Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Anh ta nhếch mép, ném Tưởng Thiếu Thiên về phía tôi.

May mà tôi và Tưởng Thiếu Thiên thân thủ đều không tệ, sau nửa tiếng mò mẫm, cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào.

Tôi nhìn rõ chữ trên điện thoại: Giang Thịnh Lam, tổng giám đốc công ty Thiên Tinh Giải Trí, tay trắng làm nên, tính cách mạnh mẽ. Ba năm trước, nhóm nhạc nam Meteor thành công ra mắt, Giang Thịnh Lam có con mắt tinh đời, ký hợp đồng với cả nhóm, kiếm được bộn tiền.

Gương mặt gần như yêu mị của Tống Dữ lúc này có vẻ hơi đáng sợ.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc khẽ động.

Tưởng Thiếu Thiên thầm chửi một tiếng: "Con hồ ly tinh này đúng là có tiền thật!"

Anh ta lại có thể cam tâm tình nguyện bị "quy tắc ngầm"?

Loại khu dân cư cao cấp này an ninh đều rất nghiêm ngặt, tôi và Tưởng Thiếu Thiên đợi ở ngoài cửa nửa tiếng mới tìm được cơ hội trốn dưới gầm xe của đội thi công trà trộn vào.

"Bây giờ đi?"

...

Căn hộ cao cấp của Tống Dữ có tầm nhìn rất rộng, trang trí theo phong cách tối giản, mọi nơi đều toát lên vẻ xa hoa kín đáo sang trọng.

"Nhân lúc Mị Hồ không ở Bắc Kinh, phải tranh thủ thời gian."

Cậu ta chỉ ra ngoài, không tiếng nói: "Anh ta hình như không rảnh quản chúng ta đâu."

Đây mẹ nó là cái quái vật gì vậy!

Trong cùng của phòng ngủ có một phòng thay đồ, khá lớn, tôi vừa kéo rèm ra, Tưởng Thiếu Thiên đã vội vã xông vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Thịnh Lam dần mất đi ý thức.

Tôi gật đầu: "Bây giờ đi ngay."

"A Dữ..." Giang Thịnh Lam vươn tay kéo cổ áo anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo tiếng nói vừa dứt, chiếc vòng tay lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ.

Sợi lông cáo đỏ trong vòng tay đột nhiên vọt ra, xoay vài vòng trên không trung rồi nhanh chóng bay về phía bắc.

Đột nhiên làm cái trò 18+ gì vậy!!

"Tìm không thấy." Tôi nhìn quanh, khẽ nheo mắt: "Bị người ta dùng thuật pháp che chắn rồi."

Sau khi nghỉ ngơi đơn giản, tôi men theo chỉ dẫn của Tầm Linh Trận đến trước cửa một khu dân cư cao cấp.

"Đi!"

Tưởng Thiếu Thiên: "Sao vậy?"

Anh ta từng bước một đi về phía phòng thay đồ.

Tưởng Thiếu Thiên giơ điện thoại lên trước mặt tôi, rồi lại chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên giường.

"Ợ."

Đầu óc tôi có chút hỗn loạn, đây là vô tình bắt gặp cảnh giao dịch đen tối gì sao?

Khí chất trên người Tống Dữ lập tức thay đổi, anh ta chậm rãi chỉnh trang lại quần áo rồi xuống giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi quay đầu nhìn cậu ta: "Sao..."

Tống Dữ dừng lại bên ngoài rèm, một ngón tay thon dài vươn vào, chậm rãi vén rèm lên, để lộ ra một vẻ tao nhã.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Trình Kiệt, tôi và Tưởng Thiếu Thiên vội vã đến ga tàu cao tốc.

Người phụ nữ đưa hai cánh tay trắng nõn như ngó sen ôm lấy cổ anh ta.

"Tôi đã nói rồi, bảo các người đừng có xen vào chuyện người khác."

Phòng ngủ của anh ta rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tưởng Thiếu Thiên nhặt chiếc vòng tay từ trên mặt đất lên, đi tới: "Ở thủ đô Bắc Kinh."

