Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Trọng Lực Đài!
Ung Thư cảm nhận được lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể căng cứng, khóe miệng tái nhợt run lên.
"Đây là Dưỡng Hồn Đan, có tác dụng khôi phục thần hồn."
"Mẹ nó! Làm sợ hết hồn, suýt nữa muốn lấy mạng già của tiểu gia!" Tiêu Nhất nghĩ tới vẫn sợ hãi gắt giọng.
Khâu Xứ Cơ đứng kế bên không nhịn được run rẩy da mặt.
"Ha hả, một chút lòng thành mà thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!" Tiêu Nhất không biết xấu hổ cười lớn.
Thu hồi tâm thần, thiếu niên đóng chặt hai mắt bắt đầu điều tức khôi phục.
"Khụ khụ... mụ nội nó!"
"Quả nhiên là đan dược tốt!" Tiêu Nhất liếm láp bờ môi thầm nói.
"Khụ khụ... không cần không cần, thứ này quá quý giá." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đám dùng hết sức lực bình sinh vật người lăn lộn, khoảng cách mặc dù chỉ kém nửa bậc thang nhỏ, nhưng tựa hồ lại rút sạch toàn bộ thể lực của bọn hắn.
Ung Thư đối với tính cách sảng khoái của Tiêu Nhất tràn đầy thưởng thức.
Tiêu Nhất quái dị liếc mắt.
"Tới, đi thôi, chúng ta cùng nhau leo núi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ây... hiểu lầm!?" Ung Thư mờ mịt sững sờ.
...
Đang lúc suy nghĩ miên man, bên tai bất chợt vang lên âm thanh quen thuộc.
Tiêu Nhất vừa muốn làm theo liền bỗng nhiên khựng lại, mặt mũi thoáng chốc đen như đáy nồi.
Thiếu niên bước tới bên cạnh một thanh kiếm sắt, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, dưới hàng chục ánh mắt tò mò, hắn lặng lẽ vận sức kéo mạnh.
Khâu Xứ Cơ hài lòng gật gù: "Tốt, hiện tại dùng sức thật mạnh, rút kiếm!"
Ung Thư nghe vậy lấy ra một viên đan dược đưa đến trước mặt.
"Hô! Thần hồn tổn thương thật đáng sợ, điều tức lâu như vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục được hai thành."
"Ngài rốt cục đang muốn đệ tử làm gì!?"
"Không sai!?" Khâu Xứ Cơ thoải mái thừa nhận.
Mí mắt Tiêu Nhất run rẩy nhấc lên, bờ môi hé mở phun ra một ngụm khí trọc.
Tiêu Nhất xoay đầu, nhìn thấy Ung Thư phe phẩy quạt giấy nhìn mình, khóe miệng của hắn chậm rãi dâng lên.
"Được rồi, đừng có xụ mặt như thế, vi sư giúp ngươi là được chứ gì!?"
Đan dược vào bụng, dược lực tan ra hòa vào tứ chi bách hải, thần hồn ấm áp rên rỉ, tinh thần vốn dĩ suy nhược lập tức lớn mạnh không ít.
"Đa tạ!"
Khâu Xứ Cơ bất mãn trách mắng: "Tiểu tử ngươi vừa mới bước chân vào con đường tu luyện thì vi sư không nói, nhưng mà một lũ oắt con kia thế mà cũng vậy, thật không hiểu trưởng bối bọn hắn dạy dỗ kiểu gì!"
Ung Thư làm bộ giận dỗi rút ra một bình đan dược nhét vào trong tay thiếu niên, khí phách vỗ ngực.
Thời gian trôi qua sáu canh giờ.
Ầm!
"Thấy mấy thanh kiếm rỉ xung quanh rồi chứ? Tới, lựa chọn một thanh bất kỳ rút lên cho vi sư."
"Ây!" Tiêu Nhất tại chỗ co rúm khóe miệng, mặt không biến sắc thu vào giới chỉ. "Khụ khụ... vậy thì xem như ta miễn cưỡng nhận lấy vậy!"
