Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Buổi Sáng Bất Ổn Hôm Sau
Ăn xong, rửa bát rữa đũa, Nguyễn Anh từ từ bước về phòng của mình, nhẹ tắt điện phòng bật đèn ngủ lên, Nguyễn Anh tính cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Anh đột nhiên cảm giác trong chăn mình có một người đang nằm, mơ mơ màng màng mà lật chăn ra, nhìn khuôn mặt đang ôm chặt thân thể của mình.
Mắt của Nguyễn Anh đột ngột mở to ra, cậu đã thức tỉnh hoàn toàn, nhận ra được sai lầm trông cái đầu óc mình, vội vàng nhìn kĩ thân ảnh, nhìn thấy đang ôm mình là Hải Ninh, Nguyễn Anh có chút thở dài chút.
Rồi đột nhiên lại trừng mắt, vứt hẳn cái chăn ra một bên ngồi hẳn dậy.
Hải Ninh cũng bị động tĩnh này đánh thức, có chút nghi hoặc mà mở mắt.
“Sao vậy, không ngủ đi?”. Lời nói nhẹ nhàng của người thiếu nữ mới lớn, nghe thật là bắt tai đi à.
“Chị mở mắt ra cho em cái”. Nguyễn Anh tiếp tục thúc d·ụ·c, âm tiết trong câu nói cũng theo đó mà thay đổi.
“Sao hả,,” Ánh mắt của Hải Nình đột nhiên cũng giống như lúc trước Nguyễn Anh mở to ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi lại nhìn thấy bên cạnh Nguyễn Anh.
Theo bản năng của một người, cô định hét lên, đầu óc vẫn lơ tơ mơ, nhưng hét thì vẫn cứ phải hét cái đã, cái khác quan tâm sau.
May thay, động tác của Nguyễn Anh nhanh chóng hơn, vô cùng nhanh nhẹn bịt chặt miệng của nàng, ra hiệu cho cô im lặng.
Hải Ninh vội vàng gật đầu, Nguyễn Anh mới có chút thở ra hơi, mà buông tay khỏi đôi môi đáng yêu của nàng.
Hai con người cứ thế nhìn nhau, sau một chốc vẫn là Nguyễn Anh mở miệng nói.
Sau hồi trao đổi, Nguyễn Anh cùng Hải Ninh cũng hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là khi ngủ Hải Ninh thỉnh thoảng sẽ bị mộng du, giải thích đơn giản là con bé này ngủ, bị mộng du chạy vào thằng cu Nguyễn Anh mà nằm thế thôi, ok không nhỉ.
Hơi nhẹ thở ra hơi, Hải Ninh định chạy ra ngoài trở về phòng khi đã biết và hiểu mọi thứ.
Đôi chân vừa đến gần cánh cửa, một cánh tay bất ngờ nắm lấy cẳng tay của nàng, kéo người nàng xoay trở về, trước ánh mắt trừng to của cô bé, Nguyễn Anh trao đổi nước bọt với Hải Ninh.
Chỉ đến khi Hải Ninh có chút hít thở không thông, hành động của Nguyễn Anh mới dừng lại.
Thoát khỏi Nguyễn Anh, cô bé có chút mềm nhũn, sắp sửa đổ gục, nhưng vì không muốn nữa, cô vội vàng dùng chút sức lực của mình đi vội ra ngoài.
Nguyễn Anh lần này không ngăn cô nàng nữa, chỉ đơn giản là cười một chút, mặc cho bước chân đã xa rời Hải Ninh.
Đợi hoàn toàn không thấy Hải Ninh nữa, Nguyễn Anh lần nữa vào phòng của mình, đóng cửa nằm lên giường.
Đầu óc cu cậu giờ tràn đây vô cùng nhiều suy nghĩ khác nhau, có chút hoài niệm kỉ niệm kiếp trước, có chút thích rồi cuộc sống hiện tại.
Nguyễn Anh có chút tự bản thân cảm giác, chuyển sinh có vẻ cũng không tệ lắm.
Nụ cười không tự chủ mà nở trên môi Nguyễn Anh, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ của mình lúc nào không hay nữa.
Sáng hôm sau, sau một loạt âm thanh đường phố con người, các loại tạp âm, cùng ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, Nguyễn Anh từ từ tỉnh dậy.
Điều đầu tiên sau khi thức, Nguyễn ANh tiến đến một cái cửa sổ trong phòng, nhẹ kéo rèm, mở cửa ông ra hai bên.
Ánh nắng chiếu trực tiếp lên cơ thẻ Nguyễn ANh hít hà không khí mà cảm thán.
Tận hưởng âm thanh nhộn nhịp của Hà Thành cùng vẻ đẹp của ánh nắng, Nguyễn Anh có chút hoài niệm xưa cũ gì đó không thể nói ra được bằng lời của mình.
Mải mê ngắm nắng, cậu không biết cánh cửa của mình đã có người mở ra, sau lưng đang đứng hai người con gái, nhìn theo hình ảnh của mình.
Nguyễn Anh vẫn cứ vậy tận hưởng, mãi đến khi tiếng của ông anh Hoàng Minh vọng lên từ dưới lầu.
