Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 86: Rốt Cuộc Đến Phần Chính Rồi Sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Rốt Cuộc Đến Phần Chính Rồi Sao?


Người có tuổi ngồi giữa, cũng đã phát hiện ra sự bất thường này, lên tiếng hỏi.

“Chắc kiểu giống đồ cổ ấy nhỉ, ông anh mới phản ứng thái quá như vậy”.

Qua một loạt các thao tác đơn giản, Nguyễn Anh đã kết nối thành công con game của mình với thiết bị của các giám khảo.

Hoàng Minh biến sắc, bất giác lùi lại một bước, nhưng có một cánh tay đẩy lại.

Nguyễn Anh không nói gì nữa, đứng về phía sau Hoàng Minh.

“Đây là vòng chọn trong, người đạt mới được xuất hiện trên sân khấu chính của hội trường C3, khi đó sẽ có hội trường vô cùng hoành tráng, còn giờ, em coi nó như là vòng lọc cuối cùng, những người vượt qua, sẽ có khả năng có tấm vé tham dự 4 năm sau”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên cái sân khấu dựng tạm thời, một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn một lượt, rồi thử cái míc cầm trên tay.

“Xin chào các ban giám khảo. Tôi xin phép được giới thiệu con game của mình”. Nói ông anh này hơi căng thẳng nhìn về phía 7 người đang ngồi.

“Xin chào các vị giám khảo, tôi là Hoàng Minh cùng đây là Nguyễn Anh” Vừa nói vừa tiến, đến, Nguyễn Anh đứng cạnh hiểu ý, cầm từ chiếc balo đã đeo từ đầu ra, lấy ra một chiếc laptop. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói ông lão lại quay ra phía hai người Nguyễn Anh đang đứng, nhìn chút rồi lại im lặng.

“Không ạ, cháu không hề quen biết”. Trọng Hải vội chối bay chối biến, thái độ nghiêm trang chính trực vô cùng, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh đứng đó, không biết nói gì cho phải

Sau khi Hoàng Minh cùng Nguyễn Anh, kiếm được vị trí ngồi của mình, im lặng chờ đợi, cũng dần dần có người bước vào.

Nhìn ánh mắt khẳng định của ông em Nguyễn Anh, Hoàng Minh hơi thở chút, rồi bước lên trước mặt các giám khảo.

Nguyễn Anh có chút bất đắc dĩ, vội xin lỗi nhân viên công tác đứng cạnh bên, nhưng có vẻ người này rất hài lòng trước thái độ của Hoàng Minh.

May thay, không cần tốn bao lâu, chỉ mất tầm khoảng 15 phút, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh được gọi lên.

Ai nấy nghe, cũng dồn dập ngồi thẳng người, nhấc tai lên nghe cho rõ, chỉ sợ chẳng may nghe sai hay làm gì đó không phải, sẽ ảnh hưởng đến kết quả của bản thân.

“Alo alo, mọi người nghe rõ tiếng tôi nói không nhỉ, nếu nghe rõ, thì xin cho tôi 1 tràng pháo tay”. Một giọng nói khá là đặc trưng của một người đàn ông vang lên.

Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, đi lên theo chân của nhân viên công tác, họ tiến vào một căn phòng hoàn toàn khác.

Đây không phải là ông anh Trọng Hải sao, má làm giám khảo luôn cơ a.

Nghe vậy, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh từ hai góc của hội trường đứng lên, tiến đến vị trí chỉ định.

Khoảng nửa tiếng sau, không thấy người vao nữa, Nguyễn Anh nghĩ đến đây chắc là đủ đầy rồi.

Nguyễn Anh đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, một ông anh ngồi ngoài cùng, đang cúi mặt xuống, như muốn che mặt, nhưng làm sao mà có thể qua mặt được Nguyễn Anh cơ chứ.

Vẫn là người có tuổi nhất mở lời, nụ cười nở trên môi, nhưng không ai biết ông ta nghĩ gì trong đầu. Nụ cười này còn không hiểu thấu, tạo cho người ta cảm giác khá áp lực.

Nguyễn Anh tiến đến, ngăn lại hành vi của ông anh, lôi kéo một mặt không thôi ông anh tiến vào bên trong, theo chân nhân viên công tác di chuyển.

“Ok, giờ thì chúng tôi đọc tên, ai có tên thì nên đây, chúng tôi sẽ đánh giá game cho các bạn, nếu đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng trong, mọi người có ý kiến gì không, nếu không thì bắt đầu thôi”. Người đàn ông điều khiển chương trình, hướng dẫn mọi người vào vị trí, chuẩn bị cho phần tiếp theo.

Quan sát chút, Nguyễn Anh đánh giá, người ngồi chính giữa, cũng là người có tuổi nhất, là một ông lão chắc là có quyền lực nhất rồi. Hai bên là hai người phụ nữ, một trung niên, một trẻ trung, người trẻ trung cho Nguyễn Anh một cảm giác kì dị không nói lên lời.

