Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Vô Đề

Chương 50: Vô Đề


Chương 50: Vô Đề

Trường Thiên vừa mới đập tiền để làm Tuyệt Thế Thiên Tài, bản thân còn đang thầm đắc ý, mặc sức tