Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Không Biết Phải Nói Gì

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Không Biết Phải Nói Gì


Trong khi đấy, Nguyễn Anh thì bưng bê bát đũa đi rửa.

Ai mà có thể ngờ được đây là lời nói của đứa trẻ mới học cấp hai chứ.

Nguyễn Anh không nhận ra, mà ánh mắt vẫn nhìn Hải Ninh khiến cô bé đỏ mặt.

Ăn nhưng miệng không ngừng khen. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cũng không hiểu bản thân làm sao a, tuy lúc đầu nhìn Nguyễn Anh hơi có chút ấn tượng, nấu ăn thì cũng ngon, nhưng không đến mức a.

Nhìn cái kia hai người, Nguyệt Thanh không khỏi dâng lên một cảm giác kì dị, nàng cũng không biết mình bị sao nữa.

Nói vậy Hoàng Minh mới thôi đấy, chứ cứ để nguyên ông anh này còn nói miết, không có điểm dừng luôn mà.

Phải nói là đẹp, cũng là một lợi thế mãnh liệt đúng không, nhất là đối với loại sinh vật như nhân loại.

Chương 54: Không Biết Phải Nói Gì (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau một hồi đánh chén, Thảo Mai nhẹ xoa cái bụng của mình, nằm chềnh ềnh ra, trông không thục nữ chút nào.

Nàng giả bộ một bộ trường thành, nhưng trong tâm thì vô cùng loạn.

Vội đẩy tay Nguyễn Anh ra, Hải Ninh biết mình đã làm sai, từ chối.

Chỉ có thỉnh thoáng, Hải Ninh kinh ngạc mà nói lên thành lời trước tài nấu nướng của Nguyễn Anh mà thôi.

Thế là cu cậu Nguyễn Anh phải là người đi rửa.

Thảo Mai mồm vừa cắn miếng đùi gà vừa nói.

Nhìn mọi người đều nhìn về phía mình, cố kiềm chế cảm xúc, Hoàng Minh bắt đầu nói.

Nguyễn Anh không biết mình cùng Hải Ninh vừa rồi hành động đều bị này cô bé nhìn thấy hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Anh có chút cười cười, cậu cảm giác cái kỹ năng mị lực khác phái quá imba rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bộ dáng của nàng có chút không được thục nữ cho lắm, nếu không phải nàng có một bộ dáng dấp xinh đẹp, thì đúng là hết chỗ nói.

Sau một lúc, xuôi theo đôi tay của Hải Ninh, Nguyễn Anh cùng ôm lại nàng.

Năm phút sau, Nguyễn Anh với Hải Ninh mới thả nhau ra, hai người nhìn nhau, có chút trầm mặc.

Hải Ninh cũng vô cùng vô tư mà đáp lại.

Trong lúc đó, Nguyễn Anh cũng chuẩn bị bát đĩa.

Trong khi hai người Nguyễn Anh cùng Hải Ninh đang nhìn nhau đắm đuối, Nguyệt Thanh thì quan sát hai cái này người thì, Hoàng Minh cùng Thảo Mai ăn rất nhiệt tình.

Ánh mắt trao đổi của hai người lại bị một người phát hiện ra.

Đúng thủ phạm gây ra tất cả sự việc này là cái kỹ năng của Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh đưa tay sờ cằm, làm động tác ngầu lòi.

Cả hai dành cho nhau những nụ hôn mê mệt.

Tuy không biết tại sao, từ đầu còn vô cùng tự nhiên Nguyệt Thanh lại đột nhiên thay đổi như vậy, Nguyễn Anh nhìn về phía vẻ mặt hưng phấn Hoàng Minh, cười cười nói.

Nguyễn Anh bất ngờ hành động, ôm người con gái vào lòng, vô cùng bá đạo nói.

“Em hiểu ý anh, nhưng em sẽ vẫn nấu ăn, vì mục tiêu em đến là mọi lĩnh vực bả thân có thể nhúng chân vào, nên anh không phải lo đâu”.

Nguyệt Thanh lại phải bất đắc dĩ, nói mãi nàng mới ngồi hẳn hoi lại.

Năm phút sau, Nguyễn Anh trở lại, nhìn vẫn còn đang không có chút thòm thèm đám người, Nguyễn Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Ai biết tình trạng lại ra nông nỗi này, Nguyễn Anh không biết nói gì lên lời.

Ai ngờ, một điều bất ngờ xảy ra, khi Nguyễn Anh vừa đến sát bên người nàng, Hải Ninh bất ngờ quay đầu lại.

Thế là cu cậu Nguyễn Anh không hiểu mote gì, bị Hải Ninh hôn đến không biết làm gì.

Thảo Mai giơ hai tay vô cùng đồng ý.

“Không, không có gì”. Nguyệt Thanh vội vã lắc đầu, trong ánh mắt lóe nên sự bối rối.

“Này Nguyễn Anh, hay là bỏ ý định thành lập cái đế chế gì đó đi, có khi giờ em đi nấu ăn còn thành công hơn nữa đấy”. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngon quá à, cái này gà rán, cái này khoai chiên, cái này… còn ngon hơn tất cả nhưng gì chị từng ăn nữa à?”.

