Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Ông Trung nhờ giúp đỡ (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ông Trung nhờ giúp đỡ (2)


"Bán cho bà chai dầu gió đi"

"Bán em bịch snack"

Dứt lời An đã cảm nhận được trong đầu tràn vào nhiều tri thức xa lạ nào là công thức, phát âm ... bla bla. Với điểm trí tuệ cao đến 1.4 và kĩ năng siêu trí nhớ thì kĩ năng tăng nhanh cũng không lạ. Cảm nhận xong hết thảy khi nhìn bài bài tập tiếng anh trong điện thoại An thấy đã dễ dàng hơn nhiều. Tận hưởng cảm giác này An đắm chìm trong việc làm bài tập. Cho đến tầm 8h tối, một đám con nít có lớn có nhỏ trai gái đủ cả tầm chục đứa đi vào dãy trọ rũ An đi chơi.

---------

Hai đứa trông tiệm cứ lâu lâu lại có một người khách. Nào là trẻ em, học sinh, người già, người dở hơi. An với Phúc được tiếp xúc với đủ thứ người, đủ loại hình dáng và tính cách dần đần cũng thả lỏng mà nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên và thoải mái. An và Phúc phối hợp với nhau trôi chảy, đứa lấy tiền thối tiền đứa thì lấy hàng và đóng gói. Dần dần cũng có sự ăn ý trong bán hàng của hai đứa.

"Ờ ờ" Phúc hoàn hồn lại lật đật đi làm. Nhưng xự việc cũng không hề thuận lợi bác gái nói chai xà bông hãng này nó lại lấy hãng kia, có món thì nhầm kích cỡ có món nghe không rõ nên lấy sai. Đó giờ hai đứa đâu có rơi vào trường hợp như thế này nên rất lúng túng. Thấy đang trông tiệm là w đứa nhoc thì bác gái cũng tò mò hỏi mấy câu biết là 2 đứa trông tiệm giùm nên cũng thông cảm mà kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng hoàn thành yêu cầu của vị khách đầu tiên An và Phúc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Thế có người mua đồ làm sao tao có bán đồ bao giờ đâu ?"

" Anh chơi ăn gian anh thua rồi". Thằng nhóc nhỏ nói với thằng nhóc lớn.

"Sao có 2 đứa con nít vậy nè người lớn đâu... thôi không cần nói tao đi tiệm khác"

Mọi việc diễn ra quá nhanh An và Phúc còn chuâ phản ứng kịp ông A đã đi mất tăm. Hai đứa ngơ ngác nhìn nhah. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giá bên xưởng chú là 10k một hộp 100 tấm. Tụi con mua số lượng lớn là mua bao nhiêu?". Chú X hỏi.

Xưởng X là một xưởng cũng có chút tiếng ở khu phố kế bên nên tùy tiện tìm đại một người hỏi thì người ta cũng chỉ. Rất nhanh hai đứa đến được xưởng X. Như dự đoán hai đứa bị chặn lại, An báo ra tên của ông Trung thì cũng thuận lợi được cho vào. Bên trong xưởng cũng không hoành tráng như trong tưởng tượng của An. Chỉ là vài công nhân đang làm việcvà máy móc đang hoạt động rồi vị trí để nguyên liệu và thành phẩm. Nhìn cũng bình thường chứ không chuyên nghiệp, xịn xò làm An hơi hụt hẩn.

"Ồ, trong lúc học tập kĩ năng tự tăng 1% rồi nè".

"Thôi có cái gì đâu chỉ là chơi thôi mà có cái gì đâu phải cãi nhau. Mỗi đội chia đều có lớn có nhỏ không phải là công bằng rồi sao". An tiến đến khuyên can hai đứa nhóc.

