Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 181: Cùng Nhau Làm Một Bữa Chứ Nhỉ?
Đây có phải quá rõ ràng rồi không, ý tứ vô cùng rõ ràng, cô gái này muốn tiễn khách.
Hồ Thùy Dương từ bàn làm việc mình, cầm ra một chiếc USB vừa sao lưu thành công dữ liệu.
Giọng nói bình thản, nhưng không cho chối từ, lời vừa ra ngay lật tức khiến khuôn mặt Vũ Giang Tuân có chút tái nhợt, cách nhau một cái đường điện thoại khoảng cách vậy mà khiến Vũ Giang Tuân như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Nguyễn Anh nhìn thấy đối thủ đã hoàn toàn vô lực, nụ cười cuối cùng hơi thỏa mãn một chút, bỏ mặc kẻ thù của bản thân, chạy vội ra bên ngoài.
“Nếu không còn chuyện gì, anh có thể rời đi, anh dừng chân ở nơi đã hơi lâu rồi đấy”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường đi lần này không phải là đường về nhà, theo hướng của chiếc xe, ta dễ dàng nhận thấy nó đang di chuyển về phía công ty của Trọng Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải nói là, cô gái này vì sự an nguy, an toàn của Nguyễn Anh mà làm việc.
“Anh đến ngay đây, em ở đâu vậy chờ anh chút”.
“Sao vậy”.
Kể từ khi làm việc cho người đứng đầu cũng vậy, nàng còn gặp nhiều trường hợp khó hơn này nhiều, số tiền còn khủng hơn còn giải quyết được, nói chi là này 500 triệu USD cơ chứ.
Nguyễn Anh chạy một mạch, đường đi hành lang còn khá ngắn, không mất bao lâu đã ra đến bên ngoài, nhìn thấy đã có người đợi sẵn, là người đàn ông trung niên, cùng phục vụ viên.
“Em đang đứng ở trước cửa công ty, anh đi xuống là thấy”.
“Cảm ơn ngươi”. Lời nói chân thành nhất được thốt ra từ miệng của Hồ Thùy Dương. Với một cuộc đời bon chen, không biết tự bao giờ, Hồ Thùy Dương hầu như đã quên đi mất sự chân thành cho đến khi gặp gỡ Nguyễn Anh.
Theo bản năng nuốt nước bọt, vội vã đáp.
Nguyễn Anh đột nhiên thay đổi giọng điệu, lộ ra mục đích thực sự của bản thân, ăn uống chỉ là phụ, lúc nào mời mà chả được, nhưng việc quan trọng thì luôn phải đặt lên ưu tiên hàng đầu, giải quyết trước rồi cái khác tính sau cũng không muộn.
Điện thoại vừa dừng, thở dài còn chưa có, Nguyễn Anh đã nhận được một cái ôm lồng nhiệt, Hồ Thùy Dương ôm Nguyễn Anh, cơ thể hơi run, giọng nhỏ nhẹ nói.
“Anh à, thực sự thì em nói thật luôn đi, anh Hải có giao cho em một món đồ, muốn anh làm một việc, mong anh ra bên ngoài đi”.
“Nhận được 500 triệu USD, em hãy đến gặp người này, và đầu tư vào…”.
Đầu dây bên kia kết nối, giọng nói của Vũ Giang Tuân vang lên.
Sao có thể không nghe rõ cho được lời của cô gái ấy, Nguyễn Anh không nói chỉ nhẹ nhàng ôm Hồ Thùy Dương vào lòng.
Khoảng cách hai bên khá gần, Nguyễn Anh chỉ mất không đến 5 phút thời gian đã trở về cái này quen thuộc công ty, xuống xe, trả tiền, Nguyễn Anh nhìn trước mắt công ty một lát, cầm ra điện thoại gọi một cuộc.
Qua một đoạn thời gian không dài tiếp xúc, Nguyễn Anh đưa ra đánh giá là Vũ Giang Tuân là người đáng giá tin tưởng, lên giao một phương cho ông này, nhưng mọi thứ cũng chỉ là đánh giá khách quan mà thôi, còn cần quan sát thêm.
“Không, không có gì, chỉ là suy nghĩ đến vài chuyện mà thôi”.
“Em khách khí làm gì, dù sao đó cũng là bổn phận của anh mà thôi, anh chỉ là hoàn thành nhiệm vụ được giao”.
“Được, anh xuống ngay đấy”.
Vì bộ mặt nam nhân, không thể để thế được, Nguyễn Anh đột nhiên xuất thủ, cánh tay thẳng hướng v·ú khí cấp độ hủy diệt, mục tiêu Nguyễn Anh đã rõ, tước vũ khí của đối thủ, đối thủ sẽ phải đầu hàng.
Liên hoàn tam đáp, Vũ Giang Tuân cảm giác nếu mình không nhanh chóng sợ rằng điều gì đó xấu sẽ xảy ra, lí trí mách bảo đó chỉ là một chuyện hoang đường, nhưng cảm xúc nói, không nhanh là phải trả giá đắt. Và lần này, Vũ Giang Tuân tuân theo cảm giác của mình mà hành động.
