Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Lặp Lại Mọi Sự Việc
Con bé vẫn như mọi khi, cả người toát ra vẻ đẹp tri thức cùng hơi thở của một người vô cùng nghiêm túc, đi đến trước mặt mình
Đi vào trường, Nguyễn Anh sau khi nhận vé, hứng khởi mà chào bác bảo vệ, ông bác trong đầu kiểu.
Đang định đi tìm thầy cô giúp đỡ, nàng đã thấy Nguyễn Anh đến lớp, vậy là vội vàng đến xem xét.
Thấy vậy, Nguyễn Anh chỉ hơi cười cười về chỗ ngồi, nhìn bàn mình vẫn trống vắng, hơi buồn rầu.
Nói vậy, Đông Thy mới chịu dừng lại hành động của mình, mặt con bé đỏ như trái gấc, Nguyễn Anh nhìn mà không khỏi muốn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn qua đây, Đông Thy vội bỏ tay Nguyễn Anh ra, chạy vội về bàn.
Tiến vào lớp, lúc nào tiết khóa đầu tiên cũng là của cô Hoa.
Lúc này Đông Thy giảng giải, hóa ra vừa đến lớp, nàng đã thấy cả lớp bàn tán xôn xao, hơi chút tò mò, nàng hỏi cô bạn ngồi cùng bàn.
Thôi đi ông tướng, nếu không phải do vụ sáng nay, thì ông có mà phải trêu đến khiến con bé lớp trưởng khóc mới vui vẻ mà về được.
Nghe vậy Nguyễn Anh gật đầu, bắt đầu giảng giải.
Chỉ tiếc, là vì vướng công việc, nếu không phải vì công ăn việc làm của mình, thì xác định đi.
Suy nghĩ hiện tại của Nguyễn Anh mà bị người nhà biết, không biết trò gì sẽ xảy đến với thằng cu này đây.
Vừa bước chân vào lớp, đã thấy lớp trưởng Đông Thy bước đến.
“Ơ, ơ thê chị phải làm gì”.
“Đùng đùng đùng” mơ màng bị tiếng gõ cổng đánh thức, nhìn đồng hồ, còn kém tầm 5 phút nữa thì đến 5h.’
“Này cái trò Plants vs Zombie ấy, em định mang nó ra ngoài sáng sao, sao không chọn cái trò đào kim cương chứ”.
“Hôm đấy đi, em cùng anh Hoàng Minh sẽ chuẩn bị cho giải thưởng game, chị Hải Ninh hôm đấy sẽ có người đến hỗ trợ tham gia coser còn chị Nguyệt Thanh thì hôm đấy sẽ đi chứng kiến cách làm phim của họ, được không mọi người”.
Hoàng Minh lúc này lên tiếng.
Đi xung quanh người Nguyễn Anh một vòng, kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mới thở một hơi dài.
Thấy Nguyễn Anh ra ngoài, Thảo Mai dừng lại hành động của mình.
Cười cười, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái này thấp hơn bản thân khá nhiều cô bé, ôn nhu nói.
“Các em, cô có chuyện quan trọng cần thông báo”.
Nằm trên giường, Nguyễn Anh suy nghĩ bản thân nên làm gì tiếp, nhưng nghĩ mãi không ra, thế là thằng bé này đi ngủ luôn.
Lời nói này thực sự có hiệu quả khá tốt.
Đây là cái trò thứ hai trong laptop, cũng là một trong những thủ phạm gây ra cảnh ngày hôm qua.
“Tuần sau sẽ có đoàn từ sở về kiểm tra, cô muốn các em phải…”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 67: Lặp Lại Mọi Sự Việc
Khi nghe là con đường đi đến trường bị chặn rồi, nghe nói là để bắt Nguyễn Anh đánh, không hiểu sao Đông Thy có chút khó chịu.
Cất xe vào nhà, Thảo Mai như thể quen thuộc cực kì đi trước mọi người tiến vào nhà.
Sau một lúc, tất cả mọi người đều đã có mặt tại chỗ, Nguyễn Anh bắt đầu phân công cho mọi người.
“Hừ nếu không phải lo cho cậu thì cậu nghĩ tôi làm vậy làm gì?”. Đông Thy khẽ hừ nhẹ mà nói, trong đôi mắt hiện rõ lên sự bất mãn.
Lời hét cực kì khó hiểu, không ai biết được nguyên do trong đó.
Ai đời đi học 4 hôm thì cả 4 hôm gặp chuyện, ba hôm bị đuổi đánh.
Đây là lần đầu tiên Đông Thy bị một cái, ngoài cha nam nhân sờ đầu, nhưng nàng lại không cảm thấy phản cảm ngược lại có chút không hiểu thấu cảm xúc.
Nguyễn Anh đột nhiên không nói, Thảo Mai càng ngày càng gấp, rốt cuộc Nguyễn Anh cũng chịu nói.
Ấn tượng không tốt từ ngày đầu giờ chuyển sang sự lí giải sâu sắc.
Định vậy mà ngồi xuống, Nguyễn Anh thấy thân ảnh quen thuộc.
