Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18.


Trên đỉnh một ngọn núi lớn, một ngôi đình nhỏ đang rực rở màu hồng hoa anh đào. Một cụ già đang ngồi thiền trên sàn gỗ. Đó là ông cố Ijuin Gakusho, người lớn tuổi nhất gia tộc Ijuin và cũng là gia chủ đời thứ ba. Ông cố đã gần chín mươi tuổi, nhưng sức khoẻ của ông cố vẫn tốt nhờ tịnh tâm ngồi thiền, ăn chay và tập võ mỗi ngày. Ông cố đứng dậy đi vào đình thắp nén hương: "Đã lâu không xuống núi, không biết con cháu ta sống thế nào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Akali đột nhiên cử động, vài giọt lệ đã rơi xuống. Hạ Trình lại lau chúng, nắm tay cô thật chặt, hôn lên trán cô một lần nữa: "Tôi ở bên em rồi. Ngủ ngon nhé." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 18.

Hôm nay cuộc họp hội học sinh là cuộc họp gấp, không có nhiều thời gian, nhưng chủ tịch Akali hôm nay không lên trường, còn phó chủ tịch Haru thì tâm trí cứ bay xa tới chân trời nào đó không ai biết. Hội học sinh ai ai cũng cảm thấy ngày hôm nay thật bất thường.

Buông cổ áo y, Akabane quyết định đi làm li nước cho đỡ khô cổ họng, Akai chỉnh lại cổ áo, nhìn tấm ảnh anh chụp Haru tối qua ở khách sạn: "Nào nào, chú cứ phải quan trọng hoá mọi chuyện lên thế. Anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Hơn nữa, anh thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích anh. Thế là ổn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Akali bắt tay vào làm thêm hai hộp bento cho hắn và để trong tủ lạnh. Cô còn làm thêm nước ép cam và nước ép nho. Hạ Trình tự nhiên buông ra một câu: "Chúng ta ngủ chung đi." Làm suýt chút nữa chai nước nho rớt từ tay cô xuống đất: "Anh nên nhớ, em mới mười bảy tuổi. Chúng ta không thể ngủ chung một giường cho tới khi em hai mươi tuổi." Hắn đứng phía trước nhìn cô, tay nâng mặt cô lên: "Tôi nghe nói em và người kia từng ở chung." Đúng là cô và Daisuke từng ở chung một thời gian ngắn nhưng lúc đó cô mười hai tuổi và Daisuke hai mươi hai tuổi. Chỉ là đợt đó gia tộc Otori có chuyện nên Daisuke mới sang ở cùng gia tộc Ijuin khoảng hai tháng. Không lẽ Hạ Trình ghen sao? Cô giải thích: "Anh ấy chỉ ở cùng em hai tháng vì nhà có việc. Chưa kể anh ấy có ở cùng phòng em đâu, Daisuke - san ở cùng phòng với anh trai em." Akali nắm tay hắn và bỏ xuống, đứng dậy đi rửa ấm trà và tách trà. Hạ Trình nhìn cô, hắn hút thêm một điếu thuốc nữa: "Anh thực sự vẫn không thể tin được em và em mười ba năm trước là một người." Cô nghe vậy liền dừng việc bản thân đang làm. Tiếng nước ở vòi chảy ào ào. Cả hai im lặng một quãng dài cho tới khi Hạ Trình dập tắt nó: "Mười ba năm trước, em là một cô bé hay cười. Nhưng bây giờ, em không còn là cô bé đó nữa. Akali, đã có chuyện gì? Em nói tôi nghe được không?" Hạ Trình đứng sau cô, xoá đi khoảng cách giữa hai người, ôm trọn lấy Akali. Cô vặn khóa vòi nước lại, đôi mắt hiện ra nỗi u buồn, vẫn chỉ không nói gì, quay lại đối diện hắn. Tựa đầu vào lồng ngực vững chắc của hắn.

Từng tiếng nức nở, từng giọt nước mắt tuôn rơi ướt một vùng áo của Hạ Trình. Cô khóc mất rồi, hắn thấy vậy vẫn ôm lấy cô: "Tôi xin lỗi. Em không muốn nói tôi cũng sẽ không ép em. Xin em đừng khóc." Bàn tay to lớn, ấm áp đó vuốt tóc cô, hắn hôn lên trán cô. Cô vẫn khóc, khóc một trận thật to và thật lâu cho tới khi th·iếp đi do mệt. Hạ Trình bế cô lên, đưa cô lên phòng ngủ, đặt cô thật nhẹ nhàng xuống giường. Lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cô, hắn lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên mặt cô: "Em yên tâm. Tôi sẽ không để bất kì ai tổn thương đến em, bất kì người nào khiến em khóc tôi sẽ không tha cho kẻ đó."

