Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Lời Nói Dối Đi Xa
“Được hơn 1 năm rồi”.
Ông anh Vũ Giang Tuân thấy vậy, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng vẫn là đi theo Nguyễn Anh.
Nghĩ Nguyễn Anh lại nhớ đến ông anh Trọng Hải mà mặc niệm. “Để anh phải chịu tội thay rồi, tha thứ cho em, tất cả đều vì kế hoạch được diễn ra một cách “viên mãn””.
Không chỉ cười một lúc, còn cười không ngừng nghỉ như có chuyện gì đó vui vẻ.
“Thật không á, đương nhiên rồi, cái khác không nói nhưng về vấn đề nấu nướng, anh cứ tin tưởng tuyệt đối với em”. Nguyễn Anh tiếp tục giao tiếp cùng ông anh Trọng Hải, đưa ra thêm sự giúp đỡ mà Trọng hải cùng ai cũng thích.
“Em có một chuyện mong chị xin hãy đồng ý với em, đừng dò hỏi anh ấy về chuyện này, cứ coi mọi chuyện hôm nay em nói như gió thoảng ngoài tai, coi như là không có chuyện gì xảy ra đi, dù gì cũng đá hứa với anh ấy, hãy để mọi thứ êm đẹp mà trôi qua đi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu óc Nguyễn Anh bắt đầu suy nghĩ, tìm ra cách chống chế với sự áp lực của chị Trâm.
Vừa ra đến nơi, Hoàng Khánh Yến đã thấy Nguyễn Anh đang nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, trong khi đó Vũ Giang Tuân chán nản ngồi xuống một góc.
Đúng lúc này, một tiếng cười xuất hiện, ngay lật tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hôm nay, hơi nhiều người liên quan đến Nguyễn Anh mà bị run người rồi.
Tuy biết bản thân đã lỡ lời, nhưng lời còn chưa nói hết là có cơ hội sửa sai.
Đây là suy nghĩ của ông Vũ Giang Tuân lúc này, sự nể phục của ông anh với Nguyễn Anh cũng theo đó mà tan biến không còn một mảnh.
“Chị à, cũng tại vì sợ chị buồn nên mới giấu nó”.
Chương 170: Lời Nói Dối Đi Xa
“Được rồi, em sẽ phụ giúp anh tổ chức một bữa tiệc linh đình, coi như là một phần quà em tặng chị, còn chuyện còn lại như nào thì giựa vào anh rồi”. Nguyễn Anh đáp ứng yêu cầu của ông anh Trọng Hải, chuyện gì chứ chuyện này dễ à, cũng không mất bao công, còn không làm mất lòng nhau, việc gì mà không làm.
Trầm mặc chốc lát, nàng lên tiếng.
Nhất là Nguyễn Anh, không thể nào không lắc đầu lẩm bẩm “Tội lỗi, tội lỗi quá”.
Về phía Hoàng Khánh Yến, nhìn chị Trâm khóc nàng có chút đau lòng, muốn tiến lên lại lưỡng lự, sau đó thở dài cũng bước theo chân hai người đàn ông kia đi ra.
Nàng khóc, khóc đến thương tâm, khóc đến “tê tâm liệt phế” nàng không thể cháp nhận sự thực, lại không thể thay đổi sự thực.
Sự trầm mặc của Nguyễn Anh, chính là lời đáp tốt nhất cho câu hỏi của nàng.
Lời nói của Nguyễn Anh lừa được con nít mà thôi, làm sao lừa được một con cáo già như Trâm chứ.
“Được rồi, được rồi, em hứa sẽ không nói chuyện này cho chị Trâm đâu, tin em đi mà”. Nguyễn Anh miệng vâng vâng dạ dạ mà đáp, một bộ cứ tin ở em, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Nói dối”.
“Không phải đúng không, không phải đúng không hả?”. Chị Trâm phản ứng quá khích rồi, phản ứng đến độ khiến Nguyễn Anh cảm giác bản thân mình đã làm gì quá đáng lắm.
Nàng muốn qua an ủi, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
“Xin cho chị chút yên tĩnh”.
Cả gian phòng chìm đắm trong sự kinh hoàng, Nguyễn Anh lúc này cũng cúi đầu, mắt không mở ra không ai biết Nguyễn Anh nghĩ gì.
Cánh tay của Vũ Giang Tuân dừng lại trước mặt Nguyễn Anh một khoảng, đợi tí nữa thôi là có chuyện xảy ra rồi, chắc chắn ông anh này sẽ bị Nguyễn Anh cho lo đòn.
Nguyễn Anh lúc này tiếp tục lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Giang Tuân ngồi một góc không thể chịu được nữa từ chỗ mình bật dậy, tức giận tiến đến tính kéo áo Nguyễn Anh hỏi cho ra nẽ.
