Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Không Biết Là Thảm Họa Hay Là May Mắn Nữa
Chị Trâm lúc này đã tiến đến trước mặt Nguyễn Anh, cánh tay từ từ đưa lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng thời gian ngắn vừa qua, Nguyễn Anh đã khiến Vũ GIang Tuân thay đổi cách nhìn nhận về bản thân một lần.
Trâm nghi hoặc, không biết cu cậu có ý gì, xòe tay ra làm gì, hỏi lại không được đáp nàng đành tự mình suy nghĩ mọi chuyện.
Trước mặt mọi người, Trọng Hải xé toạc bản hợp đồng có ý đinh kí với tên già này, rồi kéo một bên đang đứng chị Trâm vào lòng mà nói.
Thái độ kệnh cỡm, không coi ai ra gì, đi vào không gõ cửa nhìn thấy người không chào hỏi.
Cứ vậy, mà đi đến trước mặt chị Trâm mà nói.
Đúng là kéo theo một người, người này không ai khác ngoài tên phú nhị đại kênh kiệu thế kia. Tên này hiện tại mặt mũi bầm dập, quần áo rách tả tơi, hiện tại đã bất tỉnh, không ai biết còn sống hay đã c·h·ế·t.
Vũ Giang Tuân, Hoàng Khánh Yến nhìn mà không chớp mắt.
Cả cơ thể Nguyễn Anh không hiểu thấu mà run lên, vội vã mà đáp.
“Làm gì a”.
Chỉ thấy chị Trâm lúc này vẫn hoàn hảo vô cùng, nhưng ai nhìn cũng phải kinh hãi lùi ra xa.
Điều này khiến hai người có chút ngơ ngác, chị Trâm chiến thần đâu, bà hoàng hủy diệt đâu, người phụ nữ nghiêm khắc đâu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Không thể làm được gì, tên này tức giận mà rời đi, còn để lại ngoan thoại, chắc chắn khiến Trọng Hải cùng chị Trâm trả giá cho hành động của mình.
Tóm lại là một thằng ‘phú nhị đại’ là con trai của một đối tác quan trọng của công ty, vô tình đi lạc đến đây.
Nguyễn Anh cười tươi mà đáp, tỏ ý hiểu lời nàng nói.
Mọi người thấy thái độ bình thản đến đáng sợ của chị Trâm, vội vàng vâng vâng dạ da quay trở lại cương vị của mình, tập trung vào công việc không dám nhìn theo hướng đi của chị Trâm, chỉ sợ nhìn ra, bản thân có khi sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.
Khá hài lòng vơi biểu hiện của Nguyễn Anh, nàng lúc này mới để ý đến vấn đề, tại sao Nguyễn Anh xuất hiện tại đây.
Lúc sau, nghĩ ra được điều gì đó, nàng hỏi thêm lần nữa.
Con mắt của Trâm nhìn về Nguyễn Anh, chờ đợi thằng cu này xem có dám cãi lại lời mình không, còn dám cãi thì, hừ hừ…
Tên này có ý định nhăm nhe đến chị Trâm, nhưng chưa kịp làm gì, đã bị chị Trâm ra tay trước.
Hai người đứng gần đó, không tự chủ mà lui ra, không dám tiến lại gần sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
“Thằng cu này không có tí phép tắc gì cả, đây là trong công ty đấy, giữ bộ mặt cho ông anh của em tí đi”. Chị Trâm có thái độ trái ngược hoàn toàn khi đối xử với Khánh Yến, có phải quá bất công chăng.
Theo lời kể của các nhân viên trong ngày hôm đó.
Trong khi Hoàng Khánh Yến ngơ ngác mà nhìn, quên luôn cả đơn từ chứ, thì ông anh Vũ Giang Tuân lại đổi mới ánh mắt về Nguyễn Anh.
Trâm gật đầu, đi về chỗ mình làm việc, từ ngăn bàn rút ra một chiếc hộp, đưa cả cho Nguyễn Anh nói.
Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, đứng bên kia hai người đã có chút nhìn đến lác mắt.
Cười cười, Nguyễn Anh nhẹ nhàng xòe tay ra, không nói gì nhìn nàng.
Ngay khi tiếp nhận chỉ lệnh của Trọng Hải, Vũ Giang Tuân còn tưởng rằng bản thân sắp phải tiếp một thằng nhóc con của một cổ đông nào đó.
Đây là trong truyền thuyết thư kí Trâm sao, tàn bạo, hung dữ quyết đoán đâu rồi, sao lại như vậy được, chuyện gì đang xảy ra thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nay càng thay đổi thêm một lần nữa, lần trước là khâm phục tài năng, lần này thì suy nghĩ khác, chắc hẳn đứa bé này thân phận không nhỏ, mới có thể ăn nói như vậy với chị Trâm.
“Đau đau đau, chị nhẹ tay chút thôi, con gái phải ùy mị nết na chứ”.
“Sao, em có vấn đề gì à”.
