Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Sư Đệ À! Làm Người Nhất Định Phải Có Lòng Vị Tha!
"Hahaha... Tiêu huynh đệ quá lời quá lời..." Ung sư huynh hoa dung run rẩy kịch liệt, khóe miệng câu đến mang tai.
Tiêu Nhất ho khan, giả bộ thở dài cười nói: "Nói không sai, nhìn huynh đài mặt mũi sáng láng, tựa như thiên long ngậm rồng, khí chất lại thánh khiết không nhiễm bụi trần, quả thực để tại hạ cảm thấy không bằng!"
"Ung sư huynh, nơi này là thế giới phía sau Tinh Môn hay sao!?"
Mấy tên thiếu nữ bên cạnh nhìn xem không khỏi sáng rực hai mắt, bên trong nhảy lên vô số ngôi sao nhỏ bé.
"Sư huynh, có gì khác thường hay sao!?" Vũ Kiệt chú ý tới thần sắc người nọ, phát hiện dị thường liền không nhịn được mở miệng dò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tốt, trẻ ngoan dễ dạy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hơn mười năm rồi, tông môn chúng ta chưa từng có người gặp phải loại phần mộ như thế. Lần này chúng ta may mắn bạo rạp có biết hay không!?"
Ung sư huynh nheo mắt.
"Vô sỉ! Con mẹ tụi mày! Đang bị t·iêu c·hảy hay gì!? Dấu phẩy mỗi số đâu tại sao không ngắt?" Người nọ bất bình chất vấn.
Ung sư huynh hòa ái cười hài lòng, hai tay chắp sau lưng, tiêu sái dẫn theo đám người hướng đến kiếm sơn.
Nói đến đây, trông thấy người nọ vẫn không có ý định xuất hiện, Ung sư huynh lặng lẽ vận chuyển linh lực, tay hướng trước mặt vươn ra.
"Huynh đệ, người gặp người có phần, nếu như ngươi thoải mái chính diện cạnh tranh, bọn ta nhất định không nói nửa lời, nhưng làm việc lén lén lút lút, đừng trách mười người bọn ta chấp một mình các hạ!"
Ung sư huynh trầm ngâm gật đầu.
"Huynh đệ, hà tất lén la lén lút? Có thể ra ngoài gặp mặt tại hạ một lần hay không!?"
Nhận được ánh mắt khích lệ, Vũ Kiệt chỉ có thể ủy khuất gật đầu.
Bên trong lỗ sâu, thình lình bước ra mười tên thiếu niên, từng người khí tức hùng hậu, trang phục đồng dạng, cẩm bào váy hoa, phía trên thêu lấy sơn hà nhật nguyệt.
Đám thiếu niên thiếu nữ bên cạnh nghe vậy liền ngập tràn hưng phấn.
"Các hạ, ngươi vừa mắng chúng ta!?"
"Ồ?" Ung sư huynh nhướng mày: "Sư đệ có chuyện gì cứ việc nói!"
"Phía trên cổ bia có khí tức của thủy thuật pháp, dấu tích còn rất mới vẻ, có lẽ thời gian cách đây không quá một nén nhang."
"Sư huynh, sư đệ cả gan hỏi một chuyện." Vũ Kiệt e dè mở miệng.
"Vậy nơi này..." Vũ Kiệt há mồm nhìn hắn.
Ung sư huynh khẽ gật đầu.
"Sư đệ, làm người phải có lòng vị tha! Nhất là với những người có học thức tốt như Tiêu Nhất huynh đệ!" Ung sư huynh vỗ vai sư đệ chân thành nói.
Ung sư huynh đột nhiên bị mắng liền trở nên sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh thần, mặt mũi sạm lại.
"Một hai ba!"
"Tốt, không cần phải cảm thấy hổ thẹn, tại lợi ích trước mắt có thể giữ vững cảm xúc không bị xung động thực sự đã rất không tồi, đi thôi, dù thế nào cũng phải tiến vào bên trong xem qua mới có thể xác định thực hư thế nào!" Ung sư huynh cất tiếng khích lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt đỏ liếc nhìn cổ bia bên cạnh, thẳng thừng đứng im bất động mười hấp hô hấp, sau cùng, nó lẳng lặng quảy đầu, trực tiếp nhấc chân bước vào bên trong.
