Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hầm Ngục Thời Mạt Thế
Unknown
Chương 4: Mùi hương
Triệu Vũ cùng Emma lần lượt trở về lều của mình, bạn cùng phòng của Emma vẫn như cũ là người lính trẻ tuổi kia, bọn họ hiển nhiên không có quá nhiều quyền hạn và chỉ có một vài người như Lilia được phép tham gia vào lều bàn bạc hành động lần này. Tim Triệu Vũ có chút nảy lên, không hiểu sao hắn vô cùng có cảm giác bất an, phải chăng có chuyện gì sắp xảy ra.
Mười hai giờ đêm, thật không nhớ lần cuối cùng hắn có cảm giác như thế này từ bao giờ, xung quanh ai cũng có v·ũ k·hí, ai cũng có năng lực bảo vệ bản thân, không có ai là trách nhiệm của hắn cả, việc hắn cần làm bây giờ là ngủ một giấc thật ngon và chờ đợi... đoàn xe đã dừng lại trên đường lớn, lập một vài hàng rào phòng thủ, ánh đèn phá lệ chói mắt ban đêm đem lại cảm giác an tâm chưa từng có, bên tai văng vẳng tiếng s·ú·n·g, một số con tang thi đi lẻ bị b·ắn h·ạ, khung cảnh này hẳn vô cùng quen thuộc chứ, côn trùng cũng không có. Triệu Vũ xoay người trở mình, đôi tay theo bản năng chạm vào khẩu s·ú·n·g bên đầu giường rồi lại nhanh chóng buông ra, hắn cười khổ...
Trời rạng sáng...
Binh lính bên cạnh kiêm bạn cùng phòng không biết đã đi từ bao giờ, Triệu Vũ có chút ngạc nhiên, hắn xoay người nhìn nhìn xung quanh lều một vòng, trùm áo lên người rồi bước ra ngoài, trong không khí một mùi thơm thoang thoảng gây chú ý hắn, mùi thơm này tuyệt đối không phải là thức ăn, vào lúc rạng sáng thế này.
Hắn cúi xuống, ngay lập tức trở lại lều, lục tìm một chiếc mặt nạ phòng độc trong túi đồ hôm qua được phát, dự cảm có gì đó không ổn đã phát sinh, hắn cố gắng che dấu sự chú ý rồi bước vào lều bên cạnh, không ngoài dự đoán, hai người của lều bên cạnh cũng không thấy người đâu, không có dấu vết gì, bọn họ đều bị đưa đi trong khi không có khả năng phản kháng sao? Ngẫm nghĩ lại về mùi hương lúc hắn tỉnh dậy, làm sao mà nó lại không có tác dụng với hắn chứ, nếu là vậy thì hẳn phải là có điểm chung nào với những người biến mất.
Một lúc sau bên ngoài náo loạn lên, một vài âm thanh ồn áo và âm thanh lục soát truyền đến, Triệu Vũ thức thời chủ động xuất hiện, hắn vẫn còn tỉnh táo thì có lẽ loại hương thơm này cũng không có tác dụng với hắn. Bên ngoài có người chứng tỏ cũng không phải tất cả biến mất.
- Lục soát thật kỹ cho ta, xem xem những ai đã tự ý đào ngũ!
Tiếng Lưu đại tá tức giận vang lên, bao nhiêu năm ông ta đứng ở vị trí này, cho dù mạt thế tiến đến nhưng bởi vì con trai có năng lực dị năng mạnh mẽ, uy vọng trong q·uân đ·ội của ông cũng rất cao, mọi việc thuận buồn xuôi gió, nhưng lần đầu tiên lại có nhiều kẻ không nghe lệnh ông ta mà đào ngũ như vậy. Nhưng chẳng mấy chốc ông ta cũng đã nhận ra, không chỉ binh lính, mà con trai ông ta Lưu Tuấn Tú cũng đã biến mất không dấu vết tương tự Lilia cùng toàn bộ dị năng giả.
- Thưa ngài, ngoại trừ bọn họ thì một số người lính không phải dị năng giả cũng biến mất ạ, Nhưng lạ là bọn họ để lại Emma ạ!
- Cái gì? Thằng nhóc đó mang cả binh lính thường sao?
Lưu đại tá ngồi thụp xuống, chưa bao giờ ông ta có biểu hiện thất thố đến vậy trước mặt cấp dưới, khả năng con trai phản bội mình khiến gương mặt nghiêm nghị thường ngày cũng tái đi.
