Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Bắt Đầu

Chương 48: Bắt Đầu


Chương 48: Bắt Đầu

Nhìn điểm tư chất còn thấp hơn của hắn lúc trước, lại nhìn thông tin tu vi mới chỉ Ngưng Cốt Cảnh sơ kì. Lại thêm quả thương tổn 80% ảnh hưởng căn cơ 70%.

Trường Thiên chỉ muốn cười. Nguyên chủ cũng thật thảm, rốt cuộc đã kết thù với ai mà bị người h·ành h·ung tạo thương tổn 80% còn bị phá hủy 70% căn cơ. Thế này còn luyện võ thế nào, có khác gì là đoạn tuyệt con đường võ đạo của nguyên chủ, nếu không có cơ duyên nghịch tập thì xác định sẽ ôm hận mà c·hết.

Chắc nguyên chủ trước lúc c·hết cũng rất tuyệt vọng và hận. Nghĩ vậy, Trường Thiên cũng cười không nổi nữa. Chỉ thật sâu thở dài. Đáy lòng như có một cỗ khí không thể nhả ra, đè nặng ở trong lòng.

Trường Thiên biết đây là oán khí của nguyên chủ, chỉ có thể nói: Nếu đã tiếp nhận cơ thể của ngươi thì thù của ngươi, ta sẽ thay ngươi trả sạch. Hãy yên tâm ra đi.

Trước khi tá thi hoàn hồn, hệ thống đã nói rõ, nguyên chủ của cơ thể này đã c·h·ế·t. Do hệ thống vận dụng cơ thể này cho hắn, nên hệ thống đã giúp nguyên chủ có thể đầu thai vào nhà phú quý. Xem như đây là một giao dịch công bằng, không ai nợ ai.

Còn về việc báo thù, đây chỉ đơn thuần là việc mà hắn muốn làm thay cho nguyên chủ và cũng làm vì hắn. Dẫu sao hiện tại hắn cũng dùng thân phận của nguyên chủ, sau này kẻ thù của nguyên chủ thấy hắn chưa c·h·ế·t thể nào cũng đến gây phiền phức. Đợi đến lúc đó thì sẽ rất phiền, thà rằng hắn tiên hạ thủ vi cường.

Cùng lúc đó, tại chỗ của Cẩu Hoàng. Sau khi Cẩu Hoàng vừa mới mở mắt, từ nơi sâu xa đã xảy ra thay đổi. Sự thay đổi này lại làm cho vô số Thần, Tiên, Ma, Yêu, Quỷ có dự cảm khác thường.

Ở nơi nào đó trong biển mây, một toà cung điện cực kì hoa mỹ lẳng lặng tại đó. Bên trong cung điện, một vị Tiên Nhân mặc một bộ ngũ sắc Tiên Y, dung mạo tuyệt mỹ như được điêu khắc pha nét lãng tử đào hoa, mi tâm hiển hiện một ấn kí hình chữ S màu vàng kim, cuối đuôi chữ S là một dấu chấm tròn màu vàng cam. Tiên Nhân chầm chậm mở đôi mắt đào hoa, trong ánh mắt như có tia sóng tình lưu chuyển. Tiên Nhân khẽ nhếch môi, thanh âm ôn nhuận như gió mát vang lên:

"Bắt đầu rồi."

Tại một ngọn núi cao ẩn sâu trong lớp mây mù, rẻ mây ra có thể thấy được một khung cảnh tựa thần tiên, ngũ sắc lan ban, cầu vồng nối liền, tiên hạc bay lượn, tiên âm lượn lờ. Tiếng chuông ngân vang có thể khiến người nghe nó bỗng chốc mất hết tạp niệm, tiến vào trạng thái vô bi vô hỉ.

