Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Lại Bắt Đầu Dụ Dỗ Sao?
Hành, rất nhiều hành, đây là đặc trưng của bát phở thìn, mọi người trừ Nguyễn Anh, cùng hai cô gái gốc Hà thành ra, ai lấy cũng kinh ngạc với số lượng hành trong bát.
Nguyễn Anh ngồi một bên, mỉm cười lên tiếng.
May là không có ai không ăn được hành thật, nếu không thì Quỳnh Nga phải mất mặt rồi.
Chứ không như bây giờ, cũng là quán phở thìn đó, cũng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, chỉ khác là quán phở mang chuẩn phong cách của thời đại này.
Hiểu ý, Thảo Mai các nàng gật đầu, điều Nguyễn Anh nói hoàn toàn là sự thực, các nàng ai cũng thích ăn hành, nhất là phở phải có hành, phở mà không hành thì thà nàng đem cho c·h·ó ăn còn hơn.
“Đừng nói là này số lượng hành, dù có nhiều hơn nữa cũng có thể ăn được, đúng không”. Nguyễn Anh thay mặt các cô nàng mà lên tiếng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng nhìn như vậy à, quán ăn ngon ở đâu, Thảo Mai đây biết hết, chỉ là ở đây có… đúng là có dân bản địa, thì phải để dân bản địa dẫn đi ăn mới được có đúng không”. Thảo Mai cao giọng mà nói, cô bé muốn dùng lời nói như vậy để đánh lạc sự chú ý của mọi người, không về quan tâm về phía mình làm gì nữa.
Thộn mặt hết ra với nhau, đến cả Nguyễn Anh cũng vậy, nhớ lại vừa rồi khi Nguyễn Anh nhìn cô bé đi lên trước, Nguyễn Anh còn tưởng biết được nào quán ăn ngon, thì Thảo Mai mới dẫn đầu mọi người đi ăn cơ chứ
Gật đầu ngay lật tức, đi bộ mấy ngày qua là quá đủ với các nàng rồi, giờ các nàng không cần đi ngắm nữa, muốn đi xe cho nhanh, đỡ mọi chân.
Chờ đợi đến tầm hơn 5 phút sau, một chiếc xe xuất hiện trước mặt mọi người, đây cũng chính là chiếc xe hôm qua trở mọi người.
Có vẻ như là khách quen tại quán, sau khi đếm số người, Quỳnh Nga gọi món.
Gặp Nguyễn Anh, người này chào hỏi, Nguyễn Anh đáp lại, mọi người lần nữa lên con xe này mà đi.
“Đi xe thôi, chứ giờ đi bộ không kịp, em cũng nghĩ là mọi người cũng ngắm đủ Hà thành rồi đúng không nhỉ”.
Theo chân Quỳnh Nga, nàng dẫn mọi người đến với một quán phở.
Mọi người cùng nhau vào ngồi, vì chiếc bàn khá nhỏ, chỉ đủ cho hai người đối diện nhau ngồi, nhưng điều này làm sao làm khó được Quỳnh Nga, với tư cách là hướng dẫn viên, nàng ghép 4 cái bàn vào nhau thành một hàng, thế là đủ chỗ ngồi.
Nói thật, trừ buổi tối, bản thân nàng có thể trốn ra ngoài ra, thì sáng trưa chiều, nàng toàn ăn sáng tại nhà còn nguyên do là gì sao, vì ăn bên ngoài không đảm bảo bằng ăn ở nhà.
Lại ngồi vào quen thuộc vị trí, mọi người ít ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn hôm qua, vì đã ngồi lên trên con xe này một lần rồi.
“Không có gì”. Lắc đầu, chuyện này đối với nàng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, huống chi nàng chốc nữa còn phải đi theo đám người này, việc giữ gìn tạo mối quan hệ tốt đẹp, là điều vô cùng cần thiết.
Chẳng lẽ là vì cái hợp đồng hôm qua sao, hay lại là vì do nguyên nhân nào khác, cũng chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Được sự đồng ý của mọi người, Nguyễn Anh ngay lật tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Vẫn quen thuộc cái xe, từ trên xe xuống quen thuộc người, người lái xe hôm qua.
“Tôi biết đó, mọi người nếu không ngại, thì có thể đi theo tôi”. Hiền Linh lên tiếng nói, so với hôm qua không khác là mấy, nhưng có thể nghe ra một chút sự ôn nhu hơn hẳn, có lẽ cô nàng này đã tiếp thu mọi người rồi
Đứng gần bên Hiền Linh, Quỳnh Nga nhìn ra sự khó sử của bạn mình, đứng ra mở lời thay người bạn.
Chỉ thấy cô bé này có chút ngại ngùng, quay lại về phía mọi người, nụ cười thương hiệu, ai quen lâu năm với nàng cũng biết, đây là lúng túng a.
