Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42.
Nằm trong đệm ấm chăn mềm, cô nhìn bóng lưng của anh trai mình rồi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Akai dụi dụi điếu thuốc, y quay đầu lại nhìn em gái đang ngủ say. Tay vuốt tóc mái tóc cô, y yêu thương cô, vì cô mà làm mọi thứ nhưng vị trí gia chủ, thì không thể. Đóng cửa lại, Akai trải đệm ra bên cạnh cô. Thay bộ trang phục thoải mái hơn để ngủ. Đặt lưng nằm xuống đệm, y gác tay gối đầu nhìn trần nhà, "Nii – san." Akali nói trong lúc ngủ, chắc mơ thấy gì rồi, Akai mỉm cười khi nghe được, y quay phía cô đắp chăn ngay ngắn lại cho cô: "Ngủ ngon, nii – san sẽ luôn ở cạnh em." Nến tắt, khung cảnh giờ chỉ còn màn đêm tĩnh lặng cùng giấc ngủ của mỗi con người.
Tối đó, tất cả quây quần bên nhau ăn thịt nướng và lẩu. Những miếng thịt bò được cắt đẹp mắt, đậu phụ được thái khối vuông, cá được làm sạch vẩy, cắt miếng vừa phải. Củ quả được rửa sạch, gọt vỏ, nấm được thái làm đôi và mời mọi người dùng bữa, "Em muốn ăn thịt ba chỉ Akai nii – san." Akito và Akyo đồng thanh, tay cầm bát đũa lên." Akai cầm cái kẹp gắp thịt cho vào bếp than nướng xèo xèo: "Rồi anh sẽ nướng cho hai đứa." Reiji thì ăn đậu phụ và cá nướng, Hatori thì thích củ quả nướng, Mikio còn mua cả xúc xích nữa, cắt hình bạch tuộc cho vào lẩu hay nướng lên đền ngon, "Ông cố, ông ăn đi ạ." Cô gắp cho ông cố nấm nướng và cà tím. Bên lẩu nước của Azuka cũng ăn nhiều không kém. Có cả trứng cho vào lẩu nên bọn trẻ rất thèm, "Nee – san, chị ăn rau cải đi." Akabane vớt rau cải đã chín nhừ cho cô. Azuka cho trứng trần vào bát riêng cho cô: "Nee – san, ăn thêm cả trứng nữa." Ăn không hết nhưng hai anh em họ cứ gắp cho cô mãi đầy cả bát. Subaru nhìn cũng thấy mệt giùm cô: "Hai người ăn đi, cô ấy để tôi lo." Subaru lấy đũa đánh vào đũa họ. May là Subaru cứu cô nếu không cô sẽ thành con lợn bị vỗ béo mất. Shima gắp bớt đồ ăn trong bát cô ra đĩa khác, "Nee – san, chị cứ ăn như bình thường là được, đừng ép bản thân." Shima nói, tay đẩy kính rồi quay sang nhìn hai ông anh mình với ánh mắt sắc bén. Akali ôm cổ em họ thiên tài: "Chỉ có Shima – kun là giống Akai nii – san. Hiểu chị đến từng chi tiết."
Xe ô tô đã đến dưới chân núi, các thành viên trẻ tuổi đã xuống xe và bắt đầu cuộc hành trình lên núi gặp ông cố. Mất mười lăm phút để đi từ chân núi lên đến ngôi đền mà ông cố ở, bọn trẻ bắt đầu kêu mỏi chân, "Chúng ta đến nơi chưa ạ?" Akyo đang được Shima bế. Akai đi đầu, dẫn mọi người đi tiếp: "Sắp tới rồi, vài bước chân nữa thôi." Akali đeo balo đi sau Akai đột nhiên cô bị trượt chân: "A! Đau quá!" Chân cô bị trẹo vì vấp vào một viên đá, "Nee – san!" Akabane vội đến đỡ cô dậy, Azuka lo lắng xách balo cho cô. Hatori xem chân cho cô rồi dùng miếng cao dán dán vào chỗ chân bị trẹo của cô. Xong cô được Akabane cõng trên lưng, tiếp tục đi lên núi. Akai dẫn bọn nhóc đi từ từ thi thoảng quay lại nhìn cô, hai anh em trao đổi thông tin thông qua ánh mắt. Đến đỉnh núi, một ngôi đền đang toả hương khói. Ông cố Gakusho đang ngồi thiền trên sàn gỗ còn Mikio thì đang quét lá rụng trên sân, nhìn thấy có người đến, Mikio bỏ chổi đi ra cổng: "Mọi người lên đây cũng mệt rồi, hãy vào ngồi nghỉ ngơi ạ." Ông cố nghe tiếng trẻ con liền mở mắt, thấy các cháu đến thăm liền vui mừng ra chào đón. Thấy Akali b·ị t·hương ông cũng lo lắng hỏi