Đi qua đại kiều được làm từ nguyên thạch cực phẩm, lại vượt Thiên Trúc Hồ rộng lớn hoàn toàn chứa nguyên dịch. Lại trải qua một khu rừng trồng vô số thiên tài địa bảo, nhìn phẩm cấp thì thấp nhất cũng là bát chuyển. Cho dù chỉ là một thứ đặt ở bên ngoài, không có thứ gì không khiến thế gian dậy sóng. Tiến sâu vào trong khu rừng là một ngôi nhà nhỏ, cột trụ là thân cổ thụ bát chuyển, ngói là ngói nguyên linh cửu chuyển, nền đá cũng là khoáng sản quý hiếm bát chuyển. Cho dù chỉ là một cọng cây ngọn cỏ, cũng đều là dược thảo bát phẩm trở lên.

Thông qua đó có thể thấy độ xa hoa của nơi này. Người ở Tuyệt Thiên Đại Lục nếu biết, chỉ e sẽ cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.

Bên trong căn nhà là một mỹ nam tử, chỉ cần cười một cái thì hoa dung thất sắc, đến thiên địa chi cảnh cũng không sánh bằng. Chỉ tiếc, mỹ nam tử không ưa cười, cả người có vẻ lãnh đạm không có nhân khí. Mỹ nam tử có dung mạo như được thiên địa tỉ mỉ nắn tạo, nào là lông mày tinh tế, lông mi dài cong vuốt, đôi mắt trong veo, hình dạng đôi mắt hoàn mĩ đối xứng, đuôi mắt hơi hếch xéo lên 26° không cần kẻ mắt cũng có thể thấy viền mắt rõ ràng, dưới đuôi mắt trái lại có một viên nốt ruồi son xinh đẹp khiến người ta mơ màng, sống mũi cao thẳng, lỗ mũi nhỏ mà lại tinh tế, môi không dày cũng không quá mỏng, hình dạng đôi môi tựa như trái tim mang màu hồng đỏ. Làn da trắng mịn hồng hào, không có một chút lỗ chân lông hay là khuyết điểm. Mi tâm có một ấn kí màu vàng kim dài 2 xen lượn sóng theo chiều dọc.

Mỹ nam tử lúc này đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, hai mắt vốn dĩ nhắm nghiền nay lại từ từ mở ra. Đó là một đôi mắt quá đẹp, chỉ cần nhìn vào thì sẽ bị đôi mắt ấy hút cả linh hồn, khó có thể chống cự, chỉ là đôi mắt này quá lạnh, không hề có một chút tình cảm nào trong đó. Ngay khi mỹ nam tử vừa mở mắt, thiên địa tại vùng đó bỗng trở nên hơi tối nhưng rất nhanh sáng trở lại bình thường.

Một bên mắt của mỹ nam tử bỗng hiện lên từng sợi ánh sáng màu vàng kim, chúng tụ lại rồi đan vào nhau, ẩn hiện từng đoạn chú hiệu. Chỉ vài giây, ánh mắt lại trở nên bình thường. Mỹ nam tử vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng thì đã rõ mọi thứ. Chỉ thấy môi mỏng kia hé mở, thanh âm tựa tiếng suối trời vang lên:

"Tuyệt Huyền."

"Bẩm chủ thượng, thuộc hạ có mặt sẵn sàng đợi lệnh." Tiếng mỹ nam tử vừa dứt lời, một thân ảnh màu xanh xuất hiện cứ như từ hư không bước ra. Cung kính quỳ một chân xuống đất mà nói.

"Chuẩn bị mọi thứ, giáng thế." Mỹ nam chỉ đơn giản nói.

"Tuân mệnh." Thân ảnh màu xanh kia như hiểu ý của mỹ nam, không hỏi nhiều lắm mà đáp ngay.

Một nơi nào đó tại Tuyệt Thiên Chi Địa, ma khí đậm đặc, từng tiếng gào rú vang lên nghe thật rợn người. Sâu bên trong là một toà cung điện toả ra khí lạnh rùng mình. Bên trong toà cung điện là một nam tử người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cho dù đã trãi qua mấy trăm ngàn năm bị giam cầm, chịu đủ loại trừng phạt, nhưng ánh mắt kia vẫn sáng đến doạ người. Trong đôi mắt ấy, ngày trước vốn chỉ có hi vọng và vui vẻ, nhưng nay lại có thêm một cảm xúc c·h·ế·t lặng. Mãi cho đến khi bên tay hắn phát ra thanh âm xiềng xích đứt đoạn, đôi mắt ấy mới có lại hi vọng. Đó là hi vọng về ngày thoát khỏi nơi đây, báo thù rửa hận.