Ung sư huynh mỉm cười gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên híp mắt hướng về bụi rậm cách đó không xa lớn giọng cất tiếng.
"Hahaha, tổ tiên lão tử gánh gồng lưng!"
"Tại hạ đếm đến ba, các hạ nếu còn không ra đừng trách tại sao nước biển lại mặn!"
"Không sai, nơi này chính là một tòa mộ phần chí cao!"
"Sư huynh, hắn vừa rồi thực sự đã mắng chúng ta đó mà!"
"Đây là lần đầu Vũ sư đệ tiến vào Tinh Môn phải không!?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ! Có người dẫn trước chúng ta đi vào bên trong rồi!?" Vũ Kiệt khó chịu nhíu mày.
Không mất bao lâu, đoàn người chậm rãi đi đến phía trước cổng đá.
"Vừa đến liền gặp phải một tòa cổ mộ, quả thực nằm ngoài dự kiến của ta!"
Vứt lại đám đồng môn sau lưng, hắn tiến lên cùng tiêu nhất bắt tay.
Ung sư huynh vỗ nhẹ bả vai Vũ Kiệt.
Vũ Kiệt đúng kế bên không khỏi bất bình ghé tai nói nhỏ.
Người nọ hài lòng mỉm cười.
"Huynh đệ, lần đầu gặp mặt tựa như đã quen từ kiếp trước!"
Ung sư huynh có chút không vui nhìn hắn.
Thời gian trôi qua hơn nửa nén nhang, cách đó không quá mười dặm, một đạo khe hở không gian vô thanh vô tức rạch mở.
Người được gọi Ung sư huynh chính là một tên nam tử tuấn mỹ, khí tức trên người của hắn sâu không thấy đáy, cùng với những người còn lại trong đội hùng hậu không chỉ gấp đôi.
Một đạo bóng người từ trong bụi rậm lập tức nhảy ra, sắc mặt của hắn lúc này chất đầy tức giận.
Nói xong liền đưa mắt về phía Tiêu Nhất cười hỏi: "Ta nói có đúng không Tiêu huynh đệ!?"
Huyễn cảnh vỡ nát, Dạ hồn quy nguyên thể, mắt nó phát sinh dị dạng, không biết đăm chiêu điều gì.
"Không sai, nhưng đó cũng là một tin tức tốt, ít ra chúng ta biết được phần mộ này vẫn chưa bị ai hấp thu. Cơ hội chúng ta vẫn còn rất lớn." Ung sư huynh cong miệng cười nói.
Bụi cỏ im lặng không lên tiếng.
Ung sư huynh khép lại quạt giấy, ánh mắt bày ra dáng vẻ trấn tỉnh cất lời: "Đừng vui mừng quá sớm, phần mộ trước mắt quả thực không sai, nhưng Tinh Môn tồn tại thật sự quá cổ lão, chỗ này không tránh khỏi đã bị người khác dò xét qua rồi, cho nên, giữ vững bản tâm, đừng quá hy vọng, hy vọng quá nhiều thất vọng càng nhiều có biết hay không!?"
"Mụ nội nó, quá may mắn đi! Hình như nghe nói mấy vị sư huynh sư tỷ đi trước đều vô cùng hiếm khi gặp phải loại mộ phần kiểu này."
"Sư đệ sư muội đa tạ sư huynh chỉ dạy!"
Hỏa diễm từ khắp bốn phía hội tụ, hóa thành một đoàn khí cầu nóng rực.
"Đừng quá khẩn trương, lần này tiến vào Tinh Môn, khí vận của chúng ta có vẻ rất không tồi!"
"Sư huynh, ngươi... ta... ta..." Vũ Kiệt nghẹn họng nhìn vị sư huynh xa lạ trước mắt tràn đầy kh·iếp sợ.
