Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 154: Hết Sức Khó Xử, Không Nói Không Được A!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Hết Sức Khó Xử, Không Nói Không Được A!


Nếu nói Hoàng Minh kinh ngạc 10, thì nàng cũng kinh ngạc không kém.

“Em không cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là do bạn em giúp”.

“Alo, Nguyễn Anh à, mọi chuyện sao rồi”.

Nhìn rốt cuộc chịu nói cho mình Hoàng Minh, Hoàng Tâm Linh “hừ, hừ” mà đắc ý, xem như là Hoàng Minh còn có chút biết điều.

Nếu những thứ này bị thả ra ngoài, đảm bảo nàng có chục cái mạng cũng không thể sống sót được, trừ khi có người đủ năng lực để đứng ra bảo vệ cho nàng, chẳng hạn như đám người đứng đầu chẳng hạn.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng cảm giác mơ hồ được những chuyện này có dính dáng đến nhau, nhưng cũng không biết ở đâu hợp lí nữa, cứ vậy mang theo tâm tình thấp thỏm mà ở lại nơi này thêm một ngày.

Hoàng Tâm Linh tiếp tục thử, thời gian trôi qua dần dần, đến hơn 1 tiếng đồng hồ sau, Hoàng Tâm Linh mới dừng lại.

“Taekwondo” cái gì có mà “Tây Côn Đồ” thì có a”. Chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, Hoàng Minh tin tưởng, bản thân mình mà dám nói ra thì không còn đơn giản nhẹ nhàng là b·ị đ·ánh như này đâu.

Cánh tay của nàng đột nhiên dùng lưc, dáng một đòn mạnh vào bụng của Hoàng Minh khiến thằng bé kêu đau, oai oái.

“Ài ì ái, ai ai í ai ia ài, bao bánh đúc, gâu gâu..” Âm thanh điện thoại quen thuộc vang lên, Nguyễn Anh nhẹ tay đặt ly cà phê xuống, móc từ túi ra cục gach.

Tập tài liệu nàng nhìn là biết, có vẻ như là kế hoạch chiến dịch rồi, còn USB, mới đầu nàng còn tưởng là cái gì thông tin của kế hoạch, ai ngờ mở ra lại nhận được là bằng chứng t·ội p·hạm của Hoàng Gia Tuấn.

Nghĩ vậy, Hoàng Tâm Linh vẫn là nghe cuộc điện thoại này, bên kia truyền đến giọng của một ông lão.

Nàng nghĩ, bản thân mình nghe máy cũng có sao đâu, không nói đến ai đó quen nàng, nhưng không mang máy hay gì đó lên nhờ điện thoại người khác, hay nếu là không phải gọi nhầm thì cũng có sao đâu.

“Á, chị làm gì vậy”. Hoàng Minh kêu lên như một con lợn bị thọc tiết, cảm giác thốn đến tận óc sốc lên tận đỉnh đầu của ông anh Hoàng Minh.

Trong thâm tâm nàng dâng lên một suy nghĩ mãnh liệt, thay vì đe dọa, sao không làm thực luôn, hạ bệ Hoàng Gia Tuấn để mình len ngôi.

“Giúp, giúp em cái gì”. Hoàng Minh nghe lời chị mình nói, ánh mắt có chút trốn tránh, Hoàng Minh biết nàng muốn nói gì a. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chị chị từ từ, em nói em nói”. Hoàng Minh vôi vàng giơ hai tay lên đầu hàng chị gái của mình, cậu chịu thua trước sức mạnh uy lực của người đàn bà thép này.

Nằm lên giường, nàng vẫn có chút không tin tưởng được, bất ngờ nối tiếp bất ngờ, vừa rồi là nhân viên đặc biệt, lần này hẳn luôn là một bộ trường.

“Nè, nói cho chị biết đi, ai là người giúp em”. Hoàng Tâm Linh ghé sát vào bên tai của đứa em trai của mình mà nói, cô cũng vô cùng thắc mắc ai là người đã giúp thằng em mình qua được nguy nan này.

Đến tối ngày hôm sau, nàng lại bất ngờ được nhận thêm một chiếc USB cùng một tập tài liệu.

Không đáp lại ngay, mà ánh mắt nàng xung quanh một chút, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Minh, cười gằn.

Hoàng Minh bắt đầu giảng giải mọi chuyện, từ lúc nói chuyện với Nguyễn Anh, cho đến lúc bắt giữ Hoàng Gia Tuấn.

Ngồi trên xe lúc này, nàng cũng không kém phần kinh ngạc về Hoàng Minh đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ban đầu, nàng còn tính toán liều mạng, dùng những cái kia USB để cứu ra em trai, nhưng giờ có cái này trong tay, vậy thì nàng chỉ cần đe dọa Hoàng Gia Tuấn là được.

Có vẻ như muốn thực hiện suy nghĩ của nàng, từ trong túi Hoàng Tâm Linh vang lên tiếng điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Tâm Linh suy tư, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.

May thay mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp, không có cái gì sai lầm cả.

