Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Tình Yêu Sét Đánh, Có Thật À?
Mà thôi, cứ để nước đến chân rồi mới nhảy, Nguyễn Anh lo được.
Nhưng nhìn một lúc lại thôi, đang định ra về lại nhìn thấy Nguyễn Anh đang chơi trên tay con kia Nokia.
Nàng hơi khó chịu nhìn về phía Nguyễn Anh. Nguyễn Anh lại chỉ cười cười.
Nghĩ lại, hồi trước bản thân học cấp hai, nhân duyên cũng không mấy tốt đẹp. Mọi thứ từ ban đầu tốt đẹp, dần đi xuống sự xấu xí và chán ghét.
Cô đã dùng chính tài năng game thủ để kiếm tiền, trong trường cô không khác nào một tiểu phú bà vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền.
Nhưng cứ vậy mà bốn năm học cấp hai, Nguyễn Anh mà không làm gì thì sao mà được.
Trước hết, là phải suy tính xem, mình sẽ làm gì sau khi giờ học vất vả, chán chường trôi qua, thì mình sẽ làm gì cho đời, à nhầm cho mình,
Nhưng vì muốn chứng tỏ bản thân mình, cô bé này méo bao giờ biết xin tiền gia đình, giống giống Nguyễn Anh nhỉ.
Nguyễn Anh thay vì đi về nhà, mà phóng thẳng đến một quán nét.
Ài, không biết là đi học lần này, có gì thay đổi không.
Nàng là một cô gái trẻ, còn chưa mười tám nữa, nàng mới lên cấp ba mà thôi.
Khi bản thân đã có cái gốc rồi, không cần phải lo lắng đến những vấn đề ban đầu của việc phát triển, chuyện quan trọng bây giờ nhất, phải là tự mình hiểu lấy mình là ai, và sẽ làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị cho em biết tên trước đã”.
Đó là quá đủ để chứng minh độ hót của cô.
“Phù, tưởng là bị sao chứ, dọa ta một hồi”.
Nói thật, kể từ khi dùng cảm ứng, Nguyễn Anh đã hầu như quên đi luôn mấy con bấm cơ này, giờ dùng lại có chút ngượng ngịu
“Hứ, không thèm” Thảo Mai nghe vậy quay đi, trong lòng thì như gỉ máu, vậy chẳng lẽ giờ bảo thằng bé, cái này điện thoại xịn quá cho chị mượn xem một chút. Không được, không được như vậy thì mất mặt nắm.
“Mai Thảo Anh, gọi chị Thảo Mai là được” Nói, cánh tay nàng lại vươn ra lấy điện thoại, lần này lại cầm hụt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng rồi nói mới nhớ, lúc Nguyễn Anh mới sinh ra, còn có rất ít quán nét cỏ, điều này cản trở vô cung với cuộc sống Nguyễn Anh.
Không hiểu tại sao nhìn cô nàng này, Hooc mon trong người Nguyễn Anh như sắp trào ngược ra vậy, Nguyễn Anh muốn chinh phục cô gái này.
Như thường lệ nàng bước vào quán nét, ý muốn tìm kiếm con mồi hôm nay, nhưng hôm nay cô không được may mắn nắm hay sao, mà từ chiều đến giờ không thấy con mồi nào cả.
“Chị tìm em có việc gì ạ”. Nguyễn Anh một bộ lễ phép hỏi nàng.
Nàng có chút tức giận, quyết tâm ngài mai đến phải dạy cho này mới quen cậu nhóc một bài học vì dám trêu nàng.
Tuy đã tra được vài thông tin nhưng nó là không đủ a.
Trên thị thường hiện nay đang sản xuất ra một mẫu mới của điện thoại Nokia, vừa mới ra mắt, Thảo Mai đã muốn sắm nó rồi.
Lắc lắc đầu, nắn bóp ngón tay, Nguyễn Anh chuẩn bị thực hiện kế hoạch đầu tiên trên con đường làm giàu của mình.
Thấy con mắt vẫn lướt theo đôi tay nàng, Thảo Mai có chút thở ra một hơi.
Mai Thảo Anh, hay được mọi người đặt cho cái tên thân thương là Thảo Mai, nàng là một tuyển thủ bán chuyên, chuyên hoạt động ở các quan net cỏ để tìm mồi. Mồi ở đây là kèo game chứ đừng có nghĩ gì sâu xa.
Con Nokia trên tay thì cùi, Nguyễn Anh có chút nhớ lấy tương lai rồi, tương lai được dùng smart phone, không phải dùng cái này bấm chữ số thiết bị.
Như thể rất quen thuộc, cộng thêm cái thân thể lớn hơn bạn cùng trang lứa, Nguyễn Anh rất dễ dàng gọi được một máy.
Cô gái mới lần đầu gặp mắt, lại mang cho Nguyễn Anh cảm giác vô cùng khó tả.
Nhìn Nguyễn Anh cứ quăng lên quăng xuống, lòng cô không khỏi có chút xót, không chịu được nữa cô bước đến vị trí Nguyễn Anh.
