Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16.


Hạ Trình thấy vậy lo lắng hỏi cô: "Li, sao vậy?" Không quay sang nhìn hắn, miệng cô chỉ nói: "Tới bệnh viện, anh đưa em tới bệnh viện mau! Daisuke, Daisuke anh ấy..." Cô không ngừng gọi tên Daisuke, Hạ Trình nhận thấy có chuyện chẳng lành lái xe cấp tốc tới bệnh viện Nakano Egota. Các bác sĩ đưa Daisuke vào phòng phẫu thuật, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Akali không ngừng cầu nguyện cho anh, Akai thay cô gọi cho người nhà Otori và lo liệu mọi thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nghe tiếng của Azuka, thực sự không muốn tạm biệt anh Trình. Cô muốn khóc, muốn ở lại Trung chơi cùng anh nhưng còn ông nội, còn gia đình, cô không thể bỏ họ. Akali đứng dậy, cầm tay anh lớn tuổi: "Em phải về rồi anh Trình. Hẹn gặp lại anh." Xong, cô nhón chân lên hôn má anh. Tay vẫy vẫy chào anh, đi về cùng Azuka. Về đến nhà cô đã khóc rất lớn, Azuka và Akabane ôm cô an ủi, ông nội thấy cô khóc cũng ôm lấy cô vỗ về mặc dù không biết vì sao cô khóc. Ngày hôm sau, cô được ông nội bế trên tay, lên máy quay về Nhật. Ngồi trong lòng ông, nhìn máy bay cất cánh, tạm biệt Hồng Kông, tạm biệt anh Trình, hẹn gặp lại. Bức ảnh cô và anh ngồi ở ghế dài quen thuộc đó, cô cất vào chiếc hộp gỗ, thi thoảng lại nhớ anh thì đem ra ngắm. Nhưng thời gian qua mau, cô quên đi ký ức đó, quên đi anh lớn tuổi năm xưa. Gia tộc, gánh nặng của cô khiến cô không còn vui cười như trước.

Bất chợt hắn nhận ra, cô đang mặc bộ Kimono xanh đen hoạ tiết hoa trắng. Thật quen thuộc. Cô đứng dậy, mỉm cười: "Anh Trình." Một tiếng gọi thân thương khiến hắn sững sờ. Đã bao lâu rồi hắn mới nghe được hai tiếng: anh Trình này. Như thể cả người hắn đang trào lên cơn sóng mạnh: "Em nhớ ra rồi sao? Em nhớ ra tôi!" Cô tiến lại gần, vẫn là nụ cười đó. Vòng tay ôm lấy hắn. Hạ Trình cũng hai tay ôm lấy cô. Hắn chỉ sợ đây là mơ, ôm cô thật chặt như thể sợ cô sẽ tan biến. Cô vùi mặt vào vai anh rơi lệ: "Anh Trình, em xin lỗi đã không nhận ra anh sớm hơn." Hắn vuốt nhẹ tóc cô, đây không phải là mơ: "Không, em không có lỗi." Akali ôm chặt hắn hơn: "Lần này, em sẽ không đi nữa, em không đi nữa đâu anh Trình." Hạ Trình hôn lên tóc cô: "Tôi cũng sẽ không rời xa em nữa, cho dù em ở chân trời góc biển. Tôi sẽ đi tìm em."

Chương 16. (đọc tại Qidian-VP.com)

Daisuke cùng các thanh tra cảnh sát truy bắt một nhóm t·ội p·hạm buôn ma tuý. Chúng có s·ú·n·g và bom trái phép đã g·ây t·hương t·ích cho nhiều cảnh sát. Thanh tra Shirame, cấp trên của Daisuke cùng các cảnh sát khác vây bắt năm tên t·ội p·hạm: "Thanh tra Otori, hãy bắt tên trùm lại!" Daisuke nhận lệnh lái xe mô tô đuổi theo tên trùm ma tuý Gakuno, anh dùng s·ú·n·g bắn hắn nhưng tên đó né được tất cả và c·ướp một chiếc xe máy: "Mày đã cho tao năm phát đ·ạ·n thì tao sẽ cho mày mười phát!" Tên trùm dùng s·ú·n·g bắn mười phát, Daisuke trúng một phát vào bụng trái và một phát vào vai. Anh đau đớn ngã xuống, tay ôm chỗ vùng bụng chúng đ·ạ·n. Cố gắng đứng dậy, anh ngắm vào bánh xe của tên trùm và bắn. Viên đ·ạ·n phóng ra khỏi ống s·ú·n·g, trúng bánh xe máy. Tên trùm ngã văng khỏi xe, đập đầu vào vỉa hè, b·ất t·ỉnh. Chiếc xe bị đổ nghiêng, các cảnh sát và thanh tra Shirame bắt tên đó lại đưa về phòng giam, chờ xét xử của toà án. Một viên cảnh sát thấy Daisuke ngất trên đường liền đỡ anh dậy: "Thanh tra Shirame, thanh tra Otori trúng đ·ạ·n!" Thanh tra Shirame chạy lại nói lớn: "Gọi c·ấp c·ứu ngay!" Daisuke trong cơn mê nghe tiếng xe c·ấp c·ứu, anh cố gắng mở mắt nhưng rồi mọi thứ đều đen tối như màn đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi ức của Akali. Năm đó cả gia tộc Ijuin chuyển sang Hồng Kông, Trung Quốc ở một thời gian. Akali lúc đó bốn tuổi, một đứa bé non nớt ngây thơ mang trong mình trách nhiệm gánh vác cả gia tộc lớn trong tương lai. Từ khi sang Hồng Kông, cô không được phép ra khỏi căn nhà khi chưa có sự cho phép, bởi ông nội sợ cô đi lạc và gặp nguy hiểm. Azuka lúc đó mười bảy tuổi, cùng Akabane lúc đó mười ba tuổi nhận việc ở nhà trông cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cảm thấy anh lớn tuổi này có vẻ là người tốt lại khá đẹp trai nên mỉm cười thât tươi, cô ngồi dịch sang cho anh ngồi cùng. Anh lớn tuổi ngồi cạnh cô hỏi: "Em là người Nhật sao?" Khi nghe anh lớn tuổi đó hỏi bằng tiếng Nhật, cô không ngại gật đầu trả lời: "Vâng, em là người Nhật. Em tên là Akali, còn anh thì sao? Tên anh là gì?" Anh lớn tuổi nhẹ nhàng đáp: "Anh là Hạ Trình, anh là người Trung." Akali cười phấn khich, trước giờ cô không có anh vì Azuka và Akabane là em họ cô. Bây giờ, Akali quyết định, người anh lớn tuổi này sẽ là anh của mình. Ngồi gần lại anh lớn tuổi: "Vậy em gọi em là anh Trình nhé! Được không ạ?" Anh lớn tuổi xoa đầu cô đáp: "Được, anh cũng sẽ gọi em là Li."

