Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 14: Sóng Ngầm (1)
Trong một buổi chiều hiếm hoi yên tĩnh nơi hậu viện Vô Ưu Tông, Trương Phàm đang thảnh thơi pha trà dưới gốc tùng già, hơi nước lượn lờ bốc lên thơm lừng. Lăng Hàn chậm rãi tiến tới, dáng vẻ trầm ngâm, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động tác của Trương Phàm.
“Tông chủ,” hắn mở lời sau một hồi im lặng. “Ta có chuyện... muốn nói.”
Trương Phàm liếc mắt nhìn Lăng Hàn, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi chỉ tay về phía chiếc ghế trống đối diện:
“Ngồi đi. Ta biết ngươi sẽ tới tìm ta, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy.”
Lăng Hàn ngồi xuống, ánh mắt không che giấu sự nghi hoặc. Hắn hơi cúi người, giọng trầm thấp:
“Tiêu Dạ... võ hồn biến dị thành Hỏa Long, đúng không?”
Trương Phàm khẽ gật đầu, sắc mặt không đổi:
“Không sai. Là Hỏa Long. Nhưng cũng không hẳn là Hỏa Long.”
Lăng Hàn cau mày, lặng đi một lúc rồi mới nói:
“Vấn đề ở chỗ… Long hồn không phải là thứ tầm thường có thể tùy tiện xuất hiện. Từ rất lâu, Long Thần đã không còn hiện thế, huyết mạch các chi cũng dần dần mai một. Hiện nay chỉ có mỗi Long Gia ở Trung Châu là còn long hồn truyền thừa huyết mạch. Nên...”
Trương Phàm vẫn giữ bình tĩnh, tay đặt chén trà xuống bàn, gõ nhẹ nhịp ngón tay:
“Cho nên, ngươi nghi ngờ Tiêu Dạ là người của Long gia?”
Lăng Hàn chậm rãi gật đầu, giọng trầm thấp, có phần nghiêm trọng:
“Ta từng nhìn thấy một trưởng lão Long gia xuất thủ. Khi hắn vận dụng long hồn, khí tức của hắn khiến trời đất biến sắc, uy nghi vô biên... Mà hôm trước, khi Tiêu Dạ hoàn thành tẩy tủy, ta ở bên hộ pháp, khí tức mà hắn bộc phát tuy non nớt, nhưng mơ hồ... có cùng cội nguồn.”
Trương Phàm cười nhạt, nhướng mày:
“Vậy theo ngươi, ta nên làm gì? Trục xuất hắn? Hay lập tức dâng lên Long gia làm lễ ra mắt?”
Lăng Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ta không có ý đó. Ngược lại, nếu hắn thật sự là người Long gia… thì càng cần cẩn trọng. Võ hồn của Tiêu Dạ độ thuần cực cao nên rất có thể thân phận của Tiêu Dạ tại Long gia không đơn giản.”
Trương Phàm hơi nheo mắt, rồi thản nhiên dựa lưng ra ghế:
“Ngươi yên tâm, Tiêu Dạ là người của ta. Hắn có thân phận gì cũng mặc, chỉ cần hắn vẫn trung thành với Vô Ưu Tông, thì cho dù Long gia có lật cả Bắc Hoang này lên… ta cũng không giao người.”
Lăng Hàn trầm mặc nhìn Trương Phàm một hồi lâu. Sau cùng hắn nở nụ cười hiếm thấy:
“Được. Ngươi có can đảm... ta bội phục. Có điều nếu một ngày Long gia thực sự tìm đến, đừng nói ta không nhắc trước.”
Trương Phàm bật cười, tay nhấc chén trà lên một lần nữa:
“Nếu Long gia dám đến, thì đúng lúc cho Vô Ưu Tông chúng ta dương danh thiên hạ. Lăng Hàn, ngươi theo ta... chắc cũng đã hiểu, ta không phải loại người sợ phiền phức. Đã đụng tới Thanh Vân Thần Cung, thì ngại gì thêm Long gia?”
