Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hai Mặt Đối Lập
Unknown
Chương 8: Huyền âm chi thể.
Lấy máu lam thảo hùm xong Thiên Minh liền đưa cho Quỳnh Chi, lấy cớ cần mua đồ chuẩn bị và bảo cô và Thanh Liên đi đến đế đô trước.
Quỳnh Chi cũng không hỏi gì thêm, liền đi về trọ rồi cùng Thanh Liên xắp xếp đồ đạc rồi đi. Thanh Liên có hỏi đôi ba điều về Thiên Minh nhưng cô bảo đây là lệnh của hắn thì nàng cũng không hỏi gì thêm.
Còn Thiên Minh thì đi sâu vào trong rừng, sâu hơn chỗ hắn săn được lam thảo hùm. Hắn nhất định phải bắt được vạn độc xà, thế nên hắn mới cần đến xích giác thiềm. Vạn độc xà có nhiệt độ rất thấp, chúng cần ăn yêu thú thuộc tính hoả để tăng nhiệt lên. Xích giác thiềm là thích hợp nhất.
Đi đến một chỗ có vùng đất khá bằng phẳng, xung quanh khá thưa thớt cây nhưng lại có nhiều bụi rậm, rất thích hợp cho rắn ẩn trốn. Hắn liền thả ra từ trong lồng một con xích giác thiềm, thấy không còn bị nhốt bởi chiếc lồng nhỏ đó, nó liền chạy thật nhanh đi.
Thiên Minh bám theo ngay sau lưng, hắn sẽ dùng xích giác thiềm làm mồi nhử và khi vạn độc xà bắt được nó thì hắn sẽ dùng miên phù để bắt sống nó.
Đi theo, ngồi chờ một lúc vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hắn cũng có chút lo lắng, hai ngày nữa hắn phải có mặt ở đế đô, sau này cũng không có nhiều cơ hội đến đây. Trong hai ngày này nhất định phải tìm được nó, hắn có ba con xích giác thiềm, có ba cơ hội. Cả cơ hội lẫn thời gian đều có hạn, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Vù một tiếng, một cơn gió mạnh, nóng thổi về phía hắn. Cảm giác như ngồi gần bếp lò vào mùa hè vậy. Nhìn lên trên cao, hắn thấy một thứ gì đó ở trên cao, thân màu đen như cục than, cuối đuôi ánh đỏ như một cục than cháy.
(Hồng diễm điểu ?! Không được, không thể để nó thấy mình.) yêu thú cấp ba hoán cốt đỉnh phong, khả năng t·ấn c·ông từ xa. Khác với con lam thảo hùm kia, vốn đã yếu ớt, con hoả điểu kia trông rất sung sức, nếu để nó bắt được thì chỉ có đường c·hết.
Trong khi hắn đang mải lẩn trốn thì hắn thấy, vạn độc xà ! Vào lúc nào đó nó đã bắt được và đang quấn chặt lấy con xích giác thiềm kia.
(Mẹ nó ! Sao lại là lúc này ?) Hắn cần bắt nó ngay, nhưng nếu đi ra thì sẽ bị con hoả điểu đó thấy. Vào lúc không để ý thì hồng diễm điểu đã sà xuống và xé xác con rắn đó. Hắn đứng bên cạnh, lòng có phần tiếc nuối nhưng cũng đành, bây giờ hắn phải chạy trước đã.
Hắn đang định rời đi thì bỗng hồng diễm điểu rít lên một tiếng lớn, hắn giật mình quay đầu lại. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra là nó không nhắm vào hắn, nó bay đi về một hướng khác, tại đó hắn thấy một thiếu niên trẻ, tóc trắng hình như đang hái thảo dược.
Hắn không thèm quan tâm, định nhân cơ hội lẻn đi. Cũng chỉ có thể xem là tên kia xui xẻo, không may gặp phải yêu thú nên c·hết.
Tuy nhiên cây thuốc cậu đang cầm lại lọt vào mắt hắn (Hoả sâm ?). Đó cũng là một vị thuốc hắn cần để chế thuốc cứu mẫu thân hắn. (Hay là ta giả vờ cứu hắn rồi bắt hắn đưa ra cây sâm đó nhỉ ?) nghĩ đến đây hắn cười tà, tuy có nguy cơ gặp nguy hiểm cao. Nhưng việc có lợi như vậy sao hắn lại không làm (Cứ coi như ta từ bi cứu hắn một mạng vậy.)
Nói rồi hắn chạy về phía đó, cậu trai kia đang hái thuốc thì thấy hồng diễm điểu bay tới thì hoảng sợ mà chạy đi. Con chim đó thì từ trên không phóng lửa xuống, nhiều lần suýt trúng cậu.
