gia nhưng ngoài gia gia thì Thiên Quân không còn chỗ dựa nào khác. Mẫu thân mất sớm, phụ thân thì nhập ma rồi m·ất t·ích, kể cả khi Thiên Minh là phế vật Ngô gia tất nhiên sẽ chọn hắn thay vì cậu.
"Ta tự có cách, ta chỉ cần biết muội có chấp nhận không thôi." Hắn che giấu ý định của mình, không để cô biết, ánh mắt liếc nhìn dò xét, sâu bên trong ẩn chứa hi vọng.
"...Được, ta tin huynh lần này." Chần trừ một lúc cô đồng ý "Nhưng ta không tin huynh làm điều này chỉ vì tình cảm, nói đi huynh muốn gì?"
Quả thật trên đời này không ai chỉ vì tình cảm mà sẫn sàng hy sinh như vậy, phải biết rằng nếu tự ý huỷ hôn thì không chỉ hắn mà cả gia tộc cũng sẽ bị liên luỵ.
Nhưng hắn chỉ nói "Đơn giản là vì ta cũng muốn được yêu ai đó thật lòng..." Vừa nói hai tay hắn nhẹ nhàng thu lại gần nhau hoàn toàn bao lấy Thanh Liên bên trong. "Mà thôi xuất phát thôi, đến chiều chúng ta sẽ đến vạn thú thành. Ta sẽ nghỉ tại đó rồi mai sẽ bắt đầu săn." Rồi hắn thúc ngựa phóng đi.
Cử động tay của hắn không lọt vào mắt cô khiến cô không nhận ra. Cô phi ngựa theo sau, trong lòng tò mò không biết là ai "Không lẽ là đại tỷ...chắc không đâu. Huynh ấy chắc tự biết lượng sức nhỉ?"
Trong khi đó thì hắn lại nở một nụ cười nham hiểm, trong lòng cười như điên "Hahaha !! Bước đầu thành công rồi. Vậy là đệ đã có một tấm khiên bảo vệ rồi đó Thiên Quân à!"
Trong kiếp trước lúc mà hắn nhập ma, hắn đã cố g·iết Thiên Quân rất nhiều lần. Nhưng hết lần này đến lần khác có người giúp cậu, trong đó có Quỳnh Chi. Cô vì cậu mà không tiếc tính mạng, từ đó mà hy sinh. Kiếp này Thiên Minh cố tác hợp hai người âu cũng là vì suy nghĩ "Ta sẽ lấy muội ấy làm một tấm khiên thịt cho đệ!" Mà thôi, không có bất kì ý định gì khác.
Nhưng đây chỉ là con tốt trong bàn cờ thôi, còn pháo thì sao? "Thích hợp nhất tiếp theo chính là Ngô Hạ Băng, gia chủ tương lai của Ngô gia. Quả thật là mong chờ."