Không chờ An giải thích làm sao bán đồ thì thấy có người tới để thị phạm cho Phúc luôn.. một bác gái tầm tuổi trung niên tiến vào cửa hàng:

"Chủ tiệm cái gói thuốc lá, cái hộp quẹt"

Ba mẹ đang xem ti vi An hiện tại cũng chẳng có gì làm. Nên An quyết định đi ra ngoài chơi với mấy đứa nhóc. Theo chấn đám.nhóc ra ngoài, cả đám xúm lại chơi đủ thứ trò. Nào là cá sấu lên bờ, đuổi bắt rồi trông tìm nhưng được một lúc thì.

Một lát sau ông A cũng về. Ông thưởng cho mỗi đứa một chai nước ngọt. Chào ông một tiếng, An và Phúc lại tiếp tục đến mục tiêu thứ hai của ngày hôm nay, xưởng X.

Chương 8: Ông Trung nhờ giúp đỡ (2) (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi ngày xưa hơn nhóc đó nhiều, nít bây giờ sao giỏi bằng tôi được". Ông A cũng kiêu ngạo mà khoe khoang chính mình. Hai người bạn già vừa nói vừa cười ôn lại những chuyện lí thú.

Nhóc đại ca thì không vui vì An đã chiếm phần thể hiện của nó, nó nghĩ An đang cố tình gây sự với nó. "Xùy, chỉ là thằng nhãi nhỏ con bị mù thôi mà cũng bày đặt giả ngầu cái gì". Nhưng cung chả ai để ý đến biểu cảm khó chịu của nó. Chơi một hồi có đứa bị ba mẹ bắt về, ít người dần dần cũng không còn vui nên ai cũng về nhà nấy. Về nhà rữa sạch tay chân đánh răng các thứ An cũng ngã lưng ra nện chuẩn bị đi ngủ. Một ngày của An cứ thế kết thúc.

"Giờ sao An"

"Mày mới chơi ăn gian ấy". Thằng lớn cãi lại.

Hai đứa thương lượng xong. Thẻ bài sẽ để Phúc mập giữ ngày mai mang lên tầm 50 hộp để bán. Phúc thả An ở cổng trường ai về nhà nấy. An đi bộ về, vừa về đến nhà sắc trời cũng đã tối đen. An tắm rửa ăn cơm rồi bắt đầu học tiếng anh, bỗng An nhận được một thông báo của hệ thống.

Chương 8: Ông Trung nhờ giúp đỡ (2)

Mở hộp ra người đàn ông thấy bên trong là một hộp trái cây và một tờ giấy. Cầm lên đọc thì trên đó viết " mày coi bán thẻ bài cho hai đứa nhỏ giá rẻ rẻ chút bán giá vốn luôn cũng được,ba mày ưng hai đứa nhỏ đó". Không sai người đàn ông này là con ông Trung cứ gọi đại là chú X đi. Chú X nhìn tờ giấy ba mình viết rồi cười cười." Ba cũng thật là, thôi ba muốn thì cứ làm theo là được rồi".

Nghe vậy An mới nhớ ra mục đích ban đầu đến đay bèn nói với chú X." Dạ chú ơi tụi con muốn nhập thẻ bài số lượng lớn. Ông Trung giới thiệu tụi con tới xưởng chú mua. Giá xưởng là bao nhiêu một hộp vậy chú?".

"Thì trông tiệm giúp ông chứ sao"

"Dạ tụi có có 1 triệu 740k mua được 174 hộp ạ". An thành thật trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bán anh 2 cây bút"

Lúc này một người đàn ông tầm 30 tuổi tiến lại gần chào đón hai đứa. Người đàn ông cười nói." Ông Trung kêu tụi con đến đưa đồ hả. Đây chú xem nào, tụi con tìm đại chỗ nào thoáng ngồi đi trong xưởng hơi bừa bộn xíu ha". Vừa nói chú ấy vừa đón nhận món đồ mà An đưa sang.