Đương nhiên nếu nói nàng không biết quán ăn nào thì cũng sai, chỉ là những quán nàng biết đều cách đây khá xa, muốn đi thì chỉ có muộn sự kiện.
“Lên đường”. Thảo Mai vô cùng hưng phấn, muốn dẫn đầu đi trước, lại đi hai ba bước dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thảo Mai ném cho Hiền Linh một ánh mắt cầu xin giúp đỡ, con bé bị nhìn có chút cứng đờ khó xử.
“Đi chỗ nào a”. Cô bé hỏi ra câu khiến ai cũng không khỏi ngơ ngác, bất đắc dĩ lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết có phải ưu tiên số lượng người nhiều không, vô cùng nhanh chóng, đã có đủ bát phở mang lên.
Lại nghĩ ra điều gì đó, Quỳnh Nga lại vội vàng hỏi.
Chương 133: Lại Bắt Đầu Dụ Dỗ Sao?
Đập vào mắt đầu tiên là bảng hiệu ghi tên “Phở Thìn” Nguyễn Anh từ xa đã nhìn thấy, dâng lên một cảm giác quái lạ.
Bát phở ngập hành, với vài lát thịt, tỏa nên hơi nóng phả vào mặt, không thể chờ đợi được nữa, Thảo Mai là người động đũa đầu tiên, mọi người cũng theo sau nàng bắt đầu bữa sáng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Anh nhìn ngắm một chút, nói với các nàng.
Kiếp trước, Nguyễn Anh cũng đã từng có lần được thưởng thức bát phở thìn trong một dịp ra Hà thành, nay gặp lại, Nguyễn Anh dâng lên cảm giác thật lạ lòng.
Mọi người nghi hoặc, không hiểu lắm cô bé này có ý gì a, làm cái gì này không đi nữa à.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, làm phiền chị Quỳnh Nga rồi”. Nguyễn Anh gật đầu, thay mặt mọi người cảm ơn Quỳnh Nga. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi một lát, mọi người đã ra đến trục đường chính, con đường này tràn ngập không khí của một đô thị, người qua tiếng lại, không khí tập nập vô cùng.
“Ẩm thực Việt Quốc sao, cũng không tệ lắm”.
Nhẹ thở phào một hơi, nàng tự nhủ: “Lần sau phải cẩn thận hơn chút” không hiểu tại sao nàng không muốn làm phật lòng những cái này mới quen người, nhất là Nguyễn Anh.
Không như kiếp trước, lúc Nguyễn Anh đến quán phở thìn, thì lúc đấy đã là những năm 19,20 rồi, quán ăn lúc đó được trang trí sạch sẽ, gọn gàng, phong cách hiện đại.
Cuối cùng là chả biết quán nào, chỉ là vừa rồi hưng phấn quá, quên luôn sự thật rằng mình có biết gì đâu, có chút hài hước đến đáng yêu.
Nói Nguyễn Anh lại quay qua nhìn về phía 3 cô gái đang ngồi cạnh mình.
“Ở đây có ai không ăn được hành không”. Quỳnh Nga hỏi lại lần nữa, thể hiện thái độ ôn nhu săn sóc.
“Đây gọi là phở thìn, loại phở xào thịt bò tái năn, cùng với đặc trưng là nhiều hành”. Quỳnh Nga lên tiếng mà nói, thể hiện ra thái độ vô cùng tốt tính.
Gật gật đầu, từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, theo sau Nguyễn Anh.
Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Anh đứng dậy, quay qua các cô gái nói.
Còn tại sao Nguyễn Anh biết được, đơn giản mà dễ hiểu, nếu là vị đầu bếp đứng đầu Shokugeki thế giới, còn không biết được cái căn bản thế thì đi c·hết đi là vừa, không xứng đáng ngồi ngai vương ẩm thực giới Shokugeki.
“Đi thôi”.
Bàn ghế được đặt ngay bên lề bên ngoài, ngồi ăn ở đây, vừa cảm nhận cái mát lạnh se se, vừa ăn bát phở nóng hổi, không còn gì hạnh phúc hơn.
10 phút sau, trên bàn những bát phở thìn đã nhẵn sạch, chỉ còn lại chút nước, nhìn bát phở chỉ còn nước trước mặt, Nguyễn Anh cảm khái.
Nguyễn Anh lần nữa mang ra mấy bình nước, nhưng lần này không phải rót cho mọi người, mà là đưa hết đến trước mặt Quỳnh Nga.
“Vậy thì đi ăn phở trước đi”. Nguyễn Anh cười cười nói ra món sẽ ăn vào sáng hôm nay, chuẩn bị cho một ngày mới tươi đẹp phía trước.
Đối diện với như vậy mọi người, Thảo Mai tức giận, vội vàng sửa đổi lời mình nói.
Cả hai cùng lúc thở phào, Hiền Linh cùng Thảo Mai quăng cho Quỳnh Nga một cái cảm kích ánh mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.