Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Bị ám sát trên đường đến tông môn
Khi Ngôn Vu ôm chặt người con gái, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Hãy buông ta ra. Ngươi đã hồi phục rồi, ta không thể ở lại lâu."
Người con gái nhìn vào mắt hắn, sự cảm thông hiện rõ. Nàng biết rằng nàng phải rời đi, nhưng nàng cũng hiểu sự đau đớn trong lòng hắn. Không thể tiếp tục ở lại, nàng quyết định dùng linh lực của mình.
Nàng nhìn lên, ánh mắt dịu dàng và đầy sự cảm thông. Hắn cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể nàng, và sự yên bình trong lòng hắn tăng lên. Dù không thể nói rõ trong trạng thái mê mang, hắn dường như cảm thấy sự cần thiết của nàng, như một nguồn sức mạnh và sự ủi an mà hắn không muốn mất đi.
Trong cơn mê mang, hình ảnh người con gái mà hắn nhớ lại hiện ra trước mắt. Nàng bước ra từ một vết rách hư không, nơi ánh sáng mờ ảo và mầu nhiệm hòa quyện. Bóng dáng của nàng di chuyển nhẹ nhàng như một làn sóng mềm mại, làn da trắng nõn và ánh mắt dịu dàng tạo nên một cảnh tượng như từ những giấc mơ.
Khi cơn đau dần dần dịu bớt, tâm trí hắn bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong cơn mê mệt, một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn. Đó là một người con gái mà hắn không biết tên, nhưng nàng hiện lên rất rõ nét. Nàng đẹp như tiên nữ hạ phàm, với làn da trắng nõn và ánh mắt dịu dàng. Nàng mặc một bộ y phục màu lục, chiếc y phục nhẹ nhàng và thanh thoát.
Người con gái tiến lại gần Ngôn Vu, ánh mắt nàng tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng. Nàng bắt đầu trị liệu cho hắn, đôi tay nhẹ nhàng và khéo léo. Một ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ tay nàng, lan tỏa khắp cơ thể Ngôn Vu. Mùi hương của nàng, giống như mùi hương của rừng trúc, lan tỏa trong không khí, và hắn nhớ rõ mùi hương ấy – một dấu ấn không thể quên.
Chương 1: Bị ám sát trên đường đến tông môn
Khi cơn đau và mệt mỏi trở nên quá sức chịu đựng, Ngôn Vu không còn giữ được tỉnh táo nữa. Đầu óc hắn dần dần mờ mờ ảo ảo, và cuối cùng, hắn ngã quỵ bên gốc cây, cơ thể chìm vào trạng thái b·ất t·ỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu chỉ kịp cảm nhận một cơn đau nhói khi phi tiêu cắm sâu vào vai trái. Máu từ v·ết t·hương thấm qua lớp vải đen đỏ, nhuộm thêm một sắc đỏ tươi trên y phục của hắn. Tử Linh độc bắt đầu phát huy tác dụng, làm sức lực của Ngôn Vu dần suy yếu, hơi thở trở nên khó nhọc, và đôi tay dần run rẩy khi cố giữ phi kiếm thăng bằng.
Nàng bị bất ngờ khi bị kéo mạnh vào trong lòng ngực của Ngôn Vu. Cảm giác cơ thể nàng dựa vào hắn, hơi thở của hắn hòa quyện với sự ấm áp của nàng, tạo nên một cảm giác an toàn và thân thiết. Ngôn Vu ôm chặt lấy nàng, sự kiên quyết trong hành động của hắn cho thấy sự lo lắng và nỗi sợ mất đi nàng.
Ngôn Vu tiếp tục bay trên phi kiếm, nhưng cơn đau từ Tử Linh độc đang dần dần làm hắn mất kiểm soát. Cơ thể hắn loạng choạng, mồ hôi rơi từng giọt, ướt đẫm lớp y phục đen đỏ. Độc tố lan rộng, khiến hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào cơ thể, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.
Nhận thấy cơ hội thoát thân hiếm hoi, Ngôn Vu dồn hết chút sức lực còn lại, thúc giục phi kiếm bay nhanh hơn về phía trước. Dù Tử Linh độc đang dần dần chiếm lĩnh cơ thể, hắn vẫn kiên quyết không để bản thân b·ị b·ắt. Phía sau, nam nhân sát thủ loạng choạng trên phi kiếm, dần dần bị mê hương khống chế, buộc phải dừng lại, bất lực nhìn theo bóng dáng Ngôn Vu khuất dần trong màn đêm lạnh lẽo.