han, "Ông cố, con không sao ạ, ông đừng lo." Cô vội trấn an ông cố, "Mikio, mau vào trong lấy thuốc ra đây." Ông cố nói lớn ra ngoài. Đắp thuốc nóng lên chân cô rồi ông dùng băng bó lại. Lúc đầu cô thấy thuốc này hơi nóng xong nguội dần rồi cơn đau cũng dịu đi nhiều, "Cứ đắp thuốc này, mười phút nữa rồi bỏ." Ông cố đứng dậy lau tay. Hatori lại gần hỏi ông cố về loại thuốc đắp trên chân cô, bọn nhóc đứng xung quanh cô đứa thì bóp chân, đứa thì bóp vai, bóp tay giúp cô. Azuka, Akabane và Akai cất vali của mọi người vào phòng nghỉ. Subaru thì đang quỳ trước tượng Phật chắp tay cầu nguyện. Ông cố thấy cháu trai nuôi đến liền tới cạnh: "Hiếm khi thấy cháu đi cùng bọn trẻ." Subaru quay cúi chào ông cố: "Ông, con mang ơn ông vì ngày đó đã đưa con về gia tộc. Nhưng con biết, bản thân chỉ là người ngoài, không mang dòng máu của người gia tộc Ijuin nên không muốn ra ngoài nhiều." Ông cố vỗ vai Subaru rồi nhìn Akali và các cháu của mình: "Ta thấy cháu và bọn trẻ có vẻ thân nhau hơn rồi. Akali cũng đã cố gắng đưa cháu hoà nhập với mọi người. Subaru, hiện tại cháu mang họ Ijuin, thì cả đời là người nhà Ijuin và cũng là cháu của ông." Subaru nghe xong rất cảm kích, cảm ơn ông cố rồi đứng dậy đi tìm Akabane. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì là ở trên núi nên toàn bộ rau củ quả đều được trồng tự nhiên ngoài trời. Mấy đứa nhóc hí hửng cùng ông cố đi hái rau củ, Shima, Hatori và cô đi nhặt trứng ở chuồng gà, Subaru và Akabane thì rủ nhau đi câu cá, còn Akai và Akabane phụ trách dọn dẹp khu bếp. Mikio thì nhận việc xuống núi mua đậu phụ và thịt bò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông cố Ijuin Gakusho hiện tại đang sống ở trên núi Ayagi, đây là một trong những núi mà gia tộc Ijuin sở hữu từ nhiều đời trước. Đa phần người cao tuổi của gia tộc đều chuyển về núi ở để hưởng tuổi già, hoà mình vào thiên nhiên tĩnh lặng. Họ đã sống và làm việc cả một đời giờ đây các cụ đã có thể sống an nhàn trước khi về trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng người một rút que, ai cũng nhắm mắt cầu nguyện cho mình không bị trúng phải rửa đống bát đang tại vị trong bếp chờ đến gột rửa sạch sẽ như hoàng đế chờ phi tần đến thị tẩm vậy: "Tất cả mở mắt xem que của mình đi." Sau khi xem que, gương mặt mỗi người một biểu cảm rất phong phú như trong truyện tranhvậy. Kết quả, người bị trúng que Đen bao gồm Akabane, Subaru và Shima, "Vậy cả ba hãy rửa bát sạch sẽ nhé. Hatori – sensei sẽ kiểm tra." Akali nhìn họ vào bếp bắt tay rửa bát, Hatori tay đút túi áo theo sau, "Sao lúc nào tôi cũng là người đen đủi?" Akabane bắt đầu than thở, "Cậu đen sẵn rồi thưa ngài chủ tịch Ijuin." Akali vỗ vỗ lưng Akabane rồi cùng Akai đi về phòng nghỉ ngơi. Cảnh trên núi về đêm rất tĩnh lặng, nhẹ nhàng. Cô mặc yukata ngồi nhìn bầu trời ở cửa hành lang, Akai đứng cạnh hút một điếu thuốc, "Nii – san, anh có muốn lên làm gia chủ không?" Cô đột nhiên hỏi vậy khiến y ngạc nghiên, vội dập thuốc ngồi xuống cạnh cô: "Có chuyện gì sao Akali? Em khiến anh cảm thấy lo lắng lắm đó." Cô lắc đầu: "Không, em chỉ hỏi thôi. Nhưng tương lai có lẽ em sẽ rời ghế gia chủ. Lúc đó anh có muốn lên làm gia chủ không, nii - san?"Akai ngẫm một hồi, y chưa bao giờ nghĩ tới việc đó. Với y, một cuộc sống bình thường bên cạnh cô và Haru khiến y rất hài lòng. Bây giờ cô hỏi như