Người bộ trưởng này vậy mà chọn nàng, lựa chọn nàng làm người hợp tác của cái gì Tân gì gì đó đại đại, nhưng bất kể là như nào chiến dịch, nàng cũng sẵn lòng làm theo mà thôi.

Theo nàng biết, ngày mai có phải có cuộc họp khẩn sao, đó cũng là lúc bọn người này động đến em trai nàng.

“Không nói, vậy thì xác định đi, em mày không biết chị đây có đai đen “Taekwondo” sao”. Hoàng Tâm Linh hoàn toàn không hề quan tâm đến nỗi đau của Hoàng Minh, trái lại còn khoe khoang ra bản lĩnh của mình cho thằng em xem, nói đơn giản là đừng nhìn chị đây là con gái, chị đấm còn đau hơn mấy đứa con trai nhiều.

Thật là vô lí, đãng nhẽ người nhờ phải đi hỏi thăm cảm ơn ngược lại chứ, sao nó lại như thế này, ngược đời vậy cơ chứ.

Nhìn thằng em có chút ngu ngơ này, nàng chắc chắn nó sẽ không bao giờ có bằng chứng để tống Hoàng Gia Tuấn vào tù, huống chi là kêu gọi cảnh sát cơ chứ.

Nguyễn Anh nghi hoặc đôi chút, có chuyện gì mà ổng gọi cho mình nhỉ.

“Nguyễn Anh sao”.

“Hừ, biết điều chút đi, lúc nào cũng phải có tí đòn vào mới chịu”. Hoàng Tâm Linh nhẹ hừ một tiếng, không biết là hài lòng hay khó chịu mà đạo.

Nằm trên giường suy nghĩ đôi chút, nàng đang băn khoăn bản thân mình có lên vận dụng nó không a.

Chương 154: Hết Sức Khó Xử, Không Nói Không Được A!

Vội vàng xua tay, Hoàng Minh không muốn bị đòn nữa.

“Vâng, cháu cảm ơn ông ạ”.

Nguyễn Anh cúp điện thoại, lại chuyên tâm vào màn hình laptop, 5 phút sau, lại có một cuộc điện thoại nữa vang lên.

Bấm nghe, bên kia truyền đến giọng quen thuộc.

Đây không phải là quá thuận lợi sao.

Vả lại, nàng có thể dựa hơi của nhân viên đặc biệt giúp mình.

Ông lão này nói năng nhỏ nhẹ mà khiến Hoàng Tâm Linh toát mồ hột, vâng vâng dạ dạ liên tục, cuộc đối thoại nghiêng hẳn về một phía, cảm tưởng như xếp giao việc cho nhân viên vậy.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến hơn 10 phút, Hoàng Tâm Linh mới có thể thở ra một hơi.

“Đúng, là do bạn em giúp”.

Nhẹ thở ra một hơi, Hoàng Tâm Linh có chút đau sọ não rồi, sao mình lại được giao cho thứ quan trọng như vậy cơ chứ.

Trong cuộc gọi điện với bộ trưởng, nàng cuối cùng hiểu ra ẩn ý của ông lão khi nói, có thể chọn lựa địa điểm cuộc họp trao đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Má nó bất ngờ, nàng sao có thể nghĩ được lại là thứ này cơ chứ, trong nội tâm nàng lại dâng lên sự hưng phấn.

“Vậy được rồi, có gì thì gọi lại cho ông nhá”.

Ai ngờ vừa về đến nhà, còn chưa đến công ty, đã nghe thấy được Hoàng Gia Tuấn b·ị b·ắt, thế là nàng thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Nhìn chằm chằm số điện thoại trước mắt, nàng có cảm giác bản thân lên nghe số điện thoại này.

Cầm điện thoại ra, nhìn thấy bên trên là một số lạ, theo thói quen muốn tắt đi, nhưng không hiểu sao lại sững lại.

Bên kia, Nguyễn Anh sau khi đưa tài liệu cho Hoàng Minh, hiện tại đang ngồi thảnh thơi ờ nhà, trên tay là ly cà phê, cùng trước mặt một chiếc laptop.

Khuôn mặt của Hoàng Tâm Linh lúc này đỏ ửng, nhìn vô cùng quyến rũ xinh đẹp, nhưng bộ mặt này lại không ai có thể thấy.

Quá quen thuộc với em trai của mình, Hoàng Tâm Linh ngay lật tức nhận ra, nở nụ cười ‘ý vị thâm trường’. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cháu cảm ơn ạ, chuyện bên này cơ bản là đẹp rồi, giờ chỉ cần đợi thông báo thôi”.

Kết nối điện thoại, bên kia ngay lật tức truyền đến âm thanh của ông anh.

Lần này, không phải là từ phía ông lão nữa, mà là ông anh Trọng Hải.

Nàng lúc đó cũng hồi hộp thiệt, nàng hoàn toàn đánh liều, lúc nào cũng chỉ mong anh nhân viên đặc biệt không để lộ sơ hở gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Hết Sức Khó Xử, Không Nói Không Được A!