- Thưa ngài, phương tiện và thực phẩm đều còn nguyên ạ! Thậm chí bọn họ đã rời đi mà không có v·ũ k·hí cũng như tư trang ạ!
- Cái gì? Lý nào lại như vậy?
Không khí quỷ dị bao trùm, có điều gì đó không đúng, Lưu Tuấn Tú cho dù có là một đứa ngạo mạn tự phụ vào năng lực của bản thân, nhưng thậm chí đến mức còn không mang theo quân trang sao?
Triệu Vũ cũng phát giác ra vài thứ, bọn họ rõ ràng có thể là b·ị b·ắt đi, nhưng thế lực nào lại làm điều ấy chứ? Bắt đi dị năng giả sao? Còn làm đến thần không biết quỷ không hay. Emma thì sao? Sao con bé lại là người duy nhất không có vấn đề gì?
- Mang Emma ra đây, ta có vài chuyện muốn hỏi con bé!
Emma bị kéo ra, cô bé có vẻ khá hoảng sợ, run rẩy đi theo người binh sĩ lạ mặt, Triệu Vũ cũng đã để ý, người binh lính cùng lều với Emma có vẻ như cũng đã biến mất, điều này có lẽ là cậu ta cũng có thể có dị năng, là cậu ta giấu nó.
Emma nước mắt như mưa, tất nhiên cô bé không phát hiện ra điều gì lạ, chỉ là một buổi sáng bình thường như bao ngày, chỉ khác là lần này cô bé bị tiếng ồn ào làm tỉnh dậy, binh sĩ ca ca không thấy đâu, Lilia cũng không xuất hiện, rồi lại bị một đống người lạ mặt xuất hiện muốn cô bé đi gặp đại tá.
- Nào Emma! (Người đại tá ngồi xuống trước mặt cô bé) đứa nhỏ đáng thương, con có thể nói cho ta đã có chuyện gì xảy ra được không? Người ngủ bên cạnh con cùng những người khác đâu?
Emma lắc đầu, cô bé không biết nói gì, không khí căng thẳng làm cô bé ngày càng lùi lại phía sau, đôi bàn tay đại tá ghì chặt hai vai của Emma, cô bé bắt đầu giãy dụa, nước mắt rơi như mưa.
Đau... Đau quá!
- Nào! Emma, ta muốn biết gì đó, hãy nói cho ta chuyện gì đã xảy ra, sao lại chỉ có cháu... mọi người đi đâu hết rồi?
Triệu Vũ liếc mắt liền cảm thấy tình trạng của đại tá không đúng, ông ta có vẻ hơi kích động quá, hàng phòng thủ tốt nhất của ông ta biến mất, bao nhiêu con mắt đều không thấy chuyện gì xảy ra, làm sao một cô bé có thể biết được.
- Đại tá! Xin hãy bình tĩnh!
Nhịn không được, Triệu Vũ cũng đã lên tiếng, Lilia đã nhờ hắn trong khả năng của mình, chăm sóc một chút cô bé... hơn nữa cô bé cũng coi như là ân nhân của hắn, hơn nữa trông dáng vẻ có vẻ cô bé cũng như hắn hoàn toàn không biết gì!
- Ngươi là ai?
Có vẻ như hắn đã nhận được sự chú ý mà mình muốn, đôi tay đang nắm lấy Emma cũng nhẹ nhàng thả ra. Ông ta chậm rãi đến gần hắn, Emma lúc này như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô bé giãy khỏi tay ngài đại tá rồi chạy đến ngay sau hắn, Lilia nói không sai, đại thúc thật là người tốt, chỉ có người là đứng ra, bọn họ cho dù đã từng được ta cứu nhưng lại trơ mắt nhìn đại tá hung ta.
Nếu biết được suy nghĩ lúc này của Emma hắn chắc sẽ phá lên cười mất, quả là một cô nhóc có những suy nghĩ thú vị. Trong tình cảnh này mà vẫn có thể quyết đoán đứng về phía hắn như thế.
- Thưa ngài! Nhờ sự bao dung của q·uân đ·ội và tiểu thư Lilia, chúng tôi đã trở thành bạn và tôi đã xin được gia nhập và sẽ trở thành binh lĩnh dưới ngài.