vậy, y không khỏi đắn đo, "Em đã suy nghĩ rất lâu trước khi lên làm gia chủ từ hai năm trước. Sau này, em sẽ gả cho người ta, vị trí gia chủ không thể bỏ trống, rất nhiều người trong tộc lăm le chiếm vị trí đó. Cho nên, trước khi kết hôn, em đã viết bản thừa kế gia tộc, gia chủ kế tiếp sau em sẽ thừa kế vị trí đó một cách hợp pháp. Nii – san, em thấy anh rất xứng đáng cho vị trí gia chủ, anh nghĩ sao?" Akali nắm tay y, Akai nhìn cô định nói nhưng thôi. Y lại châm thuốc hút, cô hiểu đó là câu trả lời của y: "Em đi ngủ, hôm nay em mệt rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phòng bếp, là nơi hiện tại gặp chút vấn đề. Azuka mở tủ lạnh ra thì một mùi hôi toả ra khiến côn trùng chạy giữ mạng, "Trong này chứa gì vậy? Chất phân huỷ sinh học à?" Akai nhăn mặt, vội bịt khẩu trang vào, đeo găng tay dọn từng ngăn tủ lạnh. Azuka cũng nhanh chóng bịt mũi mồm, tay đeo găng cao su quét dọn bếp từng chút một. Mikio đứng ngoài nhìn họ, trước giờ căn bếp này không được sử dụng mấy nên dùng để chứa đồ không dùng. Còn nấu nướng mọi khi đều dùng bếp củi ngoài trời. Dọn xong cái bếp cũng mất kha khá thời gian, thực phẩm cũng đã có đầy đủ chỉ chờ chế biến. Akali, Anaeko, Shima và Chiako xắn tay áo bắt đầu nấu nướng, Mikio cũng vào giúp họ một tay. Hội trẻ con Akito, Akyo và Reiji ngồi chơi cùng ông cố, Azuka và Akai phải đi tắm khử mùi hôi trên người họ sau khi dọn dẹp. Subaru cùng Akabane đi pha trà mang ra cùng chút bánh cho mọi người. Hatori tranh thủ điều chế thuốc đắp chân cho Akali, "Đã quá mười phút rồi, Akali - san, thay thuốc thôi ạ." Hatori nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, tay nhanh nhẹn tháo thuốc băng cũ cho rồi nhờ Reiji mang đi vứt. Đắp thuốc mới lên chỗ chân bị trẹo của cô. Ông cố quan sát và để ý thao tác của Hatori, "Sensei, tôi hết đau rồi mà. Sao vẫn phải đắp thuốc vậy?" Akali cử động chân mình, rồi hai tay chống sàn đứng dậy. Ông cố nhanh tới đỡ cô: "Như vậy là tốt. Cứ đắp đi rồi sẽ khỏi hẳn."
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, chẳng mấy chốc thức ăn hết sạch sẽ, còn lại chính là cuộc chiến rửa bát. Có vẻ như ai cũng né tránh chuyện này. Vì ông cố là chủ nhà nên mọi người không ý kiến. Bọn trẻ bao gồm Anaeko, Akito, Akyo, Chiako và Reiji được miễn vì còn nhỏ. Vậy là còn lại Hatori – sensei, Akai, Azuka, Akabane, Subaru, Akali và Shima. Mikio thì đã sớm đi dọn dẹp ngôi đền, không thể để cậu ấy rửa bát được vì mỗi ngày dọn dẹp ngôi đền cũng đã đủ mệt rồi. Akali nghĩ ra một thứ, đứng dậy lấy ống đụng que rút thăm để giữa mọi người đang ngồi vòng quanh sàn: "Chúng ta sẽ chơi rút thăm, có ba người phải rửa bát. Ai rút trúng que có chữ Đen thì rửa bát." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ông cố, có nấm ở đây ạ." Akyo chỉ vào những cây nấm mũ nâu thằng bé tìm thấy ở một gốc cây gần đó. Ông cố lau mồ hôi hái mấy nhánh hành lá và cà tím: "Nấm đó ăn được, hái nhiều vào mấy đứa." Ở bên sông, Subaru và Akabane đang câu cá. Họ câu được không ít cá và còn hái được thêm ít quả mọng ăn được, "Mấy quả này làm mứt ăn bánh mì ngon lắm đây." Akabane nhìn rổ quả mọng tươi rồi đem đi rửa ở sông. Subaru đi trước xách xô đựng đầy cá, cả hai cầm cần câu quay về. Những chú chim bay lượn trên bầu trời theo họ từng bước đi.
Chương 42.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.