Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Chương 75

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Chương 75


Trần Tĩnh cười cười dặn dò: “Tiểu tổ tông cậu đã giúp đỡ chị đây rất nhiều! Chờ sau này chị trở lại, một đồng cũng không được thiếu!”

Cô nói cô không hạnh phúc! Cô nói nửa năm qua cô không hạnh phúc!

Nếu đã quyết định rời đi, Trần Tĩnh không muốn dây dưa, hơn nữa không có cách nào quay đầu, nếu như hắn vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô, cô nghĩ cô sẽ gục ngã mất!

Càng gần tới ngày ly biệt, cô càng không dám ở cùng với hắn! Không thấy mặt thì chỉ đau tim, chứ gặp nhau rồi lại luyến tiếc không đi được!

Hắn phải làm gì mới có thể vãn hồi?

Đúng vậy, chỉ cần Đoá Đoá là con gái hắn, hắn không thể tránh khỏi cùng vợ trước có liên lạc, cho nên Trần Tĩnh mới có thể lo lắng, mới sợ, mới không hạnh phúc!

Trong lòng càng đau! Nhưng lại không dám biểu hiện ra, nước mắt rơi càng nhiều.

Cũng bởi vì bọn họ có tình cảm với nhau, cô không nỡ nổi giận với hắn.

Mấy ngày vừa rồi, hắn càng cố gắng dịu dàng, tỉ mỉ, chu đáo với cô gấp bội phần trước đây để bù đắp cho cô, nhưng bây giờ rõ ràng không có tác dụng gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Yến Tranh giống như bị bùa chú sững người lại, đến cả con ngươi cũng không cử động.

Nước mắt Trần Tĩnh không tiếng động, rơi không ngừng.

Chậm rãi đi đến gần cô, giơ túi giấy trong tay lên: “Anh có được biết lý do không?”

Cô dẫn Diệp Khanh đi gặp các khách hàng của mình, đưa toàn bộ khách hàng của mình cho Diệp Khanh, bao gồm cả những kênh dẫn đầu ở truyền thông Thanh Tuyến cũng giao cho Diệp Khanh phụ trách.

Tiêu Yến Tranh ngột nhiên ngửa đầu, mắt mở lớn, không muốn để nước mắt rơi xuống, bây giờ không phải lúc khóc, hắn muốn vãn hồi!

Trần Tĩnh giơ tay cầm khăn giấy, rất nhanh tờ giấy đã ướt đẫm.

Hắn bước lên nắm lấy tay cô, phát hiện tay mình đang run rẩy.

Hắn nghĩ: Hắn hiểu!

Đáng c·h·ế·t! Đều là lỗi của hắn! Hắn đã không làm cho người mình yêu hạnh phúc!

Nào ngờ, trong lòng Trần Tĩnh, tất cả những sự quan tâm, chăm sóc đó lại càng khiến cô cảm thấy tự ti! Hắn đối với cô càng tốt, cô lại càng căm ghét bản thân mình ích kỷ! Cô muốn chiếm vị trí thiếu phu nhân này nhưng lại không thực hiện được nghĩa vụ của một thiếu phu nhân!

Cô lấy trong túi đựng máy tính ra một túi giấy màu nâu đưa cho Tiêu Yến Tranh, sau đó quay lại tiếp tục thu dọn valy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Diệp Khanh bĩu môi: “Tiểu gia tôi thiếu những số tiền kia sao? Cô cho tôi hết một xu cũng không tiếc à!”

Hắn có thể hiểu được cảm giác của cô, làm gì có ai nguyện ý chia sẻ người yêu của mình chứ? Cho dù người kia là con gái hắn. Thực tế, Tiêu Yến Tranh biết, cô không phải ngại Đoá Đoá, cô không phải là người không biết suy nghĩ, người cô ngại là mẹ Đoá Đoá – Lâm Dĩnh Trinh.

Tự mình ám chỉ trong lòng một lúc, cuối cùng cô cũng uống vài ngụm nước, ngồi ở mép giường cúi đầu, bắt đầu nói:

Trần Tĩnh đã lén đặt vé chuyến bay vào tuần sau, nhưng lúc nào ngửa bài, ừm, cô không có dũng khí, không nghĩ ra được cách nào tốt, cứ kệ đi vậy.

Chần chừ mãi, cũng tới đêm cuối cùng trước khi rời đi, Trần Tĩnh phải đối mặt với người mà cô không muốn đối mặt nhất.

Hắn há miệng để thở, muốn thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này, nhưng vô ích! Hắn cho là mình bỗng nhiên mắc cơn hen suyễn, nhưng lại không có thuốc xịt, đành cố gắng chịu đựng.