- Can đảm đấy! Ngươi hẳn phải biết nếu đứng ra lúc này thì sẽ phải phải thế chỗ Emma chứ? Ngươi hẳn có thể cho ta câu trả lời cho sự việc đã xảy ra. Nói đi, trước khi ta hết kiên nhẫn....
Xem ra, cần phải bịa một chút, sự thật mà người ta muốn tin chẳng qua cũng là những lời nói dối được sắp xếp hợp lý thôi!
- Thưa ngài! Việc cấp bách hiện tại có lẽ là nghĩ cách cứu viện chứ không phải là đứng đây chất vấn một đứa trẻ vô tội!
- Có ý gì?
- Ngài thấy đấy tuy tôi thực sự cũng không được chứng kiến sự việc xảy ra, nhưng mà tôi cũng có một số suy đoán nhất định, thứ nhất, bọn họ cũng không phải là tự ý hành động, tự ý rời đội hình hay đào ngũ như ý ngài nói, lý do thì chắc chắn là bọn họ đã không mang đi gì cả, thậm chí cậu lính cùng phòng với tôi có lẽ còn không mặc quần khi mà chuyện đó xảy ra nữa. Thứ hai, điều này có lẽ ngài sẽ rõ ràng hơn tôi, về mặt tính cách, con trai ngài có phải một kẻ liều lĩnh đã bất tuân lệnh cha mà đào tẩu không?
Lưu đại tá cúi đầu trầm ngâm, tính cách của ông tuy nghiêm khắc nhưng rõ ràng Tuấn Tú là một người con rất có hiếu, thằng bé thậm chí khá tỉ mỉ khi nhớ sinh nhật của tất cả mọi người trong gia đình, cũng từng hứa sẽ bảo vệ em gái nhỏ của nó nữa, tuy hai người có một số bất đồng như cũng không phải là nghiêm trọng, ông càng không phải là người bảo thủ khi chia sẻ suy nghĩ của bản thân cùng con trai. Thằng bé là người có nguyên tắc, phần lớn mọi người đều không có nó.
- Và điều quan trọng nhất, chính là mùi hương...
- Cái gì? Mùi hương sao???
- Như ngài không để ý, trong không khí có một mùi hương khá nhẹ, nó dường như đã hòa tan vào trong không khí, nhưng không khó để phát hiện ra, Triệu Vũ đưa cổ tay lên khẽ ngửi, mọi người trong vô thức cũng bắt đầu kiểm chứng lời hắn nói, quả thật thay vì mùi mồ hôi khó chịu, thứ mà họ cảm nhận được lại là một sự thanh mát đến lạ thường, chẳng lẽ trong lúc ngủ đã có ai xịt nước hoa cho họ sao?
Đúng vậy và có lẽ bọn họ không để ý, nhưng mùi hương trên cơ thể Emma thực sự rất nồng nặc, cô bé chắc đã tiếp xúc với ai hoặc thứ gì đó gây nên chuyện này và bằng cách nào đó, nó dường như đã tha cho cô bé, vì sao đây? Vì cô bé là trẻ con sao, nực cười, tang thi thì làm sao phân biệt được người lớn và trẻ nhỏ chứ, có lẽ đây là do dị năng của cô bé, nó hẳn đã cảm nhận được dị năng hồi phục của cô bé không mang lại uy h·iếp gì sao?
Sau một hồi suy tư đại tá có lẽ cũng đã có riêng suy nghĩ của chính mình, ông gật đầu nhìn hắn một cái biểu thị sự thưởng thức, có lẽ sinh vật ngày hôm qua đã theo dấu bọn họ, thậm chí hiện tại nó cũng đang ở đây, chỉ là không còn dị năng của Lưu Tuấn Tú, ông không dám mạo hiểm nữa, quá nhiều bí ẩn, quá nhiều sự việc xảy ra, con trai của ông, còn có tất cả binh lính, an toàn của họ đều đặt lên vai ông, một hành động bồng bột lúc này là đùa giỡn với mạng sống của bọn họ.
- Emma!
Triệu Vũ vẫy tay với cô bé, hai người trở lại lều của mình, cô bé có vẻ như đã cảm thấy an toàn hơn, đại tá thì vẫn đang còn do dự, tinh anh của căn cứ đã chia phân nửa cho bản thân để hoàn thành niệm vụ lần này, nhưng thậm chí bọn họ gần như toàn quân bị diệt ngay từ cổng vào khu thí nghiệm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Những dị năng giả đó... Bọn họ liệu có còn sống không?