Cậu ta dùng khẩu hình nói: "Có người đến!"

...

Hỏa Lôi Ấn trên tay thành hình, tôi vỗ một chưởng ra.

Tống Dữ ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên khóe môi cô ta, sau đó thổi một hơi vào mặt cô ta.

Cho nên hai người mặt mày xám xịt như chúng tôi đứng ở giữa phòng khách, có vẻ lạc lõng vô cùng.

Tôi tùy tay nặn một cái Tầm Linh Trận rồi ném ra.

Bên kia đã dần đi vào cao trào, những âm thanh mê hoặc không ngừng truyền ra, Tưởng Thiếu Thiên tai đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức nhăn nhó.

Hai bóng người ôm nhau ngã xuống giường.

Anh ta lại về vào lúc này? Mà tôi không hề hay biết?

Một nỗi sợ hãi lớn lao trào dâng trong lòng tôi.

Tôi chắn Tưởng Thiếu Thiên ở phía sau, hai tay nhanh chóng kết ấn: "Lát nữa tôi ném Hỏa Lôi Ấn ra, cậu tìm cơ hội mà chạy!"

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bịt miệng tôi lại, sau đó đẩy tôi vào phòng thay đồ, vươn tay kéo rèm lại, động tác lưu loát, liền mạch.

Vài giây sau, tôi ngạc nhiên: "Ơ?"

Tôi ngồi ở trước cửa ga tàu cao tốc, vẻ mặt mệt mỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi gật đầu: "Cậu nói đúng."

Quá trình lẻn vào nhà Tống Dữ còn gian nan hơn.

Tưởng Thiếu Thiên rất tự biết mình: "Được! Em không cản chân chị!"

Tưởng Thiếu Thiên gật đầu, cậu ta quay người đi vào thư phòng.

Vài giây sau, "cạch" một tiếng.

Tôi tìm một vòng trong phòng khách, sau đó nhẹ nhàng bước chân, đi đến phòng ngủ của Tống Dữ.

Còn là bị một con người dí?

Chương 11

"Bắt một con yêu mà mất nửa cái mạng."

Ngồi tàu suốt một đêm, năm giờ sáng, Vân sư phụ và tiểu trợ lý cuối cùng cũng đến được Bắc Kinh.

Cậu ta quá kích động, rồi lại nấc một tiếng...

Thật là quá đáng...

Nhưng mà, Tống Dữ là yêu quái mà!

Tưởng Thiếu Thiên đội cái đầu tóc rối bù ngồi bên cạnh tôi.

Tống Dữ đột ngột ngẩng đầu nhìn lại, tôi vội kéo Tưởng Thiếu Thiên lùi lại.

Tưởng Thiếu Thiên lập tức chạy theo ra ngoài.

Tôi: "..."

"Chia nhau ra tìm!"

Tống Dữ?

Ánh sáng đỏ rực kia nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Một năm trước, công ty Thiên Tinh Giải Trí thành công niêm yết trên sàn chứng khoán, thế lực rất mạnh, mà Giang Thịnh Lam, nữ tổng giám đốc trẻ tuổi này cũng trở thành nhân vật mới nổi được săn đón trong giới kinh doanh.

Qua khe hở, tôi cẩn thận nhìn ra, Tống Dữ hai tay chống lên phía trên người phụ nữ, khóe mắt hơi đỏ: "Chị à, em nhớ chị."

Tống Dữ giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy Hỏa Lôi Ấn, bóp nát, tay còn lại cực kỳ chuẩn xác bóp lấy cổ họng của Tưởng Thiếu Thiên.

Hơn nữa cũng không cần thiết mà!

Tôi: "..."

Còn một người nữa là ai?

Ngay lúc tôi vắt óc suy nghĩ xem nên thoát thân như thế nào, Tưởng Thiếu Thiên kéo kéo áo tôi.

Hai người hôn nhau say đắm.

"Huyền Vân Tử Cái, Lai Ánh Ngã Thân. Tiên Đồng Ngọc Nữ, Vi Ngã Trí Linh."

Phòng ngủ lại bị người ta đẩy ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11