“Anh hiểu”

Mắt Tiêu Yến Tranh đau nhức, mũi cũng ê ẩm, thử đến hai lần vẫn không thể phát ra âm thanh, cuối cùng phải hắng giọng thật mạnh, cuối cùng mới nói được, chỉ là giọng nói đó run rẩy không ngừng:

Trần Tĩnh lau qua loa nước mắt, tiếp tục đi thu xếp hành lý.

Trần Tĩnh thu xếp thời gian ăn một bữa cơm với Tống San San và Diệp Khanh, chủ yếu là cô phải rời thành phố D, mà gia đình Tống San San đột nhiên xảy ra biến cố, để cô ấy ở lại một mình cô cũng không yên tâm, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Diệp Khanh, đừng xem thường hắn bình thường vớ vẩn vậy nhưng vào những lúc quan trọng, đóng vai “anh em thân thiết” cũng không tệ!

“Em cho là em sẽ không để ý đến chuyện anh có con gái với vợ trước, nhưng em sai rồi, em vẫn để ý, và ngày càng để ý nhiều hơn… Những ngày đó, mỗi khi anh đi gặp Đoá Đoá, em đều bất an, trong lòng suy nghĩ lung tung, mặc dù tin chắc anh không làm gì bất thường, nhưng em vẫn không yên lòng. Đây không phải là vấn đề của anh, là vấn đề của em. Em nghĩ, chỉ có một giải pháp duy nhất: Hoặc em rời đi, hoặc anh đoạn tuyệt quan hệ với Đoá Đoá! A, em biết là em cố tình gây sự, nhưng em không còn nghĩ ra cách nào, em không muốn buộc anh phải đoạn tuyệt quan hệ với con gái, thế nên em phải đi.

Cô cũng đã từng nghĩ, cứ mặc kệ mọi chuyện, cả đời này cô nguyện làm trâu ngựa cho Tiêu Yến Tranh, nhưng không phải Tiêu Yến Tranh không cần trâu hay ngựa, mà chính cô dù thế nào cũng không thể làm được!

“Tiểu Tĩnh!”

Vốn muốn làm ầm ĩ tranh cãi vô lý, nhưng nhìn thấy vẻ đè nèn khắc chế của Tiêu Yến Tranh, Trần Tĩnh không phát tác được.

Tiêu Yến Tranh cầm tay cô dắt đến ngồi lên giường, rút khăn giấy đưa lên lau nước mắt cho cô.

Cô mới mua cái valy to nhất có thể mang được lên máy bay, để từng món đồ của mình vào đó.

Hắn cũng không kích động làm việc xé tờ giấy, bởi không giải quyết được vấn đề gì, lại doạ cô ấy, hắn không muốn nổi giận với cô, dù chỉ một lần!

Tim Trần Tĩnh lại nhói lên! Cô đã tự dặn mình phải kiềm chế, không được khóc! Không được khóc! Không để cảm xúc bị phá vỡ! Tuyệt đối không!

Tiêu Yến Tranh nắm bả vai cô định nói, nhưng lại bị Trần Tĩnh cắt ngang:

“Em muốn đi đâu? Đã có chuyện gì? Anh có thể biết nguyên nhân không?”

Lúc này trong đầu Tiêu Yến Tranh chỉ lặp đi lặp lại 3 chữ: Không hạnh phúc!

“Đi về phía nam. Những thứ khác, em hy vọng anh đừng để ý, em muốn đến một nơi không có bất kỳ người quen nào của anh, mắt không thấy, lòng không phiền! Em muốn mình bắt đầu cuộc sống mới! Không nên nghe ngóng tin tức của em, cũng đừng đi tìm em, nếu không em lại phải chuyển đi một nơi khác, cái này, anh hiểu được không?”

Một tuần này Trần Tĩnh bận lu bù.

“Em định đi đâu?”

“Anh đừng nói gì khác, em không muốn nghe, cho dù anh nói anh sẽ cắt đứt liên lạc với bên kia, em không biết những lời đó em sẽ tin được bao lâu, em vẫn sẽ nghi thần nghi quỷ, giống như mấy ngày vừa rồi. Loại cảm giác này quá tệ, em bây giờ không có lòng tin để tiếp tục đi cùng anh. Ai cũng nói tình yêu là ích kỷ, em rất đồng tình, em yêu anh, chỉ muốn anh thuộc về một mình em, không muốn chia sẻ với người khác, dù đó là con gái anh. Cảm tình với anh càng sâu, cảm giác này lại càng mãnh liệt, em càng sợ! Em đã cố gắng vượt qua, nhưng không làm được! Cho nên… để em đi thôi, với điều kiện của anh, không sợ không có người yêu…”

Hắn mở miệng nhưng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào được phát ra, không biết là mình bị mất tiếng hay bị điếc, cảm giác này trước đây chưa từng có!