Nhìn trên màn hình quay vòng vòng màn hình, Nguyễn Anh hơi có chút bất đắc dĩ, vậy làm sao làm a.
“Uhm, cậu em cho chị mượn điện thoại chút”. Thảo Mai chỉ vào tay Nguyễn Anh con kia Nokia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng nghĩ Nguyễn Anh đến quán nét thì làm được gì, vậy là sai rồi. Quán nét chính là địa điểm thích hợp nhất với Nguyễn Anh bây giờ.
Chuyện tương lai thì để tương lai tính, còn giờ, thì phải đi học cùng mấy đứa trẻ cái đã.
Việc làm cấp hai tuy hạn chế, nhưng với Nguyễn Anh cũng khá là đủ đấy.
Đang không biết làm sao Nguyễn Anh nghe vậy, quay mắt ra chỗ tiếng nói, đập vào mặt là một khuôn mặt khiến trái tim Nguyễn Anh đập thình thịch.
Đang đạp xe, tư dưng tóc bị xõa ra, cô bé không khỏi có chút sững sờ, một thân ảnh đã lướt qua.
Khổ nỗi nàng không đủ tiền, lại không muốn xin gia đình, vậy là xuất hiện cảnh tượng đầu tiên.
“Bíp, bíp bíp” một tiếng huýt còi vang lên, đội trị an thành phố đến rồi, Nguyễn Anh không muốn mới ra khỏi nhà đã b·ị b·ắt rồi. Vội vàng chạy đến con xe của máy, phóng cái vù đi mất.
Tại sao ư? Vì quán nét có mạng chứ sao nữa, vừa chơi game được vừa giúp Nguyễn Anh tìm hiểu thông tin thế giới này, xem xem bản thân có thể dùng được những cái kia bộ phim, trò chơi tiểu thuyết mà bản thân đã từng biết không.
Nhà cô nàng này cũng không phải dạng vừa, là một tiểu gia tộc của Hải Thành.
Nó như muốn nói, phải có được nàng, làm cái quái gì thủ đoạn cũng phải sở hữu nàng.
Nhìn Nguyễn Anh cứ mơ mơ màng màng nhìn mình, Thảo Mai lấy tay khua khua trước mặt Nguyễn Anh.
“Ý gì?”.
Đừng nhìn cô ấy nhỏ tuổi mà khinh, trình game của cô gái này cực cao luôn.
Sắp nắm được thì lại bị hụt, Thảo Mai hơi khó chịu, nhìn Nguyễn Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì đơn giản là Nguyễn Anh mặc đồng phục trường cấp hai cô từng học.
Nguyễn Anh nghĩ vậy, quyết định nghĩ ra một kế hoạch, và điều đầu tiên Nguyễn Anh nghĩ đến là đến quán nét.
Nằm ườn ra ghế, trên tay thì lắc lắc con điện thoại, Nguyễn Anh không biết hành động này đã thu hút sự chú ý của một người.
Nguyễn Anh vô cùng đơn giản, tính đưa cho nàng lại rút tay về.
“Này cậu bé, có biêt rằng trên tay mình là thứ đồ gì không?”.
Trong trường có rất nhiều người theo đuổi, không chỉ là mấy người cùng tuổi còn có cả các anh khóa trên, thậm trí thỉnh thoảng còn có mấy thanh niên học đại học.
Đạp đạp năm phút Nguyễn Anh giảm tốc, một nụ cười mất dậy hiện lên.
Lại nhìn trên tay mình chiếc điện thoại, Nguyễn Anh không khỏi có chút đau đầu nhức óc.
Đang có chút chán nằm trên ghế, một thân ảnh trẻ con hấp dẫn sự chú ý của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chào nhé Phương Hiền”.
Mai Thảo Anh là một cô gái, nếu xét về mặt nhan sắc, cô nàng này phải ngang ngữa Nguyễn Mai phương, điểm yếu duy nhất là cái kia có chút nhỏ nhắn quá a.
Nhưng 10 năm sau, cũng là bây giờ, rất dễ dàng để Nguyễn Anh tìm được một quán nét.
Ánh mắt của cô nàng không khỏi chừng lớn, đây không phải là con máy cô muốn có sao.
“Chị phải nói cho em mượn làm gì mới được”.
Nguyễn Anh biết bản thân mình chỉ là một đứa trẻ cấp hai, muốn làm gì cũng khó, muốn làm thì ít nhất phải tầm lên cấp 3 mới được.
Chương 38: Tình Yêu Sét Đánh, Có Thật À?
Tuy không thể làm được nhiều điều, nhưng ít ra có thể tạo cơ sở cho bản thân, đến cấp 3 cứ việc mà làm thôi.
Từ từ đạp đến gần trước mặt một cô bé, Nguyễn Anh bất ngờ rút trên đầu cô một cái kẹp tóc rồi chuồn luôn, miệng nói.
Dạo gần đây Thảo Mai thường xuyên hoạt động ở địa bàn này, cô có vẻ đang muốn kiếm tiền.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.