Harry Potter Mộng Huyễn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Hậu quả
"Hermione, buổi sáng tốt lành" . Nó lên tiếng chào hỏi cô phù thủy nhỏ.
Tom không để ý rằng khi nó ngồi xuống bên cạnh Hermione mà bắt đầu trò chuyện thì Harry cũng chú ý đến cuộc nói chuyện của chúng nó. Khi nghe được Tom sẽ không kể chuyện tối hôm ngày hôm qua thì Harry thở phào nhẹ nhõm nhưng tới khi nghe được Hermione nói lời đồn thì nó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tom nhìn chung quanh thì không thấy bất kỳ ai. Quả nhiên là như vậy, nó đã tự tay phá nát mối quan hệ giữa nó và Harry. Tom ảo não mà giấu đầu vào gối. Cũng phải thôi, điều mà nó đã làm với Harry thật sự là kinh tởm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu sử dụng thủ đoạn vật lý thì có khả năng nó sẽ chế phục được thằng bạn thân của mình nhưng nếu sử dụng ma pháp thì mười đứa nó cũng không phải là đối thủ của Tom.
Ron cũng muốn biết trong cái gói kia là cái thứ gì thì mấy con cú mèo kia đã thả cái gói đồ lớn đó trước mặt của Harry. Sau đó có một con cú mèo khác thả một lá thư khác lên trên (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi liếc qua bàn giáo viên thì nó bừng tỉnh. Tại sao lời đồn đại này y chang câu chuyện của Albus Dumbledore và Gellert Grindelwald vậy. Tuy nhiên, hiện tại nó không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, nó phải xử lý một vấn đề liên quan đến sống còn của mình.
Nó nhận ra được cách trang trí của căn phòng này đúng rồi, nơi này là bệnh xá, hắn đang nằm ở không sai biệt lắm muốn ghi lên ‘ giường của Tom S·ullivan ’.
Chương 17: Hậu quả
Theo như những gì xảy ra vào đêm qua, nó có thể cảm thấy được Tom đã nhanh chóng lướt qua những bí mật của nó mà chỉ tập trung vào đoạn hồi ức cuối cùng. Mà nó cũng đã kể với Tom mọi bí mật nhỏ của mình vào đêm đầu tiên sau khi nhập học rồi còn đâu.
"Đây là chuyện riêng của chúng mình, cậu không cần thiết phải quan tâm". Tom trả lời cho Hermione. Tom đoán là do tình trạng của cô phù thủy nhỏ hiện tại trong học viện Gryffindor thật không tốt, chỉ có mình Tom và Harry nguyện ý nói chuyện với nhỏ.
Một ngày mới bắt đầu ở Hogwarts, Tom mê mang mà mở to mắt, nó có thể nhìn đến toàn bộ là trắng xóa một mảnh. Màu trắng trần nhà, màu trắng vách tường cùng màu trắng khăn trải giường.
Khi Tom đến nhà ăn thì hầu như mọi người đều đã có mặt tại đó. Nó tránh đi Harry mà ngồi xuống gần Hermione. Bây giờ Tom không nghĩ tiếp xúc với Harry, nó đã không có mặt mũi làm điều đó.
Đúng vậy, đối với Harry thì Tom vẫn không thay đổi là người bạn thân nhất của nó. Tuy ban đầu thì Harry vô cùng giận Tom nhưng cho đến khi mẹ Lily của nó xuất hiện thì thái độ của Harry đối với Tom quay ngoặc 180°. Nó vô cùng cảm kích Tom đã cho nó gặp mặt mẹ Lily lần cuối cùng.
Nhưng bây giờ Harry cảm thấy không vui, hoàn toàn không vui. Tom sáng nay từ bệnh xá đến đại sảnh đường ăn sáng lại ngồi xuống bên cạnh Hermione. Harry vẫn nhớ đêm qua Tom đã nói là sẽ không làm bạn với nó nữa. Giống như một đứa trẻ bị mất đi yêu thích món đồ chơi, Harry ảo não mà đùa nghịch các hạt đậu hà lan trong đĩa của mình.
Với lại từ nhỏ đến lớn chưa có ai quan tâm đến mạng sống của nó như Tom, từ nhỏ đến lớn ở chung với gia đình Dursley thì không nói lầm gì. Nhưng từ khi tiếp xúc với phù thuỷ giới, nó cảm thấy mọi người đối tốt với nó chỉ vì cha mẹ nó như lão Hagrid hay bởi vì nó là chúa cứu thế Harry Potter như những người khác {Harry quên mất bà Molly}.
Chương 17: Hậu quả
Nhưng khi cú mèo như thường lệ bay vào đại sảnh đường, nó bị thu hút sự chú ý bởi một cái gói đồ lớn thon dài mà cần phải 6 con cú mèo mới vận chuyển được.
Nó nhìn lên bàn giáo viên thì thấy giáo sư McGonagall đang nói chuyện gì đó với hiệu trưởng Dumbledore. Như cảm giác được ánh mắt của Tom, hiệu trưởng Dumbledore quay qua nhìn nó cười một chút. Tom chột dạ cúi gằm mặt xuống, chẳng lẽ lão ong mật biết chuyện nó làm vào ngày hôm qua rồi sao.
"Buổi sáng tốt lành, Tom. Hôm nay cậu không ngồi cùng với Harry à?". Hermione ngẩng đầu khỏi quyển sách dày cộm mà nhỏ đang đoc, tỏ vẻ ngạc nhiên về hành động khác thường của Tom.