“Eh, Nguyễn Anh dậy chưa, đi thôi”. Giọng nói ồm ồm, chuẩn đặc sệt trai Hải Thành vang lên.
Ăn to nói lớn là do lối sống và phong tục, còn giọng nói, thì đó là sự truyền thừa, truyền trong từng giọt máu chảy trong huyết quảng.
Quay đầu lại, tính đáp, nhìn thấy trước cửa đang đứng là Hải Ninh và Nguyệt Thanh, Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì cho hợp lí với tình huống này.
Hải Ninh mở lời, giải quyết cái này vấn đề nan giải.
“Bọn chị đến xem em dậy chưa, gọi dậy xuống lầu, chuẩn bị đi kẻo muộn”. Hai cô nàng lấy cớ mà nói, cái cớ hơi có chút gượng ép, nhưng tổng thể thì vẫn có thể chấp nhận được.
“Đúng đúng”. Nguyệt Thanh vô cùng tán thành vội gật đầu theo. Chứ chẳng lẽ giờ nói, muốn nhìn Nguyễn Anh sao, thế thì nó lại mất giá,kì kì quá.
Nguyễn ANh cũng chỉ biết gật đầu cho tình huống này.
“Nguyễn Anh đâu rồi?”. Ông anh Hoàng Minh gọi vọng lên lần nữa. Có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn trong lời nói của ông anh.
Đây không phải là sự khó chịu, mà chỉ là ông anh quá mong đến với sự kiện mà ra thôi.
Nghe vậy, như tìm được cứu tinh của đời mình, Nguyễn ANh vội đáp, rồi nhẹ nhàng chào hỏi hai nàng, chạy một mạch thẳng xuống lầu, để lại còn đứng ngơ ngác tại chỗ hai cô nương.
Lúc sau, hai cô nàng này cũng từ từ đi xuống, nhưng trong tâm thì đang bấn loạn suy nghĩ.
Dưới lầu, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh đã đứng đợi sẵn, trong khi Nguyễn Anh không nói gì, Hoàng Minh lại có chút nhỏ tính tình nói.
“Đúng là con gái, rõ là..” nhưng lại thấy tiến gần, ánh mắt cứ nhìn về phía mình, ông anh này không khỏi có chút tự giác ngậm miệng, quay mặt đi về hướng khác, cái miệng huýt sáo đánh lạc hướng.
Ông anh này không biết được rằng, ánh mắt của hai cô gái không phải là nhìn về phía ổng, mà nhìn về phía đứng cạnh bên Nguyễn Anh.
Cũng không phải do ông nói, mà hai bà trên nghe được, tất cả chỉ là sự nghi ngờ của chính bản thân ổng, đúng thật là hết nói nổi cho tình huống này.
Nguyễn Anh nhìn hai cô gái đang nhìn chằm chằm, bất chi bất giác, cũng quay mặt đi, nhìn ông anh đang giả bổ huýt sáo, Nguyễn Anh không thể nói gì cho phải biết.
“Ông anh à, nói thì bé, người ta có nghe thấy đâu, chỉ mình em đứng gần nghe rõ thôi, với cả người ta có nhìn anh đâu Haizz”.
Bước đến gần mọi người hai cô gái đứng mà không nói gì, Nguyễn Anh biết giờ không phải là thời điểm thích hợp cho việc khác, tranh thủ giả bộ, không biết từ đâu lôi ra một con đồng hồ đeo tay, liếc liếc chút rồi nói.
“Đi thôi anh chị, kẻo muôn”.
Nói Nguyễn Anh chạy vụt ra bên ngoài, như thể nếu không nhanh nên là sẽ c·h·ế·t vậy, nhìn cái kia chạy như ma đuổi, đủ hiểu Nguyễn Anh phải sợ thế nào rồi.
Nhìn Nguyễn Anh cứ vậy, thoắt cái mà biến mất, nhìn lại đứng gần mình hai cô nương, đầu óc ông này vẫn còn cái suy nghĩ, rằng tại mình nói, tóm lại hai cô gái với sắc mặt trầm trọng này là do mình, vội vội vàng vàng cười trừ, chạy theo Nguyễn Anh, để lại hai cô gái một mình đứng trong nhà.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh liếc nhau chút, rồi cùng lúc gật đầu, cũng bước ra đi theo.
Đến ngoài cửa, quang cảnh đường phố tập nập, nhộn nhịp, khiến Nguyễn Anh cảm giác thật thỏa mãn, không biết có phải do sắp có hội chợ diễn ra không mà, đẩu đâu cũng thấy có người qua lại.
Ông anh Hoàng Minh đã chạy đến bên Nguyễn ANh. Thấy cu cậu cứ đứng yên nhìn chằm chằm ra đường, cũng có chút tò mò, Hoàng Minh nhìn theo.
Tuy không hiểu gì lắm, nhìn này có tác dụng gì, nhưng cứ làm theo Nguyễn Anh.
Vậy là trước một căn nhà, có hai thằng dở hơi, cùng nhau nhìn ra phía đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.