Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Hợp Tác
Đã được một đoạn thời gian khá dài, tửu lâu này chưa đón khách, hay nói rõ hơn là không có vị khách nào dám đến.
Nói ra cũng vừa khó khăn, vừa khổ sở, muốn thoát khốn mà ông trời không cho.
Mọi người cái hiểu cái không gật đầu, Nguyễn Anh cũng không muốn giải thích gì nữa, nhẹ vẫy tay, sau một lúc mọi người kinh ngạc mở mắt.
“Anh ơi, anh nói gì ớ”.
Đúng rồi, nghĩ ra điều gì đó, Nguyễn Anh nhìn mọi người hỏi dò ý kiến.
“Gọi món a, bé Phương muốn chốc nữa ăn ngon sao”.
Ăn miếng thịt mà như chơi đá không bằng.
“Đúng vậy, không biết khách nhân có gì muốn tìm kiếm tôi sao?”.
“Đương nhiên là đến thưởng thức món ăn rồi, tửu điếm có gì món ngon nhất đều mang hết lên đây”.
Nakiri Mana lúc đầu cũng không chút tin tưởng lắm, lòng nàng nghĩ, làm sao mà trên đời này còn tồn tại tay nghề cao hơn Nguyễn Anh được chứ.
Nguyễn Anh tin tưởng, với tài năng của nàng thì sẽ kéo dài đủ thời gian tìm kiếm Hoàn mỹ quả a.
Trong đó, Nguyễn Anh như đang phiêu phù trên không, xuất hiện cạnh Nguyễn Anh là đủ các loại mĩ nữ quây quần bên canh. Nào là đút cho Nguyễn Anh ăn, nào là cùng Nguyễn Anh chơi trò đuổi bắt.
Không biết có phải quá lo nghĩ không mà đám người Nguyễn Anh bước vào, nàng lại không để ý đến.
Nhìn lại Nguyễn Anh, mọi người lại có chút phức tạp, lại vui vì đây không phải là may mắn của họ sao.
“Trông có vẻ là thật là ngon”. Những món ăn này làm cho mọi người mới thưởng thức tay nghề Nguyễn Anh không khỏi có chút rục rịch.
Nguyễn Anh nghe vậy, gật gật đầu, đưa tay vào trong túi, lại giở trò quen thuộc, sáng tạo ra hai lượng tiền, mang ra đặt lên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lắm lúc Nguyễn Anh rất trẻ trâu, lắm lúc cũng vô cùng nghiêm túc đáng để mọi người tin tưởng, nhưng không thể phủ nhận độ ảnh hưởng của Nguyễn Anh đến mọi người, đã cùng Nguyễn Anh mắc nối quan hệ là cuộc sống sẽ sang trang khác.
Mọi người cũng tò mò không hiểu Nguyễn Anh cùng cái kia người nói cái gì, vì trong đây ngoại trừ Tohru, chỉ có mỗi Nguyễn Anh mới biết giao tiếp cùng những người này.
Nhưng cái kia bên cạnh Nguyễn Anh người cũng không kém là bao, cái này món quá ngon, đến cả Nakiri Mana cũng không thể chê vào đâu được món này
Nguyễn Anh đi thẳng đến cái kia đã ngồi lại quầy Liu Pai.
Gắp lên một miếng thịt, Nguyễn Anh nhẹ nhàng đặt nó vào miệng. Ngay lật tức một cái bùng nổ hương vị trong miệng Nguyễn Anh, Nguyễn Anh như rơi vào trong một huyễn cảnh.
Không hiểu sao tự dưng Nguyễn Anh hành động như vây, lại đột nhiên nghe Nguyễn Anh vậy mà gọi thẳng tên mình, cơ thể nàng có chút căng cứng lên.
Nhìn dần dần càng nhiều một bàn thức ăn ngon, Tohru cùng Nguyễn Mai Phương là hai cái không thể kiềm chế nhất, chỉ khác ở chỗ Nguyễn Mai Phương thì tha hồ mà ăn, Tohru thì nhìn về phía Nguyễn Anh.
“Những ai đi qua xuyên giới môn, nếu có sự chấp thuận của bản thân chủ nhân nó, người đó sẽ có khả năng cùng hưởng các kĩ năng mà người đó muốn chia sẻ. Nói đơn giản là kĩ năng của con có thể chia sẻ cùng mọi người”.
Nguyễn Anh là người đầu tiên dừng đũa, cảm thụ dư vị vẫn con trong miệng, Nguyễn Anh quyết định thay đổi chủ ý đầu tiên trong đầu mình.
Mãi đến khi âm thanh của Nguyễn Anh vang lên, nàng mới tỉnh hồn.
Có người sẽ thắc mắc, có khả năng chia sẻ sao không sẻ hết đi, đơn giản Nguyễn Anh nghĩ, và mọi người cũng đồng ý với ý kiến của Nguyễn Anh.
Tuy vẫn tìm được tì vết trong món ăn, nhưng nàng lại không ghét này món ăn, càng ăn càng ngon. Nếu cảnh tượng này mà xuất hiện ở Shokugeki thế giới, chắc chắn mọi người sẽ vô cùng kinh ngạc a.