Cảm giác đầu tiên cho Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh đó là, quá khác, khác quá khác luôn, nếu bên ngoài là một cái hội trường được dựng tạm, thì bên trong là một không gian hoàn toàn khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“À, vậy được rồi”.

Khóe miệng hơi co giật chút, hơi kiềm nén cảm xúc của bản thân, ông anh bắt đầu giảng giải.

Nguyễn Anh biết giờ không phải lúc, nhẹ kéo tay ông anh nói gì đó, ông anh này nghe xong, ánh mắt biến đổi một cách vi diệu.

Vừa vào bên trong, một loại ác lực vô hình đã đè thẳng lên hai người, trong khi ông anh Hoàng Minh đã hơi hoảng loạn, Nguyễn Anh lại vô cùng như thường mà nhìn đám người trước mắt.

“Anh Hoàng Minh, đi thôi, đừng làm mất thời gian”.

Được trang trí, chưng bày vô cùng sạch đẹp, nhìn hai bên chỗ nào cũng được thiết kế một cách tỉ mỉ, không đến mức quá sang trọng, nhưng lại tạo cho người xem một cảm giác thích thú, mềm mại.

Trong đây đã có kha khá người, Nguyễn Anh nhìn một lượt, suy nghĩ chút, chắc hẳn chốc nữa là sẽ đến đông đủ.

Chương 86: Rốt Cuộc Đến Phần Chính Rồi Sao?

Khác với lần đánh giá đầu tiên, vòng này khác hẳn không còn 25 người đánh giá cùng lúc, mà lần này, từng người một tiến vào, thời gian cũng vì đó lâu hơn.

“Mời nhóm anh Hoàng Minh tiến vào”. Nhân viên công tác gật đầu, rồi tiến về chỗ cũ, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh hít sâu, cùng nhau tiến vào bên trong.

“Hải quen mấy người này à”.

Bên cạnh mỗi người phụ nữ lại ngồi hai người đàn ông, nhìn thái độ của bọn người này, Nguyễn Anh cảm giác, đây như kiểu là những người có chức vị, thái độ kệnh cỡm lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con mắt nhìn chằm chằm của Nguyễn Anh vào Trọng Hải, khiến ông anh như đang kiềm chế gì đó, cơ thể run run.

Mọi người ai cũng nghe rõ lời người này nói, thế là cả hội trường vang vọng tiếng tay vỗ.

Nguyễn Anh cái hiểu cái không gật đầu, cùng ông anh này tìm kiếm chỗ ngồi của bản thân đã được ghi rõ, vì hai con số khá cách xa nhau, trong khi số của Nguyễn Anh là 16 thì của ông anh là 97, thế là, hai người tách ra hai phía, tìm đến chỗ ngồi của mình.

“Ồ ông anh này vậy mà biết đến nó, chứng tỏ là một người có kiến thức”. Nguyễn Anh nghe không hiểu lắm, nhìn sang chỗ ông Hoàng Minh đang la liếm kia, chỗ đó chứa đựng đủ loại dụng cụ.

Chỉ thấy ông anh này chạy vội ra một góc, cái kia mất dậy ánh mắt, còn sáng hơn cả thấy gái nữa.

Tuy là không biết phải nói cái gì cho phải với Nguyễn Anh, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, chuyện cần nói vẫn phải nói, không cách nào a, chuyện đã rồi, thì chỉ có cách là chấp nhận mà thôi.

Nhin độ đồ sộ to lớn, có vẻ như đấy là được khá lâu đời rồi.

“Uhm, trong thời gian chờ đợi kết nối, anh Hoàng Minh cùng Nguyễn Anh đây có thể giới thiệu cho tôi về con game này được không”.

“Mời nhóm anh Hoàng Minh” . Giọng nói vừa quen thuộc, lại khiến cho người được gọi có chút hồi hộp vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo hiểu biết của Nguyễn Anh, thì có thể đây là những dụng cụ chế tạo âm thanh game, cùng các loại máy tính, và vài thứ chưa thấy bao giờ.

Trước mặt Nguyễn Anh ngồi nhóm 7 người, 5 nam 2 nữ.

Đi vào chút nữa, ông anh Hoàng Minh đột nhiên hút hét lên, làm Nguyễn Anh đứng cạnh, đang ngắm nhìn, không khỏi giật nảy cả mình.

Hít sâu một hơi, Hoàng Minh cùng Nguyễn Anh nhìn nhau, Nguyễn Anh nở một nụ cười tự tin, ông anh Hoàng Minh thì đặt hết tất cả niềm tin của bản thân vào cu cậu này.

Quay lại nhìn Nguyễn Anh, cậu bé đang nhìn ông anh với ánh mắt cổ vũ, hít sâu chút, bắt đầu giải thích.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Rốt Cuộc Đến Phần Chính Rồi Sao?