Mang theo tâm trạng thư sướng, Nguyễn Anh đi thẳng đến trước một chiếc taxi, leo lên xe mà rời đi.
Sự kiện giá vàng cùng dầu mấy ngày hôm sau, Nguyễn Anh làm sao có thể bỏ qua được, bản thân không thể tự mình ra trận, vậy nên Hồ Thùy Dương sẽ là đối tượng thay Nguyễn Anh làm điều đó.
“Alo, ông em có chuyện gì không nhỉ”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Anh lúc này đang đứng đằng sau nàng, dễ dàng tiếp nhận, khuôn mặt vui vẻ. Coi như mục đích chuyến đi này đã hoàn thành hết.
Hồ Thùy Dương lắc đầu, liền cất tờ giấy cùng danh thiếp trên tay vào ngăn bàn, quay qua nói với Nguyễn Anh.
Vũ Giang Tuân một bộ nghiêm minh chính trực, thể hiện ra bản chất của một con người không vụ lợi. Nguyễn Anh nghe mà không khỏi tán thưởng ông anh. (Ông này thích hợp để nhờ vả lâu dài, đối tượng đáng để bồi dưỡng). (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi trên xe, Nguyễn Anh gọi điện cho ông anh Trọng Hải, thông bào một chút việc mình định làm.
Chương 181: Cùng Nhau Làm Một Bữa Chứ Nhỉ?
“Đây tài liệu đây, anh cầm lấy”. Hồ Thùy Dương nhẹ mỉm cười, hướng Nguyễn Anh đến thứ mà cu cậu đang muốn lấy.
Khi đi còn không quên đưa bàn tay vừa đối chiến với kẻ thù lên trước mặt mình, nhìn vào mà suy nghĩ xuất thần.
Cúp điện thoại, Vũ Giang Tuân dùng hết sức bình sinh mà chạy từ phòng làm việc ra ngoài, sự vội vã vô cùng của người quản lí này gây lên mọi người chú ý.
Hồ Thùy Dương liếc qua một chút, thấy trên đó ghi tên một người phụ nữ, ánh mắt thoáng qua vẻ kì dị, nhưng rất nhanh che dấu được nó đi.
Tiếp nhận tờ giấy, hơi nghi hoặc đôi phần nhưng Hồ Thùy Dương vẫn không hỏi nhiều, sẽ chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Khi hai công ty Nguyễn Anh ra đời, chắc chắn phải có người đối tuyến tin tưởng được, Nguyễn Anh nghĩ ông anh này là đối tượng phù hợp.
Nguyễn Anh cười cười nói, mục đích của Nguyễn Anh chắc chắn không phải như vậy, ông anh Trọng Hải còn chưa đến mức được mời cơm bởi Nguyễn Anh.
Nàng không quan tâm người trong danh thiếp có là ai, dù có là tình nhân hay người yêu, hay bất cứ cái gì, nhưng chỉ cần có liên quan vào Nguyễn Anh, nàng sẽ điều tra thật kĩ lưỡng.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Nguyễn Anh nhìn Hồ Thùy Dương, nhẹ giọng nói.
“Anh à, anh đã tan làm chưa, tan tầm rồi thì anh em mình đi làm bữa cơm đi, coi như là để em đền đáp”.
…
“Em ở lại, tí liên lạc với ông, kêu ông đưa cho 500 triệu USD, ông hỏi cứ nói là anh bảo thế”. Nguyễn Anh nói ra lời kinh nhân với thái độ hết sức bình thương, như kiểu với cu cậu, 500 triệu USD chỉ sánh ngang 500 nghìn thôi vậy.
Chỉ là Nguyễn Anh không thấy được, ánh mắt kì dị của hai người này nhìn về phía mình.
Nguyễn Anh đối với cái này vẫn là nhẹ nhàng mỉm cười, đi đến xoa nhẹ mái tóc của Thùy Dương.
Nguyễn Anh cứng đờ cả người ra, ý định rời đi, Nguyễn Anh nghĩ ra trước, chỉ là lời còn chưa ra đến nơi đã bị cướp.
Nguyễn Anh không biết rằng, bên cạnh bản thân mình đã ‘đản sinh’ ra một cái siêu cấp “Nguyễn Anh khống”.
Đứng bên cạnh Hồ Thùy Dương, Nguyễn Anh nhận thức thấy cô gái nhỏ của mình đã xem tờ giấy xong, liền không nói gì nữa, bèn dò hỏi.
Từ túi quần bản thân, Nguyễn Anh móc ra một tấm danh thiếp, cùng một mẩu giấy ghi chú gì đó.
Hành động nhanh chóng, sức mạnh bạo rạp, không cần mất bao lâu, kẻ thù trước mặt Nguyễn Anh đã hoàn toàn thua trận, kêu rên vài tiếng đầu hàng xin tha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giả ra một bộ vô cùng điềm tĩnh vẻ mặt, Nguyễn Anh gật đầu với hai người đứng đó, bước đi ra bên ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.