“Trưởng quầy đây có phải tên Liu Pai”.
Vì sống mà không có việc gì làm thì chán quá à.
Liu Pai nghe vậy, mắt sáng lên vội vội vàng vàng chạy xuống bếp, sau một lúc một thằng bé đi lên.
Nguyễn Mai Phương ngồi cạnh Nguyễn Anh không khỏi có chút tò mò.
Chương 42: Hợp Tác
“Thông hiểu ngôn ngữ” Ai lấy cũng vô cùng nghi hoặc.
Lưu Karin nhẹ nhàng mà tiếp lấy, mỉm cười chào Nguyễn Anh.
“Lão bản a, thanh toán”.
Nhìn này một đám người, cậu bé vội vàng mời Nguyễn Anh đám người ngồi vào bàn ghế ít ỏi, rồi lại chạy trở về.
Nghe thấy là ăn, khuôn mặt Nguyễn Mai Phương, ánh mắt nàng sáng lên, nước bọt có xu hướng rơi ra.
Liu Pai nghe vậy, vội lấy ra một cái Nguyễn Anh cũng chả hiểu dụng cụ tính, chỉ thấy nàng vô cùng quen thuộc hành động. Sau một lát nàng nhìn Nguyễn Anh mà nói.
Nguyễn Anh không rời đi, mà lại quay ra lấy một cái ghế gỗ, đặt trước quầy thu ngân.
Đệ nhất chấp hành quan cao thượng trong lòng họ, lại có thể thưởng thức hết nhiều như vậy thức ăn, khuôn mặt lại trông rất ư là hạnh phúc nữa chứ.
“Mấy vị đây là…” Liu Pai dò hỏi, ngữ khí mơ mơ hồ hồ không rõ ràng thái độ.
“Của quý khách hết 2 lượng ba hào, vì là đây là lần đầu tiên quý khách đến, tửu điếm sẽ chỉ lấy 2 lượng thôi ạ”.
“Mọi người có muốn có khả năng thông hiểu ngôn ngữ sao”.
Nhận được cái sờ đầu, Tohru mới có chút phiếm hồng khuôn mặt mà bắt đầu ăn.
Nguyễn Anh nhẹ nhàng nhìn Nguyễn Mai Phương mà cười, một tay thì xoa nhẹ lên đầu bé Phương.
Nghĩ vậy, ngay lật tức hành động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy tại sao không giúp tăng trù nghệ của nàng, vừa lợi đôi đường a, trù nghệ nàng càng cao, Nguyễn Anh càng thưởng thức được chất lượng hơn món ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ đây họ dường như nghe hiểu tiếng nói của những cái kia đi ngoài đường người.
Đó chính là hai chữ “Trải NGhiệm” nếu thứ gì đó quá dễ dàng có được thì sẽ không được trân trọng.
Mọi người nghe vậy cũng khá kinh ngạc “Gọi món” chả lẽ ở đây còn có cái gì ngon lành hơn món ăn của Nguyễn Anh tạo ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn bày trước mặt đủ loại thức ăn, nàng nghĩ bản thân nên thay đổi suy nghĩ a.
Cảm tưởng như đang xác định cái gì đó, chứ không phải đón khách đến ăn đến uống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy là ngoại trừ một số kĩ năng cơ sở như ngôn ngữ, Nguyễn Anh sẽ không chia sẻ thêm kĩ năng nào, đương nhiên nếu cần thiết, Nguyễn Anh vẫn sẽ đồng ý mà chia sẻ thôi.
Mà đã liên quan đến Nguyễn Anh, là xác định cuộc sống sẽ thay đổi, tuổi thọ sẽ không còn là vấn đề nữa, vậy có nhiều thời gian làm gì chứ, chính vì vậy mọi người cũng đồng ý với ý kiến của Nguyễn Anh.
Phủi phủi bụi trên cái ghế, Nguyễn Anh ngồi lên cái ghế, dùng một loại khác tuổi thái độ nói.
Nhìn thấy đến như vậy nhiều người, Liu Pai lên tinh thần, vội vàng rời khỏi quầy thu ngân.
Nghe Nguyễn Anh giải thích, ai lấy cũng gật đầu đúng a, trải nghiệm là vô cùng quan trọng đối với cuộc sống, mà đã không cần lo đến vấn đề tuổi thọ nữa, thì trải nghiệm càng quan trọng hơn.
Con mắt của nàng, thủy chung là nhìn về một cuốn sổ, bên trong đôi mắt hiện lên đầy sự khổ não không thôi, tâm tình không được tốt lắm, buôn bán càng ế ẩm.
Thay vì thương lượng để Liu Pai, nấu nướng cho Nakiri Mana, kéo dài thời gian để tìm kiếm Hoàn mỹ quả, tại sao lại không thu phục luôn nàng, bởi chỉ cần có thời gian thảo nào cũng tìm được nó. Nhưng lại nghĩ bản thân thì có thời gian, nhưng lưỡi của thần tiến hóa sẽ không chờ đợi a.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.