“Cảm ớn Đông Thy lớp trưởng quan tâm nhá, mình không sao đâu, mà nhớ đừng báo cáo thầy cô đấy biết chưa”.
Nhìn thấy trên bàn là những cái kia quen thuộc laptop, nàng vội chạy vào.
Mặt khác, Nguyễn Anh đến trường với tâm trạng vui vẻ, cái kia còn sót lại muộn phiền hôm qua, đã theo gió mà bay.
“Ơ cái thằng dở hơi này?”. Ông bác chỉ muốn đấm cho thằng này một phát, để cho nó bình thường trở lại mà thôi.
Mới quen thằng bé này có mấy ngày thôi, nhưng độ hảo cảm của cô bé này với thằng cu khá cao.
Tưởng cô bé đến chào mình, Nguyễn Anh cười tươi ma giơ tay lên vẫy, ai ngờ cô bé này ra bài không theo lẽ thường.
Sau một hồi nói hết ý mình, giờ học mới bắt đầu, Nguyễn Anh có chút buồn chán, chả biết làm gì, may là hôm nay chỉ học mỗi buổi sáng, chứ học cả ngày không biết phải trải qua như thế nào.
Về đến nhà, Nguyễn Anh lật tức chui vô bếp, chuẩn bị đơn giản cho bản thân một chút đồ ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Anh không biết suy nghĩ của ông bảo vệ, vẫn vô tư mà cất xe rồi vào lớp.
Vội mang cặp lên, Nguyễn Anh vui vẻ về nhà, khi đi không quên chào Đông Thy một cái, hôm nay Nguyễn Anh không muốn trêu ai cả, chỉ muốn về nhà yên bình thôi.
Đây không phải là thằng Thành sao, thằng cu vừa đi học đã gây chuyện, bị Nguyễn Anh xử đẹp.
Nhìn Đông Thy như vậy quan tâm mình, không hiểu trong tim có chút ấm áp, phải chăng trước kia không nhận được nhiều tình thương, giờ được một cô bé quan tâm đến vậy cậu ấm lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi học sinh đều ngẩng tai lên nghe.
Ăn xong, Nguyễn Anh phi thẳng lên giường, lôi ra một cái laptop bắt đầu ghi chú gì đó, tốc độ rất nhanh như là đánh tiểu thuyết vậy.
Nghĩ chắc là mọi người đến, Nguyễn Anh từ từ lấy chìa khóa ra ngoài mở cổng.
Nhìn dáng đi của cô, chắc hẳn là có chuyện sắp xảy ra rồi. Vừa cho các bạn học sinh ngồi xuống, cô bắt đầu nói.
Thảo Mai nghe không có tên mình, vội vội vàng vàng lên tiếng.
“Con bé kia bao giờ mới đi học đây trời”.
Sau hơn nửa tiếng, nhìn đã được nhiều nhiều, Nguyễn Anh hài lòng mà cất laptop đi.
“Chị à, em sẽ an bài cho chị làm việc khác và nó sẽ là bí mật”.
Đi ra ngoài trường, lần này về nhà không có ai cản trở cả, Nguyễn Anh lại có chút thở dài.
“Nè lớp trường sao chưa chi mới đến đã làm như vậy rồi, có phải là thích tôi rồi đúng không !”. Nguyễn Anh đùa bỡn Đông Thy trong lời nói của mình.
Nguyễn Anh có chút không hiểu ra sao, tò mò muốn hỏi.
Không hiểu sao Nguyễn Anh có chút yêu tiếng trống này, tiếng trống của sự giải thoát khỏi xiềng xích, đưa con người đến với tự do.
Mọi người nghe vậy, cũng ngẩng tai nên lắng nghe, họ cũng biết trò này à.
Đúng như Nguyễn Anh nghĩ, mấy con người đã đứng ngoài cổng.
Từ miệng của cô bạn này, nàng đã biết được một thông tin vô cùng quan trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tiết, hai tiết.. tiết thứ 5 đến, và rồi tiếng trống trường vang lên.
Nguyễn Anh nói, mọi người ngẩn người, còn có chuyện gì mà không nói được chứ, nhưng nếu Nguyễn Anh đã không nói, họ cũng không dám hỏi.
Liên tiếp mấy hôm bị bọn trẻ con chặn đánh, Nguyễn Anh cảm giác không biết nói gì cho phải.
Giờ thằng này trông có vẻ ngoan ngoãn hơn rồi, nhìn cũng không dám nhìn Nguyễn Anh, né xa ánh mắt của Nguyễn Anh ra.
Thấy thằng này không có ý định trêu ngươi bản thân, Nguyễn Anh cũng mặc kệ, nằm vào bàn chờ đợi tiết học đến.
Kì hoa như vậy, chắc chỉ có thể là Nguyễn Anh mà thôi.
“Tại sao, tại sao?”.
“Ủa, nhưng tôi có làm gì hay bị gì đâu?”. Nguyễn Anh giả bộ thành một cậu bé ngu ngơ, nhưng thực chất, trong lòng đã nghĩ ra cái gì đó rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.