"Hahaha... như vậy mới phải!" Ung Thư tiếu dung sáng lạng vỗ vai thiếu niên phành phạch.
Lỗi kéo tay của Tiêu Nhất, người nọ hào hứng mang theo đám người cùng nhau hướng phía bình đài tiến bước.
Sắc mặt thiếu niên sạm lại, ngữ khí tràn đầy u oán: "Ngài nếu không giải thích rõ ràng đừng trách đệ tử trở mặt không nhận người thân!"
Tiêu Nhất cười khổ, từ đầu tới đuôi giải thích.
Tiêu Nhất đau đớn nhe răng trợn mắt mở miệng thô tục.
"Cái này..." Tiêu Nhất xấu hổ không biết làm sao biện bạch.
Chương 82: Trọng Lực Đài!
Vừa nói, thân ảnh của hắn từ trong cơ thể Tiêu Nhất hiện ra bên ngoài. Mắt lão nhìn quanh một vòng, sau đó tự nhiên quăng cho đệ tử một cái nhãn tràn đầy bất đắc dĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vừa vặn mới tỉnh lại, chỉ là thần hồn bị tổn thương quá mức nghiêm trọng."
Khung cảnh u ám trải đầy kiếm rỉ đã vô thanh vô tức biến mất. Thay vào đó chính là một tòa bình đài khổng lồ đâm vào mây xanh.
"Mặc dù không biết ngài đang nói cái mô tê gì! Nhưng đệ tự cảm thấy những lời này rất có tính thuyết phục!"
"Ai nha... đều là huynh đệ với nhau có gì đâu mà khách sáo!?"
Choang!
Thiếu niên câu lên nhãn châu trừng trực cất tiếng:"Ung Thư huynh, ngươi hiểu lầm!"
"Thật!?" Tiêu Nhất lập tức thay đổi thái độ, mặt mày hớn hở nhìn hắn.
Thiếu niên ủy khuất ngậm miệng, thành thành thật thật kề sát lưỡi kiếm lên cổ.
Lão giả giận mắng một tiếng hóa thành khói trắng biến mất.
Khâu Xứ Cơ chắp hai tay sau lưng lãnh đạm: "Hm... tiếp theo sao? Đưa lưỡi kiếm vắt lên cổ của ngươi!"
Từng người mặt mày trắng xám thở dốc hổn hển.
Đạp vào bậc thang đầu tiên, một luồng uy áp vô hình bỗng nhiên giáng xuống.
Khâu Xứ Cơ hạ giọng cất lời.
"Vi sư bảo ngươi làm thì ngươi cứ việc làm đi, lằng nhà lằng nhằng!"
Tiêu Nhất không hề khách khí nhận lấy.
Kiếm nhãn cắt xuyên cuống họng, Tiêu Nhất giật mình bừng tỉnh.
Trải qua nửa tuần trà, Ung Thư mới giật mình vỗ đùi.
Tại vị trí trung tâm, cổ bia sừng sững bất động, phía trên khắc họa các loại kiếm tự huyền ảo, đạo ý lưu chuyển bên trong khiến cho Tiêu Nhất tê cả da đầu.
"Hừ, ngươi thì hiểu cái đếch gì? Cái này gọi là g·iết địch một ngàn tự tổn tám trăm! Muốn phá ảo cảnh chỉ có thể phá rồi lại lập, đây là kiến thức cơ bản nhất để đánh vỡ ảo cảnh. Mặc dù đại giới cực lớn, không thể phủ nhận hiệu quả mà nó mang lại."
"Thế nào? Tiêu huynh nếu muốn, tại hạ trong người vẫn còn một ít." Ung Thư cười tủm tỉm nhỏ giọng.
Tự mình lẩm bẩm, thiếu niên bắt đầu ngước mặt nhìn ngó bốn phía.
"Tiêu huynh đã tỉnh rồi sao!?"
Bốn gốc bình đài, từng thanh kiếm đá cao lớn dựng đứng, tỏa ra kiếm ý ngút trời.
"Hiện tại đệ tử phải làm gì tiếp theo!?" Tiêu Nhất nghi vấn mở miệng.
