Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 14 - Chương 615: Tận trung với tình yêu, tận hiếu với tình thân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 14 - Chương 615: Tận trung với tình yêu, tận hiếu với tình thân


Phải, anh không thể chịu đựng nổi ánh mắt bi thương của cô.

Hai, ba phút sau, Niên Bách Ngạn mới phá tan sự im ắng này. Giọng nói của anh đã trở lại vẻ bình thản, trầm tĩnh. Anh nói: “Đinh Tư Thừa biết bao nhiêu trong chuyện này?”

Bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu nguyên nhân gì đã khiến Niên Bách Ngạn dừng việc đầu tư khi trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nỗi đau ấy vẫn đang lan tỏa, kéo dài vô bờ bến, khiến lồng ngực anh tắc nghẹn, không sao thở được. Anh không biết phải làm sao, chỉ muốn cầm một con dao đâm thẳng vào tim mình, để cho mình một đường thở. Hoặc có thể là, giờ phút này nếu có một khẩu s·ú·n·g, anh nhất định sẽ bắn một phát lên ngực mình để mình được dễ chịu hơn.

Nhưng sự nhiệt tình của giáo sư Đinh đã được lôi kéo trở lại. Đương nhiên thứ kích động tâm trạng ông ta chính là bản thân ông ta. Đề tài này là mong ước ông ta tha thiết muốn hoàn thành, cũng là tâm huyết hơn nửa đời người. Nếu ông trời chấp thuận, ông may mắn được thấy nó ra hoa kết quả khi còn sống thì cũng coi như không uổng phí kiếp này.

Xung quanh không có khách hàng thế nên không có những ánh mắt bất mác hoặc cả kinh.

Trên đời này càng là những thứ đẹp đẽ lại càng tàn nhẫn. Giống như thứ âm nhạc này. Mỗi một nốt nhạc bồng bềnh, du dương bật ra, lạc vào tai người, trượt vào tận trái tim lại như một lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua trái tim vừa nhanh vừa ngọt. Trong khoảnh khắc đau đớn, máu đã đầm đìa chảy.

Nhưng giáo sư Đinh đã nói đúng mục đích của anh.

Chỉ là khi còn chưa biết rõ nhiều chuyện như thế này, anh cảm thấy, là người con trai, anh phải nhìn thấy được thành phẩm của bố, thế nên mới tình nguyện dốc hết mọi khả năng.

Anh muốn làm bầu trời của cô, muốn cho một khung trời trong xanh, quang đãng, không để cô phải nhìn thấy một chút mây mù nào.

Niên Bách Ngạn im lặng không nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thế nên mới phải tiếp tục nghiên cứu, tôi…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ như vậy, bầu không khí xuất hiện một sự yên ắng đầy áp lực.

Giáo sư Đinh sững người. Ông ta nhận ra sự sốt ruột và đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong ánh mắt anh, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Trong mắt Tố Diệp, anh là một người đàn ông hoàn hảo và xuất sắc. Không biết bao nhiêu lần Tố Diệp đã nép trong lòng anh, ngọt ngào nói: Bách Ngạn! Sao ông trời lại thiên vị em thế nhỉ? Sao lại để em gặp được một người đàn ông tốt như anh? Có lúc em thật sự sợ rằng mình chỉ đang nằm mơ, khi tỉnh lại sẽ phát hiện được gặp anh và yêu anh thật ra chỉ là hư ảo thôi.

Năm xưa Quản Yên đã khuấy đảo sự yên bình của gia đình anh hết lần này tới lần khác như thế nào, anh còn nhớ rất rõ. Mẹ anh có lỗi gì chứ? Bà chỉ muốn một lòng một dạ yêu một người đàn ông. Bà xinh đẹp, hiền thục, thậm chí còn chẳng biết gì về những việc bố làm, chỉ toàn tâm toàn ý chăm chồng dạy con. Nếu bà có sai thì đó là đã yêu cùng một người đàn ông với một người đàn bà hiểm ác tàn độc.

Chỉ mong sao, làm một người con trai, anh có thể giữ được danh tiếng tốt cho bố, làm một người chồng anh có thể mang lại cho Tố Diệp một cuộc đời bình yên.

Quyển 14 - Chương 615: Tận trung với tình yêu, tận hiếu với tình thân (đọc tại Qidian-VP.com)

Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại.