"Thật tốt quá, sư huynh, chúng ta cũng tranh thủ tiến vào bên trong đi!" Đám thiếu niên thiếu nữ líu ríu thúc giục.
"Các sư huynh sư tỷ nói không hề sai, tình cảnh ở Cổ Thần Địa Vực vốn dĩ chính là như vậy. Thế nhưng, nơi này vẫn có một số vị trí đặc thù, hoàn cảnh bên trong cách biệt với ngoại giới, đạo tắc khác biệt, không gian tự thành một giới. Thông thường loại hiện tượng này hay đi đôi với một loại truyền thừa chí cao." Ung sư huynh khó nén tiếu dung trên mặt giải thích.
Thân ảnh khẽ nhích, toàn thân hóa thành độn quang xuyên qua không gian, lặng lẽ đáp xuống trước mặt cổng đá.
Nói xong, hắn ngoảnh đầu đưa mắt nhìn về vị trí kiếm đá khổng lồ cách đó không xa, thần sắc bên trong chứa đầy vui mừng.
"Sư đệ nói bậy nói bạ cái gì đó? Rõ ràng là chúng ta nghe lầm, đừng có vu khống cho người không tốt, à không, vu khống cho người hiền lành giống như Tiêu Nhất huynh đệ đây, như vậy là không tốt có biết hay không!?" Hắn nghiêm mặt giáo huấn.
"Là thế này, sư đệ từng nghe các vị sư huynh sư tỷ đi qua Tinh Môn nói rằng chỗ này cực kỳ cằn cỗi, chỉ có tử khí kéo dài, trời đất u ám ngộp ngạt vô cùng, thế nhưng cùng tình cảnh trước mắt so sánh, sư đệ lại cảm thấy có vẻ không đúng cho lắm!" Vũ Kiệt suy tư rồi nói.
Người nọ mở ra quạt xếp, khóe miệng tà mị cong lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thì ra là Tiêu huynh đệ, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu! Tại hạ nào có giống như lời nói của các hạ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như vậy đâu chứ!? Hahaha..."
"Thì ra là như vậy!" Vũ Kiệt nhớ tới bóng ảnh già nua tràn đầy nụ cười cưng chiều, trong lòng không khỏi dâng lên xúc động.
Ung sư huynh cười khẽ: "Việc này sư huynh biết, trước khi tiến vào Vũ Minh trưởng lão đã đến gặp qua ta bàn giao chút chuyện của ngươi."
Vũ Kiệt hơi có chút khẩn trương, xấu hổ gãi đầu: "Năm nay sư đệ mới vừa tròn mười tám, cho nên gia gia mới yên tâm cho ta tiến vào chỗ này."
"Ôi thần linh ơi, lần đầu tiến vào Tinh Môn lại may mắn như thế!?"
Nhìn tấm cổ bia bên cạnh, mi tâm Ung sư huynh khe khẽ nhăn lại.
"Không có, vị huynh đài này nghe lầm, tại hạ họ Tiêu tên Nhất, không biết các vị anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong ở đây quý danh quý tánh là gì!?" Tiêu Nhất hòa nhã mỉm cười, chắp tay cất tiếng.
Một tên thiếu niên mắt xanh tóc vàng lộ vẻ hiếu kì gặng hỏi.
Chương 77: Sư Đệ À! Làm Người Nhất Định Phải Có Lòng Vị Tha!
Tiêu Nhất trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt thao tác của người nọ, bất tri bất giác gật đầu.
Lời nói của hắn làm cho một đám sư đệ sư muội thức tỉnh trở lại, từng người tràn đầy xấu hổ nhìn hắn.
Ung sư huynh nghe thấy lời này liền hớn hở đáp lễ.
"Người anh em, tự tin một chút, bỏ hai chữ hình như đi!"
"Ha... đúng đúng, huynh đài nói không sai, một người có học thức tốt như tại hạ làm sao lại biết mắng người đâu chứ!?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.