Cũng phải thôi, hình như từ đầu năm học đến giờ nó và Harry luôn đi cùng nhau. Tom rút kinh nghiệm về vấn đề này. Tuy tiếp xúc với Harry giúp nó nắm được tiến độ cốt truyện nhưng nếu đi quá gần thì sẽ bị người khác nghi ngờ mục đích có trong sáng hay không. {Mới 11 tuổi thôi mà mấy bác, tuổi này lông còn chưa mọc đủ thì nói gì tình yêu. CP thì đến năm 3, năm 4 thì mình mới quyết, và nói không với đấu kiếm nha}
"Mọi người cho rằng chúa cứu thế rốt cuộc cũng vì nghĩa diệt thân, ra tay xử lý chúa tể hắc ám đời thứ ba đồng thời cũng là người bạn thân thiết nhất của mình". Nghe tới đây, Tom phun một miệng nước bí đỏ vào mặt Hermione. { Mình nhắc lại một lần nữa là không yêu sớm, không đấu kiếm. Những ai có suy nghĩ đen tối thì đập đầu vào gối đi.}
Nhỏ dừng lại một chút để uống miếng nước bí đỏ. " Rốt cuộc cậu và Harry đã làm gì trong đó mà cần phải vừa khoá cửa phòng vừa cách âm phòng luôn vậy. Cậu có biết khi mở cửa phòng ra thấy cậu bất tỉnh nằm trên mặt đất còn Harry hai mắt đỏ bừng ôm lấy cậu thì mọi người nghĩ sao không?"
"Cậu còn dám nói nữa. Bởi vì ngày hôm qua cậu khoá cửa phòng ngủ làm Ron không vào được nên nó giộng cửa ầm ĩ lên khiến mọi người chú ý. Percy phải dùng bùa alohomora mở cửa để xem có chuyện gì xảy ra không." Hermione tức giận mà trả lời câu hỏi của Tom. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy vậy, Tom cũng không thể thoát được một trận quở trách của bà, ai kêu nó vừa mới rồi bệnh xá chưa đến một tiếng lại bị khiêng vào đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
__________
"Tom Sullivan!" Cô phù thủy nhỏ bị Tom phun một mặt nước bí đỏ thì đã nổi giận rồi. Tom luống cuống tay chân vừa lau mặt cho Hermione vừa luôn miệng xin lỗi nhỏ. Tương lai nữ sư vương khi nổi giận thật sự vô cùng khủng khiếp mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn đối với việc Tom cưỡng chế xâm nhập vào đầu óc của nó thì Harry thì nó cho là việc bất khả kháng. Dẫu sao cũng do chính Harry yêu cầu Tom cho nó biết không phải sao?
Quan trọng nhất là Tom là người đầu tiên làm cho nó biết mọi chuyện xảy ra vào đêm đó. Trước đây, chưa từng có ai nói cho nó biết điều này. Harry cũng không quan tâm đến Tom tại sao biết được những điều này, có lẽ hắn gửi thư hỏi hay ai đó buộc miệng nói ra đi. Nó chỉ cần biết là Tom đối tốt với nó là được.
Madam Pomfrey cho rằng Tom chỉ vì hảo tổn tâm lực quá nhiều nên dẫn đến hôn mê cho nên chỉ cần ngủ một đêm là được. Do đó, bây giờ nó đã có thể tự do đi đến đại sảnh đường ăn sáng.
Vạn sự thông tiểu thư nhìn Tom một chút rồi mới nói: " Như vậy đi, mình sẽ không xía vào chuyện của các cậu. Nhưng mình muốn cho cậu biết, từ hôm qua đến giờ Harry có vẻ rất lo lắng cho cậu". Hermione có vẻ không tình nguyện nói ra, có lẽ nhỏ vẫn còn canh cánh trong lòng về việc ngày hôm qua nó và Harry vi phạm nội quy trường.
Tom cầm ly nước bí đỏ lên uống để giảm bớt sự xấu hổ này. Nó cảm thấy ngày hôm qua khoá cửa và cách âm phòng là đúng là một sai lầm.
Hiện nay cả hai người duy nhất chịu nói chuyện với nhỏ hình như đang cãi nhau nên Hermione tính làm người hoà giải chăng. Mà cũng lạ, Hermione cũng rất ít khi lên mặt dạy đời nó, chỉ đôi khi nói nó tại sao không chịu kiếm điểm cho học viện Gryffindor thôi.
__________
Cái quỷ gì vậy! Không phải là lời đồn nó sẽ là đời thứ ba hắc ma vương đã là quá khứ sao. Còn có vụ Harry chính tay xử lý người bạn thân thiết nhất của nó nữa. Không hiểu sao Tom cảm thấy câu chuyện này hơi quen quen.
"Cậu có thể kể cho mình nghe những gì xảy ra sau khi mình ngất xỉu sao?" Tom cũng rất tò mò về người mà đã đưa nó đến được phòng y tế. Nó nhớ rằng mình đã khoá cửa và làm cách âm phòng rồi mà.
Ron ngồi bên cạnh những đứa bạn khi thì thở dài, khi thì vui vẻ, khi thì bi thương, khi thì ảo não thì không biết phải làm sao. Nó tính lựa lời an ủi nhưng không biết phải nói như thế nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.