Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Suy nghĩ một hồi, hai chúng tôi vẫn không nghĩ ra được điều gì.

Dương Lạc San ngẩn người: "Cảm ơn cậu nha, tớ vừa nãy đang suy nghĩ mấy chuyện."

Là lớp trưởng của lớp chúng tôi, Dương Lạc San. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cậu làm gì thế?"

Do là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, rất nhiều người đi làm và sinh viên đi chơi đều đã trở về, ga tàu cao tốc đặc biệt đông đúc.

Cô ấy biết tôi và Tưởng Thiếu Thiên quen biết nhau nhiều năm rồi, quan hệ không tầm thường, cho nên cũng không hỏi nhiều: "Vậy được, hai cậu chú ý an toàn, đừng về muộn quá."

Tôi liếc nhìn điện thoại, cầm cặp sách đứng lên: "Đi thôi, đi học."

Tôi thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy long bài, che lại một chút thì tiếng sẽ đỡ rõ hơn một chút.

"Con trai tôi còn lớn hơn cậu, cậu mà dám nói chuyện thế với nó xem?"

Nước miếng tung bay, hỏa lực quá mạnh, Tưởng Thiếu Thiên bị b.ắ.n phá tơi tả, thần hồn điên đảo, ngồi phịch xuống ghế.

Giọng nói của mấy bà có hơi thu lại một chút, nhưng với tôi thì vẫn nghe rõ từng chữ một.

"Tớ và Tưởng Thiếu Thiên còn phải đi gặp một người bạn."

Cậu ta đứng ở cửa ra, cúi đầu lục túi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Tôi lắc đầu: "Người đông quá, khó tìm."

Tưởng Thiếu Thiên ngẩn người, không khỏi bật cười: "Vân Như Ý, chị sống càng ngày càng giống người rồi đấy."

Chủ đề của mấy bà chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chuyển sang gạo dầu mắm muối, chuyện nhà chuyện cửa.

Người này tính tình nhiệt tình cởi mở, rất được yêu thích trong lớp.

Trần Linh kéo tôi đi siêu thị mua nước uống.

"Có thể nói nhỏ chút được không, bọn cháu đang ngủ đấy!"

Tôi gọi cô ấy một tiếng, Dương Lạc San hoàn hồn, nhìn thấy là tôi liền cười: "Như Ý!"

Thầy giáo dạy chúng tôi đánh thái cực quyền một lát, liền để chúng tôi tự do hoạt động.

"Họ còn đáng sợ hơn cả quỷ chuột…"

Ngày đầu tiên trở lại trường, mọi thứ đều bình lặng.

"Nghe nói hôm qua cậu ấy về ký túc xá còn bị ngã cầu thang. Cứ như bị mất hồn ấy."

Dương Lạc San chậm rãi đi xuống lầu, bước chân có chút phù phiếm.

Dương Lạc San vẫn với vẻ mặt thất thần đó, một mình ngồi bên hồ.

Tưởng Thiếu Thiên không học cùng khoa với tôi, sau khi chia tay cậu ta, tôi một mình đi đến tòa nhà giảng đường.

"Sau đó cảm thấy không ổn, em lục túi kiểm tra, phát hiện sợi yêu phách của Chuột Quỷ đã biến mất rồi."

Nhưng vào tiết thể d·ụ·c buổi chiều hôm đó, lại xảy ra một chuyện kỳ lạ hơn...

Tưởng Thiếu Thiên: "Có khi nào là Chuột Quỷ sợ chị, trốn đi rồi không?"

Chuyện này tôi vốn không để tâm lắm.

"Nói năng kiểu gì vậy, nghĩ chúng tôi già thì dễ bắt nạt à?"

Có người bật cười: "Người sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm tuy hiếm, nhưng chắc chắn không chỉ có một người. Nếu mà ai cũng thành vợ Long Vương, thì Long Vương đúng là hưởng phúc to rồi, ha ha ha ha ha…"

Ngày thứ mười trở lại trường, vẫn bình lặng như thường.