Ông Trung cũng đáp lại bạn mình." Tui ưng thằng nhóc nhỏ con, nhìn nó làm tui nhớ đến thời còn trẻ. Thấy nó muốn kiếm tiền nên cũng muốn giúp đôi chút. Nếu mà nó chịu khó, không ngại giúp đỡ tui thì tui chỉ chỗ cho nó nhập hàng rẻ hơn nhân tiện để tụi nó rèn luyện chút cho mạnh dạn lên chứ nói chuyện thôi mà rụt rè quá làm ăn mà vậy là chịu thiệt rồi".

Lúc này ở một diễn biến khác cụ thể là ở tiệm của ông Trung. Nhìn vào trong tiệm có thể thấy hai người đàn ông khá lớn tuổi đang ngồi trò chuyện với nhau. Người đàn ông đối diện ông Trung không ai khác là ông A, lúc này mở miệng nói rằng:

Hết chương 8 .

"Chủ tiệm ơi, bán tui chai xà bông, bịch muối, hộp nhang muỗi ...bla bla".

Còn bên cửa hàng tạp hóa An và Phúc đang trông thì lúc này ...

Phúc nhìn An nói:" Làm cái này đối mặt với người lớn ngại quá mày, sợ làm sai cái gì người ta mắng cho".

" kĩ năng [Tiếng Anh Lv2(49% -> 50%)]". (đọc tại Qidian-VP.com)

Bác gái bước vào xổ cho một tràng làm hai đứa nghe mà cũng lú luôn. An phản ứng nhanh lấy lại tinh thần sớm hơn Phúc nên quay qua nói:" Phúc mập mày dô coi bác muốn mua cái gì thì lấy ra".

"Sao ông lại nhờ tôi giả vờ bận để cho 2 đứa nhóc đó trông tiệm vậy. Ông thấy hứng thú với chúng nên muốn bồi dưỡng à?".

Thấy An ra mặt hòa giải hai đứa nhóc cũng bình tĩnh lại còn đám nhóc cùng lứa với An biện tại nhìn An hơi có chút ngạc nhiên tự hỏi" An nhút nhát ít nói bình thường đây sao, sao hôm nay mở miệng mà khuyên can mấy đứa kia".

Nói rồi chú X hướng về phía An và Phúc cười nói." Xưởng của chú cks in thẻ bài nè, giờ tụi con đang thịnh hành chơi cái này đúng không. Mua hông, chú bán rẻ cho, chú lấy giá xưởng thôi"

------------

Đó, lại cãi nhau ỏm tỏi cả lên. Đám.nhóc nhỏ chơi không lại nên ấm ức còn đám nhóc lớn chơi thấy dễ nên nhàm chán thế là cãi nhau.

Nghe vậy môi chú X giật giật, nghĩ thầm." Trời ơi 174 hộp là số lượng lớn mình cho nó giá đại lí nó mua 174 hộp nó kêu số lượng lớn". Chú bật cươic thành tiếng trả lời." Được rồi đi với chú dô kho lấy hàng nè". Nói rồi chú X quay người bước đi ra hiệu cho hai dứa đi theo. Trong kho hàng đủ loại thẻ bài được phân loại kĩ càng để theo từng vị trí, An quyết định mua thẻ bài có khả năng tiêu thụ mạnh nhất hiện tại là bài pokemon. Sau khi vào kho lấy xong thẻ bài, kiểm kê lại số lượng lấy tiền ra trả cho chú X. An và Phúc cất vào balo rồi lên đường trở về, dọc đường có ghé qua cám ơn ông Trung một tiếng.

Nghe vậy An cũng trả lời." Ừ thì hơi ngại nhưng tao thấy vậy cũng tốt mà quen dần thì mình giao tiếp tốt hơn". Nói rồi An và Phúc tiếp tục hàn huyên với nhau diết thời gian lúc trông tiệm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông A nghe vậy thì khinh bỉ bĩu môi." Thôi đi ông bạn già, lão chỉ chỗ rẻ hơn thì là xưởng con trai lão. Tiền vần chảy vào túi lão thôi chứ chạy đi đâu được".

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ông Trung nhờ giúp đỡ (2)