“Chị nghe lầm rồi, em có nói gì đâu?”. Nguyễn Anh dùng giọng nói ngơ ngác, ý đồ muốn từ đó mà lách luật ấy mà.
Theo tiếng cười, mọi người cùng lúc nhìn về một phía, chỗ đó đang đứng không phải ai khác ngoài Nguyễn Anh.
Đã làm thì phải làm đến cùng, không thể giả đò cho qua truyện, vậy thì phải lựa chọn cách khác.
Nàng mong, nàng ước, nàng hi vọng mọi lời nói của Nguyễn Anh chỉ là chuyện đùa thôi, đúng là chuyện đùa mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con mắt nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Anh, thái độ vô cùng rõ ràng, không hề tin tưởng chút nào với lời nói của Nguyễn Anh.
Trong thời điểm như vậy, còn có người dám cười sao, tên này điên rồi à.
“Chị muốn biết à, nhưng phải hứa với em không được nói cho anh Hải biết”. Nguyễn Anh giả bộ vô cùng khẩn cầu, đến độ mà khi chị Trâm nhìn thấy còn tưởng là thật.
Đối diện với câu hỏi ngược lại từ phía chị Trâm, Nguyễn Anh phải cố gắng thật bình tĩnh suy nghĩ, không thì mọi thứ xem như muối bỏ biển.
Nói thì dễ, nhưng làm thì khó, Trâm làm sao có thể bỏ mặc nó được.
Nguyễn Anh không nói cứ đừng chờ trực ở đó, không chịu nói một lời nào.
Nghe vậy, Nguyễn Anh gật đầu bước ra bên ngoài.
Trâm ngay lật tức phát khùng, tiến đến nắm lấy hai bờ vai của Nguyễn Anh, cơ thể run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn nở nụ cười.
“Không thể nào”. Chị Trâm hét lên một tiếng, ngắt dừng lời nói của Nguyễn Anh.
Mày cười cái gì a, trong thời khắc như này, mày vẫn còn có thể cười được, thì không biết mày có còn phải là con người không, chứ con người không thể nào biểu hiện ra một mặt như mày được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Hải bị u·ng t·hư, phải đi nước ngoài tìm cách cứu …”. Nguyễn Anh bắt đầu bịa, tìm ra một cái cớ không thể nào xàm hơn, tưởng như sẽ dễ dàng bị vạch trần, nhưng không.
Trong thâm tâm Nguyễn Anh tràn ngập hối hận rồi. “Má, chơi ngu rồi, mẹ chứng, là do bản thân mình vội vã quá chưa kịp suy nghĩ lí do khác”.
Ánh mắt nàng chằm chằm, Nguyễn Anh lựa chọn tránh ánh mắt, sợ phải đối diện với ánh mắt của chị Trâm, sẽ khai ra toàn bộ.
Nghe vậy, Trâm gật đầu đồng ý, truyện quan trọng trước mặt cứ là biết chuyện gì mà Trọng Hải giấu mình mới được.
Lát sau, nghĩ ra được gì đó, Nguyễn ANh quay mặt về phía chị Trâm, cười cười nói.
Nguyễn Anh đối diện với thái độ của ông anh này, hiểu chứ, nhưng vẫn cứ cười, trước khi ông này động tay đến người đã mở lời.
Nguyễn Anh gia ra một bộ thở dài, lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời vừa ra, ngay lật tức khiến bên cạnh người chợn mắt ngoác mồm, còn trong khi đó chị Trâm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, mấy người mới nhẹ thả lòng mình, chị Trâm không còn khóc, nhưng sắc mặc ảm đạm đến vô cùng, mọi người nhìn mà có chút đau lòng.
Má khoan, sao lại tội lỗi chứ, bản thân mình làm gì sai đâu, là do ông anh cả mà, đúng là do ông anh lên mới vậy, với cả không thể tội lỗi nói được, thành “con lừa trọc” thì có mà c·hết.
Hứa là như vậy, đương nhiên phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt rồi, không thể để bản thân thể hiện ra một mặt không “uy tín” được.
Sụp đổ, vì thời gian quá dài đến thế, vậy mà nàng lại không biết gì cả, Trâm tự trách, phải chăng bản thân mình đã quá vô tâm chăng.
Một đường đi thẳng ra cửa phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa cho nàng.
Trước hết, cứ dùng bài giả bộ chút xem xem có thể vượt qua hay không, tuy phần trăm thành công không cao lắm, nhưng cứ thử mới biết được, nghĩ vậy, Nguyễn
Sụp đổ, hoảng sợ, bàng hoàng, tức giận điên cuồng, đủ loại cảm xúc tiêu cực dồn hết vào người Trâm.
“Anh ấy đã dấu chuyện này với chị bao lâu rồi”. Chị Trâm nghiêm túc mà nói, nhưng lời nói vẫn dễ dàng nghe thấy được sự run run.
Lúc này, chị Trâm tiến đến phía Nguyễn Anh hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.