Daisuke đây cũng không phải lần đầu được cô chăm sóc. Từ khi anh còn đi học, đã ốm không biết bao lần, chỉ có Akali túc trực bên giường chăm sóc anh. Cả những lần anh đi bắt t·ội p·hạm b·ị t·hương cũng là cô băng bó v·ết t·hương cho: "Em vẫn chu đáo như vậy. Lúc nào cũng chăm sóc cái thân thể đầy vết nứt này." Akali nghe anh nói vậy chỉ mỉm cười, để bát cháo xuống bàn. Đứng dậy, lại gần chỉnh lại gối cho anh dựa thoải mái hơn: "Anh không thích thì em về trường vậy, đỡ phải tốn công lo lắng, chăm sóc của em." Chân định bước đi thì anh nắm tay cô giữ lại. Anh kéo rồi để cô ngồi lên giường, vòng tay ôm lấy cô thủ thỉ: "Tôi thích được em chăm sóc. Kể cả ngày xưa, em luôn là người chăm sóc tôi. Tôi cũng muốn chăm sóc em, muốn băng v·ết t·hương ngoài và trong lòng em. Muốn giúp em mọi việc, muốn cùng em bình an sống một đời." Từng lời nói của anh chạm đến tim cô và cô yêu anh rồi. Nhưng Hạ Trình yêu cô, hắn là người trong thơ ấu của cô, cô không muốn Hạ Trình đau khổ. Tình yêu này thực sự không thể chia ba được.

"Ông muốn xuống núi thăm mọi người ạ? Có cần con chuẩn bị hành lí lên đường không ạ?" Đây là Ijuin Mikio, người chăm sóc cũng là đồ đệ ở cùng ông cố trên núi. Ông cố gật đầu, Mikio xin phép đến phòng ông dọn dẹp chuẩn bị hành lí xuống núi.

Kyosuke và Furodawa trao đổi ánh mắt với nhau rồi nhìn Haru. Cặp song sinh và Kaido đã tranh thủ mua đồ ăn rồi ra ngồi ở chỗ ngồi vườn hoa trước. Họ dùng laptop làm việc. Jiko gõ phím với tốc độ ánh sáng: "Tớ đã lên diễn đàn trường để hỏi xem có ai nhìn thấy phó chủ tịch tối hôm qua đi đâu. Và có năm người nói nhìn thấy phó chủ tịch đi vào một quán bar trong trang phục bartender." Kaido ăn hamburger nhớ lại: "Hình như phó chủ tịch từng nói với chúng ta rằng anh ấy làm thêm ở đó." Seko nhìn màn hình laptop: "Vậy thì đúng, còn ai cũng cấp thông tin gì nữa không?" Jiko ắn một miếng cá hồi, nhìn diễn đàn của người có tên là @PussyCat028: "Ah! Có người nói đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám ăn tối cùng Miwako - senpai ở nhà hàng Châu Âu." Kyosuke ngồi xuống, đặt bộ ấm trà xuống bàn: "Có việc gì mà các cậu ồn ào vậy?" Kaido chỉnh laptop dịch sang một chút: "Kyosuke – senpai anh lại đây đọc cái này đi." Kyosuke lại gần nhìn, đọc bài đăng trên diễn đàn trường, con ngươi mở rộng.