Nói rồi, Thảo Mai cùng Hải Ninh đặt xuống bàn những đĩa thức ăn.

Chả lẽ có một thế lực nào đó thôi thúc nàng là vậy, mà dù gì đây cũng là điều đã qua rồi, không lên để ý nhiều, mà phải nghĩ đến tương lai.

“Không”.

Ánh mắt của cô bé bốc lên hơi nước, Hải Ninh làm ra một hành động khiến Nguyễn Anh không khỏi ngơ ngác.

“Từ giờ chị là người phụ nữ của em”.

“STOP”.

Hải Ninh ôm đầu Nguyễn Anh, rồi cho cậu một nụ hồn nồng thắm.

Mọi người thấy vậy, cũng thử theo lời nàng nói.

Cảm giác lạ là từ phía đối diện, Hải Ninh ngước đầu lên nhìn, thấy ánh mắt đấy là từ Nguyễn Anh, Hải Ninh vội vàng cúi đầu.

Có vẻ là quá ngon hay sao, mà ai ăn cũng không thể ngừng được thành ra cả đám nằm hết với nhau.

“Anh biết em là đầu bếp giỏi Nguyễn Anh à, nhưng đừng đánh mất bản thân mình vì chút lợi a, phải biết vì ước mơ chứ…”..

Thảo Mai vừa ăn vừa nói, cái miệng phồng lên trông vô cùng đáng yêu.

“Được rồi, chờ chị tí”.

“Chị Hải Ninh ơi… chị Hải Ninh ơi…” gọi 2,3 tiếng mà không thấy có sự đáp lại, Nguyễn Anh đi lên vị trí của nàng.

“Chị Hải Ninh ơi, thử một chút em làm cái này gà rán”.

Một tiếng hét vang dội, Hoàng Minh có chút không kiềm chế được mà đứng dậy.

Đây cũng là ý định mà nàng đuổi Nguyễn Anh ra ngoài để mang hộ, để ăn mảnh chứ sao nữa.

“Sao vậy chị Nguyệt Thanh, trên mặt em có gì à?”. Nguyễn Anh nghi hoặc dò hỏi, ngón tay còn theo bản năng mà sờ sờ lên trên khuôn mặt của mình

Thằng này lại bắt đầu rồi, bộ dáng của một thằng mất dạy chính hiệu.

Con game này tuy không phải là một con game khó, thậm trí có thể nói là quá dễ để chơi, nhưng đó là một loại game hoàn toàn mới a.

Thảo Mai đột ngột ngồi dậy, nghiêm túc nói.

“Được, quá hoàn hảo a, đây là con game chưa từng có ở thị trường, nếu mà tung ra đảm bảo sẽ gây một cơn sốt”. Hoàng Minh vô cùng hưng phấn, nói một tràng dài.

Hoàng Minh nói một tràng dài khiến mọi người cùng ngẩn ngơ, đến cả vừa rồi còn muốn Nguyễn Anh làm Thảo Mai cũng không khỏi có chút xấu hổ.

Hiện tại, chí ít phải ăn uống no nê, bụng bự cái đã, rồi tính gì thì tính.

“Đúng đúng, ăn thật là ngon a, đây là lần đầu tiên anh ăn được thứ ngon như vậy”.

“Từ từ đã nào mọi người ơi, có gì thì nói sau, giờ thưởng thức này món ngon đi”.

Phải nói là chỉ cần hương khí của đồ ăn thôi cũng đánh gục mọi người, đang nói Hoàng Minh cũng dừng lại.

“Sao, anh cảm thấy này trò chơi như thế nào”. Lời nói của Nguyễn Anh có chút như đã đoán được trước kết quả.

“Vậy đợi cậu em đủ tuổi đi”.

Sự chuyển ngoặt phải nói đến từ khi vừa hoàn thành gà rán, Nguyễn Anh gọi Hải Ninh đang đứng bên kia tủ lạnh lấy đồ uống ra.

Bọn họ cũng muốn thử xem, thứ có thể thu hút cô nương này đến mức như vậy, có thực sự ngon như vậy không.

Một thể loại game mới, lần đầu xuất hiện trên đời, ý vị như thế nào, mọi người đều biết rồi chứ. Nếu tương tác tốt, sẽ có thể một bước lên trời luôn đấy chứ đùa.

Chuẩn bị xong hết rồi, Nguyễn Anh quay mặt lại, thấy Hải Ninh đứng đực ra, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng a, đúng a bỏ cái ý định đấy ra đầu mà làm đầu bếp đi, chị chắc chắn ủng hộ”.

“Mọi người cùng thưởng thức a, mấy cái này ngon lắm”. Thảo Mai vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói.

Mới đầu, khi cùng Hải Ninh vào bếp chuẩn bị đồ ăn, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.

Nguyễn Anh vừa ăn vừa nhìn Hải Ninh, một nụ cười kì dị hiện lên khuôn mặt cu cậu.

“Cái đấy a nghe cũng hợp lí phết”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Không Biết Phải Nói Gì