"Sẽ không lâu nữa thì ta có thể thoát khỏi nơi này. Cũng là ngày Tiên Nhân vì ta mà vong, thiên địa vì ta mà diệt. Ta từng vì vùng thiên địa này mà hi sinh, nhưng từ giờ sẽ chỉ vì ta mà vong thiên địa này."

Thanh âm của nam tử rất nhẹ, nghe không ra hỉ nộ ái ố. Nhưng lời của nam tử thì không ai không hiểu.

Nếu có cố nhân tại đây, chắc sẽ cảm thấy bi thương rất nhiều. Người đã từng... Nhưng nay lại... Thật khiến người thương cảm.

Vì đâu lại ra nông nỗi này?

Nam tử không rõ, thế nhân không hiểu, thiên địa có lý.

Đưa mắt nhìn vọng cả Tuyệt Thiên Đại Lục, tụ tầm nhìn đến một ngọn núi cao ẩn hiện trong sương mù, tiến vào đại điện lúc này đang có hai nam tử ngồi đối diện nhau trên bồ đoàn. Hai người đều có dung mạo xuất chúng, nhìn qua đều rất trẻ, hay nói đúng hơn là như bằng tuổi nhau, trên mi tâm đều có ấn kí riêng biệt.

"Chử Quang, hôm nay con có thể xuống núi được rồi." Nam tử ngân y có ấn kí hình thanh kiếm trên mi tâm mở miệng nói với nam tử bạch y đối diện.

"Vâng thưa sư phụ. Vậy mục tiêu lần xuống núi này của con là gì?" Nam tử bạch y trẻ tuổi có ấn kí màu đỏ hình chữ W uốn lượn trên mi tâm đáp lời.

Quan hệ của hai người hiển nhiên là sư đồ.

"Đi tìm một người, người đó có thể sẽ là cơ hội của con, giúp con đột phá giới hạn." Nam tử ngân y chính là Thanh Huyền Đạo Nhân, chưởng giáo đương nhiệm của Luân Thừa Đạo Môn. Thanh âm lạnh nhạt đáp lời.

"Bẩm sư phụ, đó là ai vậy ạ?" Nam tử bạch y trẻ tuổi vội hỏi, thân phận chính là Đạo Tử mới kế nhiệm của Luân Thừa Đạo Môn.

"Người đó là người ngoài vòng quy tắc. Là hắn, nhưng hiện tại không phải hắn. Khi nào gặp, con sẽ nhận ra. Cầm lấy, thứ này sẽ giúp con tìm được hắn.." Thanh Huyền Đạo Nhân vừa nói vừa đưa cho Đạo Tử một khối ngọc giản.

Đạo Tử nhận lấy, không nhiều lời nữa liền cáo từ rời đi. Hành lí không nhiều, chỉ có một chiếc nhẫn trữ vật. Tay Đạo Tử cầm thanh kiếm, thân mặc đạo bào, dáng vẻ phong thần tuấn lãng. Ngoái nhìn lại tiên cảnh Luân Thừa Đạo Môn, Đạo Tử khẽ nở nụ cười nói.

"Cuối cùng cũng có thể xuống núi."

Nhìn lại thông tin ghi trong ngọc giản. Thấy cái tên quen thuộc, càng thêm vui mừng.

"Là Mai Thiên Hoàng Triều, sư huynh bây giờ đang ở đó làm Quốc Sư. Lần này xuống núi, trước đi gặp sư huynh đã."