Akali ra khỏi bệnh viện lúc sáu giờ tối, Daisuke đã có người nhà đến chăm sóc. Cô gọi cho Hạ Trình đến đón mình. Hắn đến, đưa cô về căn hộ. Cô tháo giày đi vào trong trước: "Sao nhà anh sạch sẽ vậy? Sạch hơn lần trước em tới." Sàn nhà thơm mùi quế, phòng khách sạch sẽ không chút bụi, lọ hoa hồng để trên bàn ăn thêm phần lãng mạn. Hạ Trình đã thuê dịch vụ dọn dẹp mỗi tuần để cô thấy thoải mái mỗi khi đến, tuy anh cũng dọn dẹp mỗi ngày. Cô để túi xách lên bàn phòng khách, Hạ Trình ngồi xuống sofa h·út t·huốc. Akali vào bếp pha trà, khi mở tủ lạnh lấy chanh thì thấy rất nhiều thực phẩm và đồ ăn. Còn khi mở tủ trên cao lấy ấm pha trà, cô thấy các hộp đựng cơm mới toanh chưa được sử dụng. Hắn đứng dậy dụi điếu thuốc, tới gần chỗ cô, dựa vào tủ lạnh: "Tôi thích ăn bento do em làm." Cô quay sang nhìn hắn, tay đóng tủ lại. Cầm ấm trà để xuống bàn: "Chỗ lần trước anh ăn hết chưa?" Hạ Trình đứng sau lưng Akali vòng tay ôm lấy, cằm đặt lên vai cô: "Tôi đã ăn, rất ngon miệng."

Cả ngày hôm nay, Akabane thấy Akai cười nhiều hơn mọi khi, có phải sắp tận thế rồi? Chiều tối, Akai cùng Akabane đi về nhà riêng. Akabane sau khi quan sát cả ngày, quyết định mở lời hỏi: "Anh Akai, có phải xuân đã đến bên anh đúng không?" Y bị nói trúng nhưng vẫn bình tĩnh tránh câu hỏi: "Xuân nào, đang là mùa thu mà?" Akabane khoanh tay nhìn y: "Anh nên nhớ cho dù anh là anh họ em nhưng em hơn anh một tuổi và đã từng trải qua tình yêu mấy lần. Nói mau anh họ, anh đang tương tư ai?" Akai chịu thua trước ông em họ Ma Vương này. Y đành khai ra, như t·ội p·hạm bị tra hỏi vậy: "Anh thích phó chủ tịch hội học sinh trường cao trung St. Lucifer. Cậu ấy tên là Miwako Haru, đang học năm cuối." Akabane gật đầu đã hiểu: "Anh nói tiếp đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Kaido nói nhỏ với cặp sinh đôi nhà Ayano: "Chủ tịch không đến do hôn phu của chị ấy nằm viện, phó chủ tịch thì cứ thất thần." Cặp song sinh gật gật đầu đồng thanh: "Miwako – senpai có vấn đề, chúng ta sẽ đi điều tra." Chưa kể, phó chủ tịch Haru còn quàng khăn cổ, tuy thời tiết không lạnh nhưng thực sự bất kì ai nhìn chiếc khăn quàng như vậy cũng thấy nóng vô cùng. Cuộc họp kết thúc, đến giờ ăn trưa của trường. Hội học sinh ra vườn hoa trường ngồi ăn trưa ở đó có chỗ ngồi dành riêng cho hội học sinh. Nơi đó ngay bên ngoài lối ra vào của căng tin của trường. Tony lấy bữa trưa, thấy bạn mình lạ lạ nên hỏi han: "Hôm nay cậu làm sao vậy Haru – san?" Udomi đi bên cạnh cũng hỏi: "Có chuyện gì với cậu sao Miwako - san?" Haru đỏ mặt xua tay trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là tớ thấy không khoẻ thôi."

"Cậu ấy làm việc ở quán bar Usurugai. Tối hôm qua anh tới đó làm một li như mọi khi thì gặp cậu ấy. Hóa ra cậu làm thêm tại quán. Anh đã hỏi đưa cậu ấy ăn tối và..." Akai đến đoạn sau thì không nói nữa. Akabane làm mặt của Ma Vương: "Còn nữa đúng không? Anh nói mau, anh đã làm gì cùng cậu ấy?" Akai lấy ra một điếu thuốc, tỉnh bơ nói: "Chuyện gì đến thì cũng phải làm thôi. Cậu biết chuyện đó mà." Y khiến cho Akabane đơ một lúc rồi Akabane gật đầu, sau đó Akabane dừng khoảng chừng hai giây, hiểu ra rồi hét lớn: "Anh đã làm chuyện đó với con nhà người sao? Não anh bị ũng nước à?" Y bao biện: "Nhưng chính cậu ấy khiến anh làm chuyện đó, anh bị cuốn theo." Dứt lời bị Akabane hai mắt đỏ như quỷ túm cổ áo: "Anh phải chịu trách nghiệm với con nhà người ta đó ông anh ngốc! Nee - san mà biết sẽ g·iết anh theo cách nào? Ông nội mà biết sẽ truỵ tim mà c·hết!"

Chương 18. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18.