Hai người cụng chén, trà nóng mà ánh mắt còn nóng hơn. Trong không khí, hương trà vẫn chưa tan, nhưng sóng ngầm đã cuộn trào.
Đúng lúc này, một đệ tử chạy vào bẩm báo:
"Tông chủ! Có một nữ tử đi cùng hai lão nhân tìm đến gặp ngài!"
"Tiểu thê tử bị bỏ rơi...?!!" Lăng Hàn híp mắt nhìn Trương Phàm.
"Ta không giống ngươi!" Trương Phàm không quan tâm trực tiếp bước về đại điện.
Trong đại điện của Vô Ưu Tông, ánh nắng xuyên qua lớp mành lụa nhẹ nhàng phủ xuống nền đá, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa có phần lãng đãng. Trương Phàm ngồi trên vị trí chủ tọa, tay chống cằm, ánh mắt lười biếng nhưng sắc bén, nhìn ba người đang được dẫn vào.
Ở giữa là một nữ tử vận cung trang màu tím thẫm thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến, ngọc bội lắc lư theo từng bước chân, khí chất cao quý khó tả. Hai bên là hai lão giả, một người râu bạc như tuyết, khí tức trầm ổn như núi, người còn lại tóc hoa râm, ánh mắt lóe lên thần quang đều là cường giả thực lực mạnh mẽ.
Nữ tử kia vừa dừng chân đã khẽ cúi mình:
“Bắc Minh Hoàng Triều trưởng công chúa Bắc Minh Khuynh Tuyết, bái kiến Trương tông chủ.”
Giọng nàng trong trẻo như ngọc chạm, nhưng mang theo khí thế của người đã quen đứng trên cao. Trương Phàm liếc qua một lượt, khẽ cười:
“Trưởng công chúa không ở trong hoàng cung hưởng vinh hoa phú quý, lại hạ cố đến nơi hoang sơn dã lĩnh này của ta. Không biết là có đại sự gì?”
Bắc Minh Khuynh Tuyết khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trầm ổn:
“Ta muốn cùng Tông chủ tiêu diệt Thanh Vân Tông!”
Trương Phàm nhướn mày:
“Ý công chúa là muốn ta... cùng ngươi, đối kháng Thanh Vân Tông?”
“Không sai.” Bắc Minh Khuynh Tuyết không vòng vo, thẳng thắn nói: “Ngươi có thực lực, bản cung có địa vị. Nếu kết minh, không chừng Bắc Hoang này còn có thể đổi ra một kết cục khác.”
Trương Phàm không trả lời ngay. Hắn gõ nhẹ ngón tay xuống tay vịn ghế, ánh mắt dần híp lại, trong lòng cân nhắc thiệt hơn. Bắc Minh Khuynh Tuyết nói chuyện không cao giọng, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo uy nghi và ẩn ẩn áp lực. Đây là một nữ nhân không thể xem thường.
“Hợp tác thì cũng phải có thành ý,” Trương Phàm lười nhác dựa vào ghế, môi khẽ cong lên, cười như không cười: “Không biết... công chúa định dùng cái gì để trao đổi đây? Là danh nghĩa hoàng triều, hay là... bản thân ngài?”
Lời vừa dứt, không khí trong điện lập tức ngưng đọng.
Hai lão giả đi cùng Bắc Minh Khuynh Tuyết đều đồng loạt biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trương Phàm. Nhưng Bắc Minh Khuynh Tuyết lại chỉ cười khẽ, đôi mắt đẹp lạnh nhạt đảo qua:
“Trương tông chủ thích nói đùa, ngươi tuy mạnh nhưng ta thấy thực lực của đa số đệ tử còn rất yếu. Mặc dù Vô Ưu Tông có hộ tông đại trận mạnh mẽ kỳ lạ nhưng cũng không phải là không thể phá. Mấy ngày nay yên bình đơn giản chỉ là vì Thanh Vân Tông đang giương cờ chính nghĩa tập hợp nhân thủ ở Thanh Minh Thành đợi cửu cửu của Triệu Vô Kỵ tới dẫn đầu tiêu diệt tà giáo cũng chính là Vô Ưu Tông ngươi. Thanh danh của Vô Ưu Tông ta có thể giúp ngươi lật lại. Đây là thiện ý đầu tiên của ta!”