Quyết định chủ ý, y tiến đến giới môn. Tay ấn thủ quyết, xuất ra ngọc lệnh. Giới môn hoạt động. Không do dự mà bước qua giới môn, hoàn cảnh chuyển đổi, người đã đứng trong một khu rừng xanh, xung quanh là tiếng yêu thú gào rống. Đạo Tử xác định vị trí, lập tức ngự kiếm xuất hành.

Ngự kiếm là điểm độc đáo của kiếm tu và tiên tu. Tuyệt Thiên Đại Lục tuy lấy võ làm chủ, nhưng từ võ lại kết hợp với nhiều loại hình tu hành khác, đến cuối cùng tạo nên vô số đạo thống và lí niệm tu hành dù chung một gốc nhưng mang dáng vẻ khác biệt.

Ở tại một nơi rất xa, vạch qua hư không, đi đến một vùng không gian bí ẩn. Nơi ấy có một toà lầu các cao và to lớn đứng sừng sững ẩn trong mây mù, trên bảng hiệu ghi ba chữ to với nét chữ rồng bay phượng múa 'Thiên Cơ Các'. Xung quanh là vô số toà lầu các được nối liền bởi những hành lang dài gấp khúc. Kiến trúc cổ kính mà lại mang vẻ thần bí.

Từ bên ngoài thì trông Thiên Cơ Các có rất nhiều tầng, nhưng đi vào bên trong Thiên Cơ Các mới phát hiện chỉ có một tầng, mà tầng này lại dựa theo ý niệm của Thiên Cơ Các Chủ mà biến hoá lớn nhỏ.

Thiên Cơ Các Chủ tinh thông thuật bói toán, đoán trước tương lai, suy tính cổ kim, không gì không biết, không gì không hiểu.

Người đến Thiên Cơ Các chỉ cần trả đủ giá thì không gì không thể biết.

Lúc này trong Thiên Cơ Các, người đang ngồi chủ vị không ai khác chính là Thiên Cơ Các Chủ. Thiên Cơ Các Chủ có bộ dạng vô cùng tuổi trẻ, mi tâm ấn kí thiên đạo màu vàng kim toả ra uy áp của thiên địa, dung mạo bị ẩn trong sương mù khó ai thấy rõ. Ánh mắt có chứa hỗn độn, chỉ nhìn một cái, nếu tu vi không đủ thì có thể lạc mất tâm hồn. Đôi mắt của Thiên Cơ Các Chủ sâu thẳm lại như mặt gương chiếu rõ mọi thứ, chỉ liếc mắt nhìn qua là đã hiểu hết mọi chuyện. Bây giờ đôi mắt ấy đang nhìn vào thanh niên thanh y đứng đối diện, nói.

"Người ấy đã trở lại, là lúc mọi thứ bắt đầu. Tương lai vốn đã định, nhưng giờ lại có thay đổi. Biến số xuất hiện khiến tương lai trở nên khó đoán. Ngươi quay trở lại đi tìm biến số đó. Đi theo hắn, xem hắn rốt cuộc là ai."

Thanh âm tựa thiên địa chi âm vang lên, khiến người nghe không nén được sinh ra kính sợ.

Thanh niên ấy có dung mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng. So với vô số thiên tài xuất chúng khác thì dung mạo của Thanh niên thật sự là quá bình thường. Nhưng bình thường lại có cái lợi hại của bình thường. Chỉ cần bất kì một ai biết Thanh niên là người thừa kế của Thiên Cơ Các thì không có ai dám khinh thường vẻ bình thường này của Thanh niên.

Trãi qua một cuộc nói chuyện, Thanh niên lúc này như đã chấp nhận định số, chỉ đáp: "Cơ Du lĩnh mệnh."

Cùng thời điểm đó, cũng có vô số nơi khác có động thái. Không chỉ là ở trong Tuyệt Thiên Đại Lục, mà các Đại Lúc khác và các giới khác cũng có hành động.

Đây là một bàn cờ, ai cũng có thể là quân cờ nhưng ai cũng có thể là người cầm cờ. Chỉ xem bản lĩnh của mỗi người.

...

Chương 48: Bắt Đầu