Im lặng một lát, tôi quay đầu nói với Trần Linh: "Tiểu Linh, cậu về trường trước đi."

Ngày thứ hai trở lại trường, mọi thứ vẫn bình lặng.

Chúng tôi xếp hàng rất lâu mới chen được ra ngoài, đi được vài bước tôi dừng lại, quay đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên.

Tôi nhìn cô ấy một cái: "Sao cậu nói vậy?"

Long bài trước n.g.ự.c tôi bắt đầu nóng lên.

Tôi đứng trên tòa nhà cao tầng đối diện cửa ra ga, hai tay nhanh chóng kết ấn, một trận pháp tìm kiếm linh hồn khổng lồ bao trùm lên ga tàu cao tốc.

"Được rồi, em nói sai." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cậu xuống cầu thang sao lại thất thần thế? Cẩn thận đấy."

"Chúng tôi đang nói chuyện ở đây thì liên quan gì đến cậu?"

Trần Linh nói: "Lớp trưởng dạo này hơi lạ."

Tôi: "..."

"Cái thằng nhóc sinh viên này có biết lễ phép không hả?"

Trần Linh đi rồi, Tưởng Thiếu Thiên cầm túi đi tới, sắc mặt trông không được tốt.

Tàu cao tốc cứ dừng rồi lại đi, tôi thì mơ mơ màng màng ngủ suốt cả hành trình.

"Lúc vừa ra khỏi ga người đông quá, túi của em bị va vào làm đổ tung, lúc đó em không để ý."

Vài phút sau, Tưởng Thiếu Thiên sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Tìm được chưa?"

"Lớp trưởng."

Sinh viên đại học thường thích đến lớp sát giờ, lúc này thời gian còn sớm, hành lang không có mấy người.

"Chính là thế đấy!"

Chương 4

Tôi lắc đầu: "Nó chỉ còn lại một sợi yêu phách, dù trốn cũng chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Dạo này cậu ấy cả ngày đều không có tinh thần gì cả, lúc học thầy hỏi cậu ấy câu hỏi, gọi cậu ấy ba lần cậu ấy cũng không nghe thấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn Dương Lạc San, vừa hay nhìn thấy cô ấy ngã thẳng xuống hồ.

Mấy bà kia khựng lại một chút, rồi ngay sau đó pháo hỏa lập tức chuyển hướng:

Đứng ở cửa siêu thị, cô ấy kéo kéo tay áo của tôi: "Như Ý, cậu nhìn xem kia có phải là lớp trưởng của chúng ta không?"

Tôi giơ tay chào cô ấy, cô ấy lại như không nhìn thấy gì, đi thẳng qua bên cạnh tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy.

"..."

Tôi ngồi trên ghế đá trong khuôn viên trường, ăn kem, có chút khó hiểu: "Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu vậy?"

"Theo tính cách thù dai của nó, nó nhất định sẽ quay lại tìm tôi báo thù trước khi hoàn toàn tiêu tan."

...

Tôi: "…"

Tôi vỗ một cái vào trán cậu ta: "Cậu nói ai không phải là người hả!"

Tôi: "?"


Tôi biết rõ ai kia chắc là đang không vui rồi, chỉ đưa tay dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên long bài, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Thiếu Thiên một cái.

...

"Về trước đã, dù sao yêu phách của Chuột Quỷ đã được thả ra, nó chắc chắn sẽ đến tìm tôi."

Tôi gật đầu: "Ừ."

Tôi lên lầu chưa được vài bước, liền chạm mặt một người.

"Nhiều phụ nữ như vậy, Long Vương làm sao mà lấy hết được chứ?" Bà nọ hạ giọng thần bí, "Người mà Long Vương tự mình chọn mới là vợ Long Vương chân chính!"

Mất hồn?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4