Cậy mình là một đối tác quan trọng của công ty, ông ta muốn chị Trâm phải nghỉ việc, nếu không bản thân sẽ không buông tha cho chuyện này. Ai ngờ đâu, chưa cần đến chị Trâm làm ra động tác gì, ông anh Trọng Hải đã tiến lên trước.
Qua ngày hôm đó, mọi người chính thức thấy được chị Trâm đáng sợ ra sao.
Ai ngờ đâu, hai ngày sau, tên này vậy mà lần nữa quay lại, nhưng không phải là để trả thù mà xin tha thứ.
“Không, không chị là nhất, chị là ôn nhu săn sóc…”.
Còn có một chuyện khá thú vị, mấy ngày hôm sau, ông bố của cái tên bị đánh te tua kia, vì con mình đến đây để làm loạn.
“Cốc” một âm thanh thanh thúy vang lên, chỉ thấy đôi tay nàng chuyển từ tư thế tát thành cốc đâu Nguyễn Anh, rồi còn cười.
Đưa cho Nguyễn Anh một cái hộp, Trâm nghiêm túc mà căn dặn.
Có một lần, đang ngồi làm việc trong phòng, đang thảo luận công việc qua điện thoại cùng Trọng Hải, một người lạ mặt đột nhiên bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ai ngờ được, chị Trâm có tức giận thật nhưng không hề làm ra gì quá đáng hành động, ngoài cốc đầu Nguyễn Anh a.
Trong công ty còn lưu truyền một loại, không biết có phải là thật không câu chuyện.
Cú cốc đầu không đau, nhưng bị cốc là sự thực, Nguyễn Anh giả ra một cái đau đầu hết mức bộ dáng, kêu gào nói.
“Uhm, 4 cái, à không 6 cái đi, cho em 6 cái vé đi”.
Chị Trâm vậy mà cười với Nguyễn Anh, lúc này chị Trâm nhìn Nguyễn Anh đôi chút, rồi cười mắng.
Còn tưởng hành động của Nguyễn Anh vừa rồi, sẽ gây lên sự tức giận, mà khiến Nguyễn Anh phải trả giá chứ.
“Vậy thì hủy bỏ đi, tôi không cần biết ông là ai, đối tác hay không đối tác, nhưng đừng có hòng mà động vào vợ tôi”. Chị Trâm tiếp tục nói, mặt hoàn toàn không đổi sắc trước lời nói của người đối diện, có vẻ như cái hợp đồng mà người này nói trong mắt của chị nó chả có chút giá trị nào, nhiều lắm chỉ là một chút hợp tác đơn giản, đúng kiểu muốn bỏ là bỏ luôn không ngần ngại chút nào á.
“OK chị”.
Vậy nên, khi thấy Nguyễn Anh dám trước mặt chị Trâm biểu hiện như vậy, hai người Vũ Giang Tuân cùng Hoàng Khánh Yên không khỏi hoảng sợ, còn xen lẫn chút bất ngờ ngơ ngác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây, trong đây vừa đủ 6 cái, nhớ giữ cho cẩn thận mất là không còn cái khác đâu”.
Nguyễn Anh vẫn chỉ đứng đó cười không nói
Trong phòng vang lên tiếng lúc đục, mọi người đang muốn xông vào xem sao, ai ngờ đâu, chỉ chốc lát, cánh cửa đang mở ra.
Lời này vừa ra, ngay lật tức khiến đám người xung quanh ồ lên, đám thiếu nữ hưng phấn hét.
“Được rồi, nói đi, đến đây làm gì đi chán rồi sao”.
Từ chỗ ngồi đứng dậy, chị Trâm tiến về phía Nguyễn Anh.
(Tỉnh lược 1 vạn 8000 chữ)
Rốt cuộc, nghe thấy lời này, Nguyễn Anh mới mở lời, cánh tay xòe ra mà đòi hỏi vé gì đó.
Từ đó một giao thoại sinh ra, khiến ai cũng tự khắc nhắc ở trong lòng, tốt hơn là không được động đến chị Trâm.
Một tay chị Trâm nhẹ đẩy mắt kiếng, một tay kéo theo một người.
“Xin chào em thư kí, anh xin tự giới thiệu mình…”. Lời nói ra là biết được thái độ như nào rồi, đúng kiểu nếu mà gặp phải người nóng tính, chắc chắn sẽ dính cái kiểu, phải tôi, tôi đấm cho mấy phát luôn ấy chứ.
“Bao người”.
“Nhìn cái gì a, còn không về làm việc”. Giọng nói nhẹ nhàng, đúng là chuẩn của chị Trâm rồi, nhưng như thế càng khiến cho người ta càng sợ hơn, bởi trên đời này luôn có một loại người, rất thích im ỉm im ỉm, làm mọi điều trong âm thầm, lúc đó thì khó đỡ lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 168: Không Biết Là Thảm Họa Hay Là May Mắn Nữa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.