“Lời này đúng là vừa có đấm vừa có xoa.” Trương Phàm chống cằm, nhếch môi: “Có điều bản tông chủ đây... lại thích nữ nhân có cá tính như công chúa. Nếu hôm nay ngươi là kẻ yếu, ta không thèm hợp tác. Nhưng ngươi đã dám đến, lại dám nói ra chuyện ‘chung tay’ vậy thì…”
Hắn đứng dậy, vươn tay:
“Hợp tác, ta đồng ý. Có điều, sau này ngươi đừng hối hận.”
Bắc Minh Khuynh Tuyết cũng đứng dậy, không chút do dự đưa tay ra bắt lấy tay Trương Phàm, đôi môi cong lên một nụ cười sâu xa:
“Nếu có ngày hối hận, bản cung cũng sẽ kéo ngươi xuống địa ngục cùng.”
Hai bàn tay giao nhau, trong lòng mỗi người đều đang toan tính. Trương Phàm biết rõ đây chỉ là tạm thời, còn Bắc Minh Khuynh Tuyết cũng hiểu: người trước mặt nàng là một con sói đội lốt cừu, thỏa hiệp hôm nay... không có nghĩa là bạn ngày mai.
Nhưng có lẽ cả hai đều không biết rằng có nhiều thứ định mệnh đã an bài!
Ở một nơi khác, trong đại điện u ám của Thanh Vân Tông, nơi những luồng khí tức nặng nề như đè bẹp mọi sinh linh, Triệu Vô Đạo đứng giữa đại sảnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng, ánh mắt rực lửa căm hờn. Bên cạnh ông là một bàn thờ lớn. Mấy trăm trưởng lão, chấp sự cùng đệ tử đứng quanh, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng.
Triệu Vô Đạo giơ tay lên, không khí lập tức im ắng. Giọng ông vang lên, lạnh lẽo và chắc nịch, như mệnh lệnh không thể chối từ:
“Vô Ưu Tông… Một đám bất nhập lưu lại dám ngang nhiên khiêu chiến với Thanh Vân Tông. Chúng ta không thể để sự nhơ nhuốc này tồn tại thêm nữa!”
Một trưởng lão áo bào xám đỡ lời, vung tay ra hiệu cho một nhóm sứ giả đứng bên cạnh:
"Bẩm tông chủ, mấy ngày nay chúng ta đã tuyên cáo khắp Bắc Hoang rằng Vô Ưu Tông chính là một giáo phái tà ác, lấy tà thuật và tà đạo lừa gạt chúng sinh, dám dùng thủ đoạn độc ác tàn sát những kẻ không chịu phục tùng. Không chỉ vậy, chúng còn hạ độc thủ với Thanh Vân Tông ta, coi rẻ thanh danh chính đạo!"
Triệu Vô Đạo không trả lời ngay, chỉ hít một hơi thật sâu, ánh mắt như muốn đốt cháy tất cả:
“Hãy khiến tất cả biết rằng, Vô Ưu Tông sẽ phải trả giá. Một kẻ tà ác, không thể tồn tại lâu dài trong thế giới này!”
Chỉ trong vài ngày, khắp Bắc Hoang, thông điệp về cuộc chiến chống lại Vô Ưu Tông bắt đầu lan tỏa. Những sứ giả Thanh Vân Tông khắp nơi bắt đầu truyền bá tin tức, thổi phồng những tội ác của Vô Ưu Tông lên gấp bội. Các tông môn, gia tộc từ Thanh Minh Thành hay là các thành lân cận đều bắt đầu rục rịch.
Một phong trào chính nghĩa bắt đầu dần dần hình thành, mọi người đều bắt đầu dấy lên ý chí diệt trừ tà giáo. Trong số đó có không ít những tông môn nhỏ lẻ, những gia tộc trung lập bắt đầu cân nhắc, có người bắt đầu tiếp cận Thanh Vân Tông, ngỏ lời tham gia.