Chúa Tể Hải Dương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Vô Hải Vô Thiên Vô Địa
"Ừ, mày không biết à?"
"Hehe, thằng này muốn gia nhập với chúng ta. Tên nó là Vô Thiên." Vô Hải cười hehe rồi chỉ chỉ vào người Vô Thiên mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 90: Vô Hải Vô Thiên Vô Địa (đọc tại Qidian-VP.com)
"À đúng, sao mày phát hiện ra nơi này mà tới thế?" Vô Địa tự dưng thắc mắc mà hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vô Địa cùng Vô Hải đồng loại giật mình mà nhìn Vô Thiên.
"Tao tên là Vô Hải."
"Cái con mẹ gì vậy?! Sao trùng hợp thế! Cả ba thằng họ Vô gặp nhau lại còn có tên là Hải Địa Thiên nữa chứ! Chúng mày tình làm gì vậy? Tạo ra thế giới à!" Chí Duy vô cùng thích thú mà cười to lên mà nói lớn.
"Hử? Khứa nào đây?" Ngay khi vừa nhìn thấy Vô Thiên, cậu liền nhướng mày mà hỏi.
Chí Duy rời khỏi phòng, một lúc sau, khoảng hai mươi giây, cậu liền quay trở lại cùng với Phạm Uyên đi theo sau.
"Thế? Mày tới đây để làm gì, chắc không phải chỉ là chào hỏi không thôi phải không?"
"Gia nhập...? Khoan đã! Vô Thiên ư?"
"Cậu có ý đồ xấu nào khi muốn hợp tác với bọn chị hay không?" Phạm Uyên gật đầu rồi hỏi tiếp. Vô Thiên vô cùng chắc chắn mà đáp lại.
Phạm Uyên tỏ ra có hơi chút bất ngờ, vì nhửng gì cậu nói đều hoàn toàn là thật, không có nửa giả nửa thật mà hoàn toàn là thật.
"Hả? Chị ta cũng có Năng Lực Siêu Phàm à?"
"À, quên mất không giới thiệu nhỉ." Vô Hải ngừng cười lại mà nhìn Vô Thiên.
"Tôi tên Vô Thiên."
Vô Hải suy nghĩ một chút liền giải thích hộ cậu. "Chắc là Chí Duy nó gọi trực thăng tới chở đám thương binh tụi mình đi đây ấy mà."
Năng lực của Phạm Uyên thừa sức phân biết câu nào là giả câu nào là thật trong một câu nói nửa giả nửa thật.
"Em thông qua một tên Tử Giả, biết được có một kẻ nào đó đang lập kế hoạch gì đấy ở nơi này, nên em liền tới đây để ngăn nó lại ạ."
"Được rồi, nếu mày đã chắc chắn vậy thì lát nữa để tao đi nói và giới thiệu mày với những người khác." Vô Hải đang nói thì bổng dưng cánh cửa đằng kia bổng dưng mở ra. Chí Duy với bàn tay ướt đẩm vừa được lau khô bước vào.
Vô Thiên cũng giật giật khóe miệng mà cười. Vô Hải cùng Vô Địa liền lại gần Vô Thiên rồi vỗ vào lưng cậu cười nói.
"Tao tên là Vô Địa."
"Cậu tên là gì?" Phạm Uyên bắt đầu với một câu hỏi đơn giản, thử nghiệm năng lực của mình.
"Khoan đã! Nó gọi được trực thăng á?!" Vô Địa bất ngờ tới mức không tả nổi mà bật thốt lên.
"Rất vui được gặp hai người các cậu." Vô Thiên nói xong liền đưa tay lên trước ngực của mình, lich sự vô cùng mà chào hỏi.
"Vào đây nào vào đây nào, sao lại đứng đó thế?" Vô Địa cùng Vô Thiên đồng thanh nói rồi kéo Vô Thiên đi vào, đặt cầu ngồi vào trên ghế sô pha.
Cậu ta sở hữu mái tóc vàng óng cùng đôi mắt đen thuần túy như thể đây là một đặc trưng riêng dùng để gợi nhớ đến cậu ta vậy.
"Mày là ai vậy thằng bỏ mẹ kia?"
"Vô Thiên." Vô Thiên thành thật đáp lại. Pham Uyên hơi gật đầu sau đấy hỏi tiếp.
Chí Duy nhíu mày lẩm bẩm nói rồi bấy ngờ mà bật thốt lên.
Ví du như, có một kẻ nào đó tên là Phạm Văn A nhưng lại kêu mình là Phạm Văn B. Phạm Uyên có thể biết được hai từ Phạm Văn là thật, nhưng cái tên B là giả.
"Tôi lần theo chiếc trực thăng hôm trước chở mọi người để lần tới được nơi này đấy." Vô Thiên gật đâu rồi đáp, Vô Địa khó hiểu hỏi lại.
"Vãi lìn! Thằng Thiên! Nó tên là Vô Thiên kìa mày!" Vô Hải không để ý mà lơn tiếng rồi cười nói với Vô Địa. Vô Địa cũng ngửa đầu cười to rồi trả lời.
