Xoẹt — !
Một con Slime bị kiếm chém thành hai nửa,cắt xuyên qua lõi ma thuật của nó khiến nó tan thành nước thực sự ngay lập tức.
Đây đã là nhát kiếm thứ 100 của Tatsuya rồi.
Việc vung kiếm thật tuyệt vời,tôi có cảm giác bản thân đang trải qua một cuộc phiêu lưu thực sự,tôi không thể chờ đợi thêm cho cuộc phiêu lưu tiếp theo nữa.
Quá thú vị,quá tuyệt vời,đó là những cảm xúc mà Tatsuya đang hưởng thụ.
Chỉ còn một tiếng nữa là cậu sẽ phải về nhà,có lẽ sẽ phải đến đêm hôm sau cậu mới có thể tới nơi đây tiếp.
Trong nhiều giờ qua,cậu đã học hỏi từ Elysia rất nhiều,ma pháp thuộc hệ gió mà cô am hiểu thật quá tốt nên Tatsuya đã nhanh chóng có thể dùng được một vài ma pháp cơ bản nhất thuộc hệ gió.
Phòng thủ ma lực(Arcane Barrier) ma thuật gió cơ bản(Zephyr Whisper) v·ụ n·ổ áp suất(Pressure Burst) lưỡi dao vô hình(Invisible Slash) mũi tên của gió(Wind Arrow) .
Những ma thuật Elysia dạy cho Tatsuya đều là những ma pháp cơ bản đến mạnh.
Chính bản thân cô cũng chỉ có thể am hiểu những ma pháp yếu đuối này,nó hoàn toàn không hề mạnh đối với những đối thủ cùng ngang hàng chứ đừng nói là mạnh hơn.
"Invisible Slash, ừm gọi ngắn là IS có vẻ mạnh nhỉ ?".
"Eh — ! IS ? Mà nó không có mạnh quá đâu, lực cắt của nó rất yếu và vì là không khí thi triển nên ma pháp này rất dễ bị phân tán !".
Elysia hơi buồn rầu lên tiếng.
Những ma pháp này đều là cô tự mày mò sáng tạo,đáng tiếc đều là những trò cơ bản nhất nên ai cũng có thể làm được.Khi biết sự thật phũ phàng đó,cô đã từng rất khổ sở,bản thân thật yếu đuối.
Nhìn cô tự dưng rủ xuống như vậy, Tatsuya hơi có chút tò mò.
"Người thấy ma pháp này rất yếu ư,sư phụ !".
"Hả sư... Sư phụ !?".
"Nó không có yếu như người lầm tưởng đâu,chỉ là tùy vào cách mà người dùng ra sao đã.Hiện tại con nghĩ bản thân có thể làm bá chủ thế giới chỉ bằng những ma pháp cơ bản này !".
"Ha ha ha ha ! Cậu đùa hay quá !".
Giờ cô ấy lại bật cười ha hả vào mặt của cậu.
Cái gì mà bá chủ thế giới,đúng là ảo tưởng sức mạnh mà.
Trên thế giới này mà lại có người như này ư.
"Con không có nói đùa đâu,chỉ với ngần này sức mạnh là con liền có thể đánh bại bất cứ một đối thủ nào.Sư phụ à, người tin đệ tử của người đi !".
"Được rồi,ha ha ha,tớ tin cậu mà Tatsuya !".
"Hầy — !".
Graoo — !
"Hả !?".
Đúng lúc hai người còn đang cười đùa, Elysia sắc mặt đại biến khi liếc nhìn qua nơi phát ra tiếng gầm ma thú,một con vượn đá hung dữ đã xông tới từ bao giờ.
Với thể hình khổng lồ đó,với cánh tay lớn với các cơ đáng sợ đó,nếu hai người dính đòn,nhất định sẽ tan xác.
Nhưng phải làm sao,phải làm sao,phải làm sao khi tốc độ của nó quá nhanh như này.
Thật đáng sợ khi nhìn mong vuốt của nó xông thẳng tới.
"Ta để ý mày nãy giờ cứ núp làm gì,hoá ra để rình ăn thịt hai người bọn ta à ?".Tatsuya thở dài nói.