Một làn sóng ánh sáng lấp lánh bao quanh nàng, và nàng dần biến thành vô vàn con bướm nhỏ, bay lượn xung quanh Ngôn Vu. Những con bướm nhẹ nhàng và thanh thoát, mang theo mùi hương rừng trúc dễ chịu, khiến không khí trở nên mê hoặc.
Trong đêm tối tĩnh mịch, hai bóng người lao v·út trên bầu trời, chỉ để lại những tia sáng lấp lánh của phi kiếm rạch ngang bầu trời. Ngôn Vu, y phục đen đỏ nổi bật giữa màn đêm, đang bay với tốc độ tối đa, cố gắng thoát khỏi kẻ truy đuổi phía sau. Ánh mắt hắn đầy sự căng thẳng và kiên định, bởi hắn biết rằng phía sau, một nam nhân sát thủ đang không ngừng bám đuổi, cũng trên phi kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Với những lời cuối cùng nghẹn ngào, Ngôn Vu không còn sức lực để chống đỡ. Hắn từ từ ngã xuống, cơ thể chìm vào trạng thái b·ất t·ỉnh, nước mắt lăn dài trên má hắn khi sự hiện diện của nàng dần tan biến khỏi tầm mắt.
….
Khi Ngôn Vu mơ màng, đôi mắt mệt mỏi của hắn dần mở ra, và hắn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái đang chăm sóc mình. Nàng vẫn như vậy, với bộ y phục màu lục nhẹ nhàng và giọng nói êm ái. Dù đang trong trạng thái mê mang, hắn cảm nhận được sự thật ấm áp khi nàng ở bên, như một ánh sáng rực rỡ giữa cơn bão tố. Những cơn đau từ Tử Linh độc dần giảm bớt, nhường chỗ cho sự diệu dàng của nàng, cùng với mùi hương đặc biệt mà hắn không thể nào quên.
…
Trong chớp mắt, người con gái đã thoát khỏi vòng tay của Ngôn Vu, những con bướm bay lên cao rồi tan biến vào màn đêm. Ngôn Vu chỉ kịp thốt ra những lời cầu xin trước khi mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ nhạt. "Nàng đừng đi, đừng rời xa ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, sau một lúc dài vật lộn với cơn đau, hắn không thể chịu đựng thêm nữa và quyết định dừng lại. Phi kiếm hạ xuống nhẹ nhàng bên một gốc cây cổ thụ lớn, nơi bóng tối dày đặc giúp che giấu hình ảnh của hắn. Ngôn Vu thở hồng hộc, cố gắng làm dịu cơn đau bằng cách tựa lưng vào thân cây, tay ôm lấy vai b·ị t·hương.
Khi cảm giác đau đớn đã dần giảm bớt và sức khỏe của Ngôn Vu bắt đầu hồi phục nhờ sự trị liệu của người con gái, nàng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đang trong trạng thái mê mang, Ngôn Vu mơ màng cảm nhận được sự thay đổi và nhận ra nàng sắp rời đi. Trong khoảnh khắc ấy, hắn hành động theo bản năng, đưa tay ra và kéo nàng lại gần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Vu, trong tình trạng mê mang, cảm thấy không thể buông nàng ra. Hắn giữ nàng gần hơn, không muốn mất đi sự an ủi và cảm giác ấm áp từ nàng. "Đừng đi," hắn khẩn khoản, giọng nói nghẹn ngào. "Đừng rời xa ta."
…
Nam nhân sát thủ phía sau vẫn không ngừng bá·m s·át, ánh mắt sắc lạnh như dao găm không rời khỏi mục tiêu. Nhưng ngay lúc đó, hắn bắt đầu cảm nhận được một mùi hương lạ thoảng qua trong gió. Mê hương, loại hương liệu đặc chế từ mê hương thảo, bắt đầu phát tán. Mùi hương lan tỏa nhanh chóng, len lỏi vào từng hơi thở của kẻ t·ruy s·át, khiến đầu óc hắn trở nên mơ mơ màng màng, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo.
Ngôn Vu không nhớ rõ ràng những chi tiết cụ thể về nàng, chỉ nhớ rằng giọng nói của nàng khi thì thầm bên tai, khi lại như một làn gió nhẹ nhàng, đầy dịu dàng. Hình ảnh nàng lấp lánh trong tâm trí hắn, như một ánh sáng giữa cơn bão đen tối. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy sự bình yên lạ thường, như thể nàng chính là nguồn cảm hứng và sức mạnh giúp hắn tiếp tục sống sót trong cơn nguy nan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.