Động tác soạn đồ của Trần Tĩnh bị ngăn lại, nhưng cô không nhìn hắn, bởi lúc này nước mắt cô đã rơi lã chã vào valy, vào quần áo, nếu bề mặt các chất liệu đó không bị sẫm màu hơn thì không ai biết nước mắt đã rơi xuống đó.

Hồi lâu hắn mới lên tiếng. Xem ra hắn không ngăn được cô rời đi, hắn cũng không có tư cách để ngăn cô. Cô không hạnh phúc, mà hắn thì quả thật không có cách nào cắt đứt quan hệ với con gái, ít ra hắn muốn biết cô có tính toán gì, dù không thể sống cùng nhau, hắn cũng hy vọng biết được mọi chuyện của cô, nhìn thấy cô sống thật tốt!

Nhìn lướt qua, lá đơn được viết rất chỉn chu, rõ ràng là mẫu được tải xuống từ đâu đó, hai người bọn họ không có con, tài sản chung của vợ chồng cũng không có, không phải phân chia tài sản, cũng đơn giản và dễ dàng như lúc họ kết hôn.

Túi giấy run rẩy run rẩy trong tay Tiêu Yến Tranh, gỡ từng vòng từng vòng dây, hắn rút ra một tờ giấy, đập vào mắt là “Đơn ly hôn”…

Tiêu Yến Tranh rút thêm mấy tờ, thay tờ giấy đã ướt sũng trong tay cô, đứng dậy đi vào phòng khách ném vào thùng rác, rót một ly nước nhẹ nhàng nhét vào tay cô, giọng không còn run rẩy nữa mà chậm rãi trầm thấp: “Em uống chút nước đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 75: Chương 75

Cuối cùng cũng bình tâm lại được một chút, Tiêu Yến Tranh bỏ tờ giấy lại vào trong túi, buộc lại từng vòng từng vòng dây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ý của Trần Tĩnh là: “Tất cả những thứ này giao cho cậu, tiền hoa hồng, lợi nhuận đều thuộc về cậu”

Đừng nhìn bề ngoài cứng rắn của Tiêu Yến Tranh mà nhầm lẫn, thực tế, nội tâm của hắn rất mềm yếu, những biến đổi của cô gái nhỏ mấy hôm nay hắn đều cảm nhận được, hắn cũng đã nghĩ đến vô số lý do. Hắn nghĩ lý do chỉ có thể là Đoá Đoá và Lâm Dĩnh Trinh, nhưng hắn nghĩ, chuyện hắn đã từng có vợ và con gái, hắn đã thẳng thắn nói rõ trước khi bọn họ kết hôn, sao đến hôm nay cô mới để ý đến những điều này?

Chương 75

“Từ khi bọn họ lần đầu đến thành phố D tìm anh, cuộc sống của em đã thay đổi, em ngày càng lo lắng, em sợ bọn họ sẽ cướp anh đi mất! Nửa năm qua, em ngày càng không vui vẻ! Tiêu Yến Tranh, bây giờ em không thấy hạnh phúc nữa, anh hiểu không? Có thể do bản thân em chưa tốt, đây đều là vấn đề của em, cho nên em chỉ có thể xin lỗi anh, thật xin lỗi, hãy để em đi! Mỗi ngày thấy mặt mũi em ủ dột, em tin sẽ có ngày anh thấy khó chịu, anh cũng sẽ không hạnh phúc! Để đến lúc hai ta nhìn nhau chán ghét thì thà kết thúc từ bây giờ, ít nhất còn có những điều tốt đẹp để nhớ về nhau, không phải sao?”

Tiêu Yến Tranh ở bên cạnh đứng nhìn, trái tim bất an mấy ngày nay của hắn đang nhảy thật mạnh! Trong lòng đột nhiên ngưng trệ, giống như bị một cái búa nặng đập vào. Tim đột nhiên co rút, sau đó càng lúc càng siết chặt hơn...

Diệp Khanh sau khi nghe chuyện của Tống San San thì kinh hãi hồi lâu, không nói được lời nào, mãi sau mới hồi phục được suy nghĩ của mình. Loại chuyện này hắn đã từng được nghe nhiều, không nghĩ có ngày lại xảy ra với bạn mình, cảm giác này hoàn toàn khác! Hắn không nói hai lời, để Trần Tĩnh yên tâm, sẽ chiếu cố Tống San San thật tốt! (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Tiêu Yến Tranh chỉ còn biết đặt hy vọng vào cha mẹ Trần, còn có bạn tốt Tống San San, còn có Diệp Khanh, chỉ cần không cắt đứt liên lạc với bọn họ, chờ sau này Đoá Đoá lớn hơn một chút, có thể chủ động liên lạc, không cần phải thông qua Lâm Dĩnh Trinh, hắn sẽ đi tìm cô. Nếu lúc đó cô không có ai bên cạnh, hắn sẽ chăm sóc cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Chương 75