Ma pháp IS được thi triển,gió được nén lại mỏng như một lưỡi dao được truyền vào quyền năng AIB vụt thẳng tới con Vượn Đá trong nháy mắt.
Roạch — !
Tiếng động lớn vang lên.
Ánh mắt của Elysia từ hoảng sợ chuyển sang kinh ngạc khi chứng kiến con Vượn Đá cùng lớp phòng thủ mạnh mẽ có thể ngăn ngừa ma thuật của nó bị chia làm hai nửa.
Máu trào ra,con Vượn Đá bị tách dọc ra làm hai.
Vốn cảnh tượng khủng kh·iếp đó vẫn chưa chấm dứt khi Tatsuya đã giải trừ đòn vô hình này ngay khi con Vượn Đá bị tiêu diệt.
Phía sau,khu rừng cũng bị chia thành hai nửa,dọc đến cuối chân trời chỉ trong một cái nháy mắt.Sức mạnh khủng kh·iếp này đã doạ Elysia một hồi chấn kinh.
——Cái quỷ gì thế này !?
Tatsuya lúc này tự hào,có vẻ cậu đã gây ra một cảnh tượng hoành tráng.
Ít nhất đó là đối với cậu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ,hai người quay về trụ sở mạo hiểm hội trả nhiệm vụ và nhận thưởng.Tatsuya được nhận khá nhiều tiền đủ để cậu ăn no đến hai ngày lận, thật quá tốt đi.
Elysia đang có vẻ mặt tái xanh,có lẽ vẫn còn sợ cái cảnh sử dụng quyền năng quá đà của Tatsuya.
Thời điểm này,cậu cũng đã đến lúc nên về rồi.
9 tiếng rong chơi Dị Giới đúng là một trải nghiệm không thể thú vị hơn.
Trước khi rời đi cậu cũng đã hẹn sư phụ của mình khi nào cậu quay lại thì sẽ đi làm nhiệm vụ tiếp.
Bước qua màn ánh sáng lớn,Tatsuya trở về phòng của mình.
Cậu nhìn lên đồng hồ và lúc này đã khoảng 5 giờ sáng,trời vẫn còn có chút tối nhưng đã lờ mờ sáng khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Shimizu vẫn ngủ rất ngon,nhìn vẻ mặt vui vẻ đó chắc là đang mơ gì đó đẹp lắm.
Tatsuya vươn vai một cái,cậu tuy cả người vẫn băng bó nhưng đã không còn đau từ lâu rồi.Cậu đi lên giường và nằm bên cạnh Shimizu,nếu nó tỉnh dậy mà không thấy cậu là hoảng lên cho mà xem.
[ Nhỏ sắp dậy rồi đó ạ ]
"Ừ,mà tôi thắc mắc ở Dị Giới có đêm không ?".
[ Đương nhiên là có rồi ạ,7 giờ sáng ở đây là 7 giờ đêm ở đó đấy ạ ]
"Ồ,tuyệt ghê ! Vậy tối hôm nay lại đến Dị Giới tiếp !".
Tatsuya thoải mái nhắm mắt muốn ngủ một giấc cho khoẻ,cậu chỉ có một tuần thoải mái ở nhà thôi,chưa kể sắp thi cuối năm rồi nữa,chắc phải g·ian l·ận thôi.
Đang còn cân nhắc gì đó thì Shimizu bỗng ngồi nhỏm dậy vươn vai với vẻ ngái ngủ khiến Tatsuya mém chút hét lên vì giật mình.
"Hả ~ ! Onii — chan,anh dậy rồi à ? Quào uổi áng,oáp — !".
"Ơ ừ,chào buổi sáng ! Hamari — chan !".
"Hôm nay anh có đi học không ?".
"Ừm, chắc là chưa đi được,yên tâm ! Anh sẽ sớm khoẻ lại thôi !".
Shimizu ôm lấy cơ thể của Tatsuya đang nằm mà thoải mái nói.
Tatsuya vì còn muốn đến Dị Giới nên đành nghỉ thêm vài hôm nữa,hôm nay đã là thứ 7 rồi.Ngày mai là chủ nhật và cậu biết cái đám con gái kia sẽ đến thăm một đống cho mà xem .