Tiêu Nhất mỉm cười không nói, trực tiếp cầm Dưỡng Hồn Đan nuốt xuống.
Nghe đến đây, Tiêu Nhất cái hiểu cái không gật đầu.
"Không ổn rồi, chỗ này trọng lực thực quá đáng sợ."
"Tiêu huynh đệ, có chuyện đừng từ từ hẳn nói, cuộc sống còn dài, đừng dại dột nghĩ quẫn!"
Hai người Tiêu Nhất cùng Ung Thư sau khi đạt được thống nhất với nhau, trực tiếp mang theo một đám sư đệ sư muội từ khắp bốn phía rút kiếm t·ự s·át.
Hành động bất chợt của hắn liền ngay lập tức thu hút chú ý của đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung.
Lấy hết can đảm, thiếu niên không chút do dự rút kiếm.
Khâu Xứ Cơ bất mãn trợn mắt: "Thái độ gì đó? Lão phu chẳng lẽ còn biết hại ngươi hay sao? Chỗ này chính là một tòa ảo ảnh kiếm trận, muốn thoát khốn chỉ có hai cách, thứ nhất là tinh thần lực của ngươi đủ mạnh, mạnh đến mức có thể phá vỡ ảo cảnh mà người thiết lập tự mình bố trí, thứ hai, đó là tạo nghệ trận pháp của ngươi đầy đủ cao siêu, tự mình tìm ra mắt trận phá giải. Bất quá, cả hai cách đối với tên gà mờ như ngươi đều vô dụng toàn bộ!"
"Ngài muốn đệ tử t·ự s·át!?"
Đám người chưa kịp chuẩn bị liền ngay tức thì bẹp dí dưới đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưỡi kiếm vừa muốn cắt đứt cuống họng, Ung Thư lúc này đột ngột xuất hiện trước mặt giữ chặt cổ tay của hắn.
"Lùi... lùi lại ra bên ngoài, gấp!!!"
"Vô liêm sỉ!"
Tiêu Nhất mặc dù tràn đầy nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn thành thật đứng dậy làm theo.
Mặt mày lúc này trắng bệch không còn chút máu, thần hồn tổn thương, dẫn tới tinh thần có loại cảm giác yếu đuối vô lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tòa kiếm trận này ngưng tụ vô số trận nhãn, chính là những thanh kiếm rỉ trải rộng bốn phương tám hướng, những thứ này tùy thời nhiễu loạn tinh thần của các ngươi, trừ phi có đủ năng lực phá hủy toàn bộ trận nhãn, nhưng điều đó là bất khả thi. Cho nên, cách duy nhất thoát khỏi chỗ này chỉ có biện pháp sử dụng kiếm nhãn tự chém thần hồn của mình. Thần hồn chỉ cần nhận phải trùng kích ắt sẽ tự giác phá vỡ ảo ảnh thoát khốn mà ra!"
Khâu Xứ Cơ hướng về phương hướng đại khái ra hiệu.
"Đúng nha, tại hạ làm sao không nghĩ tới điểm này! Tiêu huynh quả nhiên thông tuệ hơn người, bội phục bội phục!"
"Giữ lấy mà dùng, nhà tại hạ cái gì cũng thiếu, chỉ có đan dược là không thiếu!"
"Vậy bây giờ ngài nói chúng ta phải làm thế nào!?"
"Vi sư thật không hiểu đầu óc các ngươi lớn lên bằng cách nào, rõ ràng biết rằng nơi này chính là một tòa huyễn cảnh, thế những vẫn vô tội vạ phí công tốn sức đi đường, là ngại thể lực quá bản thân nhiều quá hay sao?"
"Vậy thì liên quan gì đến việc ngài muốn ta t·ự s·át!?" Tiêu Nhất bĩu môi chất vấn.
"Ha hả... đừng nói thế, vẫn là chúng ta nên cám tạ Tiêu huynh mới đúng!"
"Giả!" Khâu Xứ Cơ trợn mắt.
Chuôi kiếm phát ra âm thanh cương thiết trầm đục, trực tiếp bị hắn rút khỏi lòng đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.