"Tên kia !!! Muốn sống thì chạy về hướng này mau !!!" Thiên Minh hét lên thật to, thu hút sự chú ý của cậu. "Hả ?!" Tuy cậu không hiểu gì, cũng không biết hắn đáng tin không. Nhưng thà bị lừa còn hơn là c·hết không toàn thây.
Hai người chạy về phía có nhiều cây thấp, hồng diễm điểu không thể chiến đấu gần mặt đất. Ở đó hai người có thể an toàn hơn. Khi gần chạy đến cánh rừng cậu trai kia bị nó phóng trúng, "Hự." một tiếng cậu ngã xuống đất, tiếp tục hứng chịu những cơn mưa lửa từ con chim đó.
Thấy cậu đã yếu đi, không thể chạy trốn, hồng diễm điểu liền sà xuống, nhằm kết liễu cậu. Khi móng vuốt của nó còn cách cậu vài bước thì 'cách' một tiếng, Thiên Minh lao ra lấy kiếm đỡ cho cậu. Hắn hét lên "Vào trong rừng mau !".
Cậu trai kia không nghĩ ngợi gì, liền làm theo. Thiên Minh đánh lui hồng diễm điểu rồi lấy ra một tấm phù, "Nổ !" Hắn hô một tiếng tấm phù nổ tung, để lại một làn khói đen kịt, che mắt hồng diễm điểu.
Lúc nó nhìn rõ thì Thiên Minh đã trốn từ bao giờ.
_________________________________
Chạy được một lúc, bọn họ tìm được một hang động thì vào đó trú tạm. Điều chỉnh lại hơi thở, Thiên Minh nhìn sang phía cậu trai kia. Cậu ta trông tầm tuổi hắn, tu vi theo hắn thấy thì chỉ có Thoát Thai trung giai.
Cậu im lặng, không nói gì, không hiểu sao từ nãy đến giờ cậu vẫn trông rất mệt, mắt nhắm mắt mở, đầu lật đà lật đật. Được một lúc thì cậu ngã gục xuống, nhưng vẫn còn thở.
"Hắn mất quá nhiều máu rồi, tu vi thấp còn vào đây...ài." Hắn nhìn cậu một hồi liền thở dài. Lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, rót vào miệng cậu.
Đây là thuốc hắn điều chế từ hai viên hồi thương đan trước đó, tuy bị chia ra làm ba lọ nhưng hắn đã pha chế thêm dược thảo. Vừa giữ được dược lực vừa dự trữ thêm được.
Tuy hắn không cần giúp cậu chữa thương, cứ để cậu c·hết cũng được. Nhưng giờ đang ở sâu trong rừng, có lẽ sẽ phải ở qua đêm. Hiện tại càng có nhiều người càng tốt, có thể hỗ trợ nếu gặp ma thú.
"Giờ thì...chắc phải băng bó cho hắn cái đã." Tuy đã cho uống thuốc nhưng tốt nhất vẫn nên băng bó lại. Dược lực phải có sự điều động nguyên khí của người uống để luyện hoá, nhằm hồi phục nhanh hơn. Nhưng cậu trai kia đã ngất, sẽ không luyện hoá được, nên phải băng bó để tránh mất máu thêm nữa.
Đưa tay đến trước ngực cậu, hắn mò xung quanh cởi áo cậu ra. Bỗng hắn sờ được thứ gì đó mềm mềm (?!? Cái quái gì vậy. Tên này trông đâu có béo, ngược lại còn khá gầy.). Nhanh chóng lột áo ra, đập vào hắn là thứ mà hắn đã nghi ngờ.
"Mẹ nó !? Hắn vậy mà lại là nữ nhân !" Bất ngờ thốt lên, chợt hắn thấy có chút tội lỗi với Thanh Liên. Bình tĩnh lại một chút, hắn thở dài ngồi xuống băng bó cho 'cô'.
_________________________________
Trời lúc này cũng đã tối, ban đêm ở núi rừng thật lạnh lẽo, Thiên Minh đốt lửa lên, vừa để chiếu sáng vừa để cô gái kia không bị lạnh.
Nhìn ra ngoài cửa hang, hắn có phần xúc động. Kiếp trước của hắn cũng như vậy, không nhà để về, lang bạt khắp nơi. Trốn chui trốn lủi ở những hang động như này, chỉ có một mình.
"Ưm." Cô gái kêu lên một tiếng, có vẻ cô cũng thấy lạnh. Hắn nhìn cô một cái rồi quay đi, hắn vốn cũng không cần cô quá khoẻ mạnh, chỉ cần giữ mạng để lúc quan trọng lấy cô ra đổi mạng là được.
Hắn cũng từng là một người ngây thơ, trong sáng. Hắn từng có ước mơ sẽ giúp đỡ thật nhiều người khi họ gặp khó khăn. Để rồi hắn nhận ra khi hắn gặp khó khắn lại chẳng có ai giúp đỡ hắn, không có một bàn tay nào giơ ra để cho hắn nắm...trừ nàng.