Tức là Tatsuya chỉ còn hôm nay và ngày mai là rảnh thôi.
"Em nói chứ anh có phải siêu nhân không vậy ?".
"Anh từng cho rằng mình là siêu nhân khi còn là một đứa trẻ năm tuổi đó !".
Shimizu chọc chọc vô má của Tatsuya hỏi.
Cô đương nhiên là đối với chuyện cậu đánh đấm giỏi như vậy nên khá là bất ngờ.Cho đến hôm nay cô vẫn tự hỏi anh mình học võ ở đâu và từ bao giờ.
"Nói thật đi,anh học võ ở đâu ?".
"Bình thường anh vẫn hay đi tập gym mà !".
"Không thể nào,anh có biết tên trùm đó là quân nhân của Bangwoka không hả,một lính đặc chủng chuyên nghiệp như vậy mà bị anh đánh như cái bao cát,mau giải thích đi !".
Tatsuya chỉ biết cười khổ trong tình huống này.
Quả đúng là như vậy,một người lính được đào tạo kỹ lưỡng cùng thể hình đô con như vậy lại bị cậu hoàn toàn chế ngự một cách áp đảo,nói rõ rằng sự huấn luyện chuyên nghiệp của Bangwoka quá yếu,hoặc cậu quá mạnh.
Một người dù có thể thuật kỹ năng chiến đấu mạnh đến đâu cũng không thể có chuyện áp đảo một quân nhân như thế chỉ bằng vào một tên học sinh như Tatsuya được.
Nếu đặt trường hợp cậu có thể đánh bại hắn,cũng không có khả năng là áp đảo đến vô lý như vậy.
"Thực ra đúng là anh có học võ,với lại lúc đó tên đấy b·ị t·hương mà !".
"Trên kênh q·uân đ·ội truyền thông đưa tin hắn không có v·ết t·hương nào do q·uân đ·ội gây ra ngoại trừ những vết bầm với lực rất chuẩn xác của anh đấy !".
"Thế... Thế hả !? À,vậy chắc là do anh quá mạnh rồi !".
Nhìn cái vẻ không muốn giải thích của anh, Shimizu thở dài không muốn hỏi nữa.
Cái người gì mà cứng nhắc.
——Làm như mình không đáng tin chắc !
Sự giận dỗi của cô khiến Tatsuya bắt đầu lo lắng về mối quan hệ vừa mới hoà giải giữa hai người,lúc này cậu chỉ muốn nói toẹt ra mình là siêu nhân cho rồi.
"Em đừng giận mà,Hamari — chan ! Anh không có muốn lừa em hay có ý gì đâu,chỉ là có một số việc anh chưa thể nói với em được !".
"... Anh không làm gì phạm pháp đấy chứ !?".
"Ấy — ! Anh thề là không có làm mấy trò như vậy đâu !".
"Hể ~ ! Thật đáng nghi làm sao,thôi kệ đi.Nếu anh không muốn nói thì thôi,mau ra nấu đồ ăn cho em đi,đây là h·ình p·hạt đấy !".
Shimizu sau khi lắng xuống cảm xúc dỗi của mình,cô đã bắt Tatsuya, người nhìn như đang băng bó phải đi nấu đồ ăn sáng cho mình.Cô không quên đá đá cho cậu vài cái cho vui nữa.
Tatsuya đương nhiên chỉ có thể nghe theo,cậu sao mà cãi lời nó được.
Xì xèo — !
Tiếng bếp xì xèo những bữa ăn sáng thường ngày.
Tatsuya từ tốn đưa những dĩa thức ăn hảo hạng lên bàn cho Shimizu,cậu phong tác khá thuần thục,dường như đây là điều bình thường đối với cậu.
Hương thơm thức ăn thơm phức,sự hoàn hảo ấy nhanh chóng thu hút khẩu vị của Shimizu.
Cô ấy đã hơn nửa năm không ăn những món do chính tay Tatsuya nấu rồi, giờ được ăn lại thật vui mừng vô cùng.
Nhìn nó ăn ngon lành như thế, Tatsuya mới thở phào nhẹ nhõm.
0