"À, thật vô lễ. Cậu không nên chửi khác kho chỉ vừa mới gặp mặt đâu." Cậu thanh niên lịch sự cởi dày ra rồi nói.
"Ừ, cứ để đo cho chị." Phạm Uyên gật đầu đồng ý rồi đi lại trước mặt Vô Thiên, ngồi đối diện cậu ta.
Đây là một người thiếu niên cao rqo, sáng sủa đẹp trai, mặc một cái quần dài màu đen và một cái áo sơ mi dài tay.
"Mày chắc không đấy?"
Nghe xong lời giới thiệu của mình, Vô Thiên cũng liền giật mình bất ngờ không thôi.
"Mày có nói đâu mà tao biết?"
"Thằng đếch nào đây?" Vô Hải thì thầm trong miệng, còn Vô Địa thì trực tiếp hỏi ra.
"Á há há há há! Vậy là đã đủ bộ ba Thiên Địa Hải rồi còn con mẹ gì nữa!" Vô Hải cùng Vô Địa cười to, sau đấy người trước người sau lần lượt mà nói. "Ba đại hiện tượng cấu thành thế giới luôn con nhá!"
"Trực thăng?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thế, mày tính gia nhập với bọn tao à? Có gì để bọn tao chắc chắn là mày không bói dối kia chứ?"
"Hè hè, bất ngờ lằm đúng không?" Vô Địa khoanh tay, nằm trên giường nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng mà nói.
"Cậu ta nói thật hết, ừm. Chị sẽ để cậu ta ngủ cùng phòng với các em nhé. Được chứ?"
Sau một hồi náo loạn um sùm vì cái tên của ba thằng Hải Địa Thiên, Chí Duy cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà hỏi.
"Cậu sống ở đâu? Nếu tới từ nơi khác thì mục đich đến đây là gì?"
Chí Duy đứng dưap vào tường suy nghĩ một hồi liền nói. "Ừm, tao có cách để chứng minh mà nói thật hay không rồi, đơi tạo một tý."
Phạm Uyên ngồi trước mặt Vô Thiên, hai mắt cô sáng lên rồi nhìn thẳng vào nhãn cầu của cậu.
"Đây, người muốn gia nhập với chúng ta. Chị kiểm tra cậu ta giùm em nhé." Chí Duy chỉ về phía Vô Thiên rồi nói.
"Đúng rồi nhỉ! Tao tự dưng quên mất năng lực của Phạm Uyên là gì." Vô Hải đập tay rồi nói, Vô Địa bất ngờ quay sang mà hỏi.
"Ừ, nhà nó giàu hơn mày tưởng đấy." Vô Hải gật đầu trả lời rồi liền quay sang hỏi Vô Thiên.
Vô Địa ngồi trên giường. Vô Hải ngồi trên cái ghế sô pha màu xanh dương chận đặt xuống chiếc thảm cùng màu. Còn cậu thanh niên kia thì đứng gần một tấm áp phích có hình bầu trời và thái dương.
"Cũng không hẳn, nhưng khi nếu như em hoàn toàn không đánh bại được đối thủ, em sẽ chạy ạ."
"Tất nhiên rồi, tôi cũng đâu thể nào ngồi nhìn rồi mặc kệ đám huyết hầu đấy chạy đi khắp nơi g·iết sạch người ở đây được đâu đúng không? "
Vô Thiên gật đầu, tỏ ra vô cùng nghiêm túc và thà mà trả lời câu hỏi của Vô Hải
"Tôi cũng không biết làm sao để chứng minh, nhưng tôi nói thật lòng đấy."
Thân hình khá mảnh khảnh khi so sánh với Vô Hải hay Vô Địa, nhưng trông nó lại khỏe khoắn và săn chắc thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không, đứng đấy rồi tự giới thiệu bản thân đi thằng mặt lìn. Hơn nữa sao mày mò được chỗ này?" Vô Địa không đồng ý rồi chuyển qua hỏi. Cậu thanh niên kia cũng gật đầu rồi trả lời câu hỏi của cậu.
"Không ạ!"
"Kể cả khi gặp nguy hiểm tới tính mạng? Cậu chắc chứ?" Phạm Uyên hỏi tiếp. Vô Thiên hơi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi liền nói.
"Vậy sao? Xin thứ lỗi nhé, tôi vào được chứ?"
Vô Hải "Hah!" Lên một tiếng khinh thường rồi nói. "Tao thì không nghĩ đột nhập b·ất h·ợp p·háp vào nhà người khác là chuyện lịch sự đâu thằng đần."
"À, đúng vậy, tôi muốn cùng các cậu đi tiêu diệt đám Tử Giả ấy để loại bỏ cái màn này ra khỏi thành phố này."
"... Ý hai người các cậu là sao cơ?" Vô Thiên khó hiểu mà nghiêng đầu hỏi.
"Á há há há! Tao biết mà! Kiểu mẹ gì cũng có một thằng có tên liên quan đến bầu trời xuất hiện cho mà xem!'
Vô Địa và Vô Hải nhìn nhau sau đấy, người trước liền nói.
Phạm Uyên hơi gật đầu sau đấy hỏi thêm vài câu liền đứng dậy, quay đầu hỏi Vô Hải, Chí Duy và Vô Địa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.