Sống cả kiếp đời hắn nhận ra, con người chỉ muốn được nhận, nhưng không có bao nhiêu người là biết cho. Tham lam vốn là bản tính của con người rồi. Muốn sống trên đời phải vô tình vô nghĩa.
Cô gái một lần nữa kêu lên, cơ thể co rúm lại vì lạnh. Đúng lúc này cô mở mắt ra "Hửm...hả ta đang ở đâu ?" Cô nhìn xung quanh, đây là một hang động lớn, khá khô ráo nhưng lạnh lẽo, xung quanh không thấy gì ngoài một đống lửa đang toả ra nguồn nhiệt sưởi ấm cô. Bên cạnh còn có một thiếu niên trẻ đang ngồi đó nhìn cô.
Thấy lành lạnh cô nhìn xuống dưới thì thấy phần trên của cô không có lấy một mảnh vải ngoại trừ tấm vải băng bó v·ết t·hương sau lưng cô. Bỗng thấy thấy xấu hổ cô liền hét lên "Aaaa !!" Một tiếng thật to.
Vội vàng bịt miệng cô lại hắn nói "Nếu không muốn c·hết thì im miệng lại, ta không phí tâm sức cứu cô để rồi bị cô kéo xuống âm phủ cùng đâu." Mắt trừng lên tỏ vẻ đe doạ. Hắn không biết ở ngoài có yêu thú hay không, nếu bị chúng phát hiện thì không khác nào tự dâng mỡ vào miệng mèo.
Hang động này tuy an toàn nhưng cũng nguy hiểm, nó chỉ có một lối ra, nếu bị chặn lại thì chỉ có đường c·hết.
Bị đe doạ thì cô liền vô thức gật đầu, lấy tay gỡ bàn tay hắn ra, cô nhẹ nhàng hỏi "Là anh băng bó cho tôi sao ? Cảm ơn nhé." Cô cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, cũng như là xấu hổ, đường đường là nữ nhân mà bị một tên con trai nhìn thấy hết, còn ra thể thống gì nữa.
Hắn phủi tay, không coi đó là chuyện gì quá khó khăn "Không cần, ngay bây giờ thì luyện hoá dược lực còn thừa đi. Đừng lãng phí.". Cô nghe vậy thì cũng khoanh chân lại, không quên mặc lại áo và bắt đầu luyện hoá.
Rất nhanh cô đã khoẻ hơn, tuy vậy vẫn phải dưỡng thương khoảng một ngày mới hoàn toàn hồi phục. Quay sang thì thấy tên đó đang lấy ra một đỉnh đồng lẩm bẩm thứ gì đó "Tốc độ hồi phục cũng khá tốt, chỉ tiếc là không có đủ dược tài nếu không thì có thể luyện được đan dược cấp năm rồi...ài."
Cô có vẻ bất ngờ, không ngờ hắn lại là luyện đan sư, lại còn trẻ như vậy. Cả hai im lặng một hồi lâu, không khí có phần ngột ngạt. Cô đành mở lời "Vậy tại sao anh lại vào trong rừng này vậy? Không phải trong tuần này nó bị cấm sao ?"
Được hỏi như vậy thì hắn cười, ung dung đáp "Săn thú thôi, câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng, một thoát thai trung kì mà dám vào sâu trong rừng đến vậy. Ta nên khen ngươi dũng cảm hay trách ngươi ngu ngốc đây ?"
"Tôi lén hái thuốc về bán thôi, nhưng không ngờ lại đi lạc nên..." Cô nói, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ. Nhưng hắn lại dùng một ánh mắt sắc bén nhìn khắp người cô, khiến cô có phần lo sợ. Bỗng hắn nói "Huyền.Âm.Chi.Thể" nó làm cô giật mình nhảy bật lên, cơ thể vô thức tránh xa khỏi hắn. Cô bất ngờ, lắp bắp hỏi "L-Làm...Làm sao anh biết ?".
Hắn cười tà nói "Đơn giản thôi, khi băng bó cho cô, ta cảm thấy cơ thể cô lạnh một cách bất thường. Lúc đầu ta chỉ nghĩ là cô tu luyện công pháp thuộc tính băng. Nhưng khi kiểm tra túi đồ của cô thì ta phát hiện toàn là dược phẩm và linh thảo thuần dương. Nếu ta đoán không nhầm thì nó dùng để tạo ra đan dược nhằm khắc chế cơ thể thuần âm của cô nhỉ ?" Hắn giải thích tường tận, sự chính xác đó làm cô càng sợ hãi.
"Đừng lo, ta chưa lấy gì cả đâu, tất cả vẫn còn nguyên." Hắn nói thêm, cô kiểm tra lại thì đúng là như vậy. Lý do hắn không lấy hoả sâm luôn tại vì bây giờ hắn đang cần sự tin tưởng của cô, trước hết thì hắn muốn toàn mạng trở về trước đã.