Từ đó, ngày nào cô cũng ra sân chơi này gặp anh. Cô và anh đọc sách chung, đi dạo, chơi đùa. Chưa bao giờ cô thấy vui như vậy, anh Trình cũng rất dịu dàng với cô. Hai người ngày càng thân thiết hơn, tuy nhiên cuộc vui nào cũng phải kết thúc. Thời gian của gia tộc Ijuin đã hết. Cô nghe ông nội nói phải quay về Nhật ngày kia. Vậy là cô và anh sẽ gặp nhau nốt ngày mai rồi tạm biệt. Thế là cô biết định làm một món quà chia tay tặng anh. Azuka có chụp ảnh hai người mấy hôm, cô chọn bức ảnh tốt nhất bảo Azuka đi rửa hai tấm. Vì muốn để lại thư cho anh, cô nhờ Akabane viết hộ những gì mình muốn nói. Cho thư vào lọ thuỷ tinh, trang trí thật đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cạnh căn nhà của gia tộc Ijuin ở Hồng Kông có một khách sạn lớn. Một hôm cô quyết định trốn ra ngoài, đi đến khu sân chơi đằng sau khách sạn đó. Sau khi chơi chán, cô ngồi lên chiếc ghế đá dài ở gần đó, nó dưới một cái cây lớn có bóng mát. Tay lấy trong túi áo một chiếc kẹo mút, ngậm ngon lành nhìn lên bầu trời xanh. Chợt Akali nghe có tiếng bước chân liền quay lại nhìn. Trước mặt cô là một anh lớn hơn mình nhiều tuổi, có lẽ tầm tuổi Azuka và Akabane. Anh mặc sơ mi trắng cùng áo ghi lê đen, quần xám cùng giày đen. Tay anh cầm một quyển sách bìa xanh nhưng vì cô chưa biết nhiều chữ nên không đọc được chữ trên bìa sách.

Bây giờ, khi cô đã nhớ lại tất cả, cô muốn gặp Hạ Trình, muốn nghe tiếng gọi thân thương của anh, muốn cùng anh đọc sách như hồi đó, hơn thế nữa cô muốn ở bên anh sao mười năm xa cách. Bức ảnh cô đã lồng khung để trên bàn, Azuka sang định cùng cô bàn chuyện ở trường thì thấy bức ảnh đó, cũng nhớ ra chuyện năm xưa.

Azuka đưa ảnh cho cô, cho vào hộp quà rồi bọc lại. Ngày cuối họ cùng gặp nhau, cô không nói cho anh lớn tuổi biết mình sắp về Nhật. Cô vẫn cùng anh vui chơi đến hết ngày. Akali lấy hộp quà ra đưa cho anh: "Anh Trình, em tặng anh." Anh ấy định bóc quà, cô vội ngăn anh lại: "Khoan đã, anh Trình đừng mở nó bây giờ, ngày mai sáng sớm anh Trình mới được mở." Nghe cô nói vậy gật đầu đồng ý, anh cùng cô lại ngồi đọc sách. Azuka đi ra tìm cô về không ông nội phát hiện. Thấy cô ngồi cùng người hay chơi mỗi ngày liền hét lớn: "Akali nee - san, mau về thôi! Ông nội sẽ mắng đó!"

Hạ Trình đưa cô về, Akali nhận được cuộc gọi của Akai: "Nii - san, có chuyện gì vậy ạ?" Đầu dây bên kia, Akai đang ở bệnh viện, trạng thái lẫn lộn: "Mau tới bệnh viện Nakano, Daisuke bị trúng đ·ạ·n, tính mạng đang nguy kịch." Y nói với giọng gấp gáp. Cô làm rơi điện thoại khi nghe xong.

Hạ Trình vừa có cuộc họp với đối tác nước ngoài. Trợ lí lái xe đưa hắn về, điện thoại hắn rung lên, người gửi là cô với nội dung: Em có chuyện muốn nói, hãy tới công viên gặp em. Hắn tắt điện thoại, nói trợ lí lái xe tới công viên. Cô ngồi ở ghế đá dưới một cái cây, trước mặt là hồ lớn của công viên. Tay cô cầm một quyển tiểu thuyết. Hạ Trình chạy vào công viên, chạy một vòng hồ thì thấy cô đang ngồi đó. Hắn lại gần cô: "Em chờ tôi lâu không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16.