Một mặt, anh phải giữ được danh tiếng của nhà họ Niên. Còn mặt khác, anh không được để Tố Diệp chịu ảnh hưởng.

Ánh nắng chiều nhạt nhòa, giống như có ai vẽ một vòng tròn lên bầu trời trắng, chỉ còn nhìn được một đường nét mờ mờ. Như một bệnh nhân đang trong cơn hấp hối, khó chịu khi phải kéo lê một thân xác tàn phế, sống lay lắt qua ngày.

Thế nên nếu có thể, anh sẽ bất chấp tất cả để tạo dựng cho cô một bầu trời xanh. Cho dù anh có phải một mình đối mặt với bao chuyện quá khứ tàn nhẫn.

Phải rồi, không thể quay lại!

Những chuyện này anh đều biết rõ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng sau này anh tài trợ để giáo sư Đinh hoàn thành việc nghiên cứu.

Giáo sư Đinh cau mày, nét mặt nặng nề. Rất lâu sau, ông ta mới thở dài: “Cậu làm vậy hoàn toàn là vì Tố Diệp.”

Không thể quay lại…

Giáo sư Đinh vô cùng ngượng ngập. Ông ta há hốc miệng, định nói gì đó nhưng không sao thốt lên lời.

Tách cafe trước mặt Niên Bách Ngạn đã lạnh ngắt, hệt như đôi mắt anh.

Nhưng ông ta vẫn cố gắng giành giật, hy vọng Niên Bách Ngạn có thể nể tình bố cậu ta, tiếp tục ủng hộ ông ta hoàn thành hạng mục nghiên cứu này.

Sự đố kỵ giữa những người phụ nữ đáng sợ như thế nào phải tới khi gặp Quản Yên, anh mới biết.

“Tôi nói rồi, không được là không được!” Niên Bách Ngạn bất ngờ cao giọng. Gương mặt an lạnh ngắt, có thể nhận ra anh đã kìm nén quá lâu.

Nhưng tiếng violon réo rắt vẫn còn đó, như dòng nước thong thả dạo chơi trong không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nghiên cứu thì cần kinh phí, cần thực hiện một lượng lớn các thực nghiêm lâm sàng. Vậy mà người đầu tư là Niên Bách Ngạn lại rút vốn nửa chừng, không còn đổ vốn đầu tư nữa. Việc này đối với giáo sư Đinh mà nói là một cơn ác mộng.

Niên Bách Ngạn chưa bao giờ tin rằng trên đời chỉ có ánh sáng. Giống như những gì anh chứng kiến, từng trải từ nhỏ tới lớn, bóng tối nhiều hơn ánh sáng. Sự thâm độc của Quản Yên, rồi tới sự cơ hội của Diệp Hạc Phong. Một loạt biến cố khiến anh cảm thấy, muốn có được ánh sáng, bạn chắc chắn phải trở thành một người có thể tạo ra ánh sáng. Nếu không, bạn sẽ mãi bị động, chịu đòn.

Mỗi lần nghe được những lời ấy, Niên Bách Ngạn không hề vui mừng mà lại lo âu.

“Về sau, bố mẹ cậu lần lượt qua đời. Theo lý mà nói, công trình này nên được dừng lại. Nhưng con người ai cũng ích kỷ. Tôi hy vọng có thể đóng góp được gì cho lĩnh vực này, hy vọng có thể giúp được nhiều người hơn.”

Vì anh biết rõ mình không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Tố Diệp. Anh hầu như chưa bao giờ nhắc tới chuyện lúc nhỏ trước mặt Tố Diệp, đó là vì tuổi thơ của anh ngổn ngang vô cùng. Anh cũng tự ti, càng không muốn khi kể lại sẽ nhận được ánh mắt thương hại của cô.

“Giáo sư Đinh, tôi biết ông đang tìm kiếm nhà đầu tư. Khuyên ông một câu, dừng tay đi là hơn. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng đừng nên làm những chuyện đi ngược lại quy luật tự nhiên.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Giáo sư Đinh nhận ra sự thay đổi tinh vi trong tâm trạng của anh, lại lập tức nói: “Tôi và bố cậu là bạn học. Lúc tìm tới tôi, anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy đang đi trên một con đường không có đường lùi. Con người ta có lúc vì lợi ích có thể hy sinh rất nhiều thứ, nhưng thứ anh ấy không muốn hy sinh nhất chính là người thân. Khi tôi nhìn thấy Tố Diệp thoi thóp nằm đó, tôi đã biết bố cậu không làm chuyện bình thường gì. Đúng như anh ấy nói, đây là một con đường không thể quay lại.”

Niên Bách Ngạn hít sâu một hơi, lồng ngực căng lên đau đớn.

Bao nhiêu năm nay, chỉ riêng một nhà họ Niên đã là gồng xiềng nặng nề đè lên đôi vai anh. Anh không thể sơ suất, nửa bước cũng không được sai sót. Còn sau khi gặp Tố Diệp, cô lại trở thành trách nhiệm của anh, một trách nhiệm anh đồng thời phải gánh vác.

Sai lầm của bố, anh chấp nhận gánh đỡ. Nỗi đau của Tố Diệp, anh cũng nguyện được gánh hết.

Làm sao để trung hiếu được vẹn toàn, đây là vấn đề phải đối mặt từ cổ chí kim.

Tố Diệp là người anh yêu, là vợ của anh. Anh phải giữ được chữ “trung” với cô. Bố mẹ là người nuôi nấng anh khôn lớn trưởng thành, đã cho anh sinh mạng, anh phải giữ trọn chữ “hiếu”.

Người sai là bố anh. Không cần biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng cuối cùng ông vẫn làm tổn thương mẹ. Khi nhìn thấy mẹ bảy ngày bảy đêm câm lặng, khi nhìn thấy bố ôm ghì lấy mẹ, lúc đó anh đã nghĩ trời sắp sụp xuống rồi.

Niên Bách Ngạn khàn giọng: “Sự thật là, ký ức của con người có thể xóa bỏ nhưng tiềm thức thì vẫn còn. Đề tài này thực sự có thể giúp được con người hay chỉ càng khiến người ta hết cách thì chưa ai biết trước. Ông giúp mẹ tôi không có gì sai, tiếc là sức khỏe mẹ tôi trước nay không tốt, ông còn chưa thể tìm ra bà có thể nảy sinh những tác dụng phụ gì thì bà đã lìa đời. Còn bây giờ, tình trạng của Tố Diệp đủ để chứng tỏ, đề tài này không hoàn hảo như ông tưởng tượng.”

Ba chữ thôi, có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại toát lên một sự ra lệnh quyền uy không thể xem nhẹ.

Giáo sư Đinh giật mình, nhanh chóng giải thích: “Cậu yên tâm, chuyện giữa chúng ta và chuyện nhà họ Niên, nó không biết gì cả.”

Anh thể hiện ra ngoài một vẻ tươi sáng, nhưng trút bỏ lớp áo đẹp đẽ ấy xuống thì còn lại gì? Một trái tim đã chịu đựng trăm ngàn vết thương, một tâm hồn đã phải gượng dậy từ bóng tối và khổ đau. Tất cả những điều ấy, anh chỉ có thể giấu kín trong lòng.

“Nhưng di nguyện của bố cậu thì phải tính sao đây?” Giáo sư Đinh hỏi ngược lại.

Ai ngờ, biểu cảm trên gương mặt Niên Bách Ngạn không thay đổi quá nhiều. Anh điềm nhiên nhìn giáo sư Đinh, sau khi chứng kiến mọi sự chờ mong trong ánh mắt ông ta, anh cất lời: “Không thể được!”

Niên Bách Ngạn mím chặt môi. Khuôn cằm vuông vức căng ra. Trầm mặc rất lâu anh mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn: “Mẹ tôi đã qua đời rồi. Hạng mục nghiên cứu này đã phải dừng lại từ lâu.”

Anh không cần cô thương hại, anh chỉ cần tình yêu của cô.

Một lúc rất lâu sau, anh mới điều chỉnh được nhịp thở của mình. Anh nhìn về phía giáo sư Đinh, nhấn mạnh từng chữ, hỏi ra một điều vẫn đè nén trong lòng anh bao ngày qua: “Năm đó, người c**ng b*c Tố Diệp có phải là bố tôi không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 14 - Chương 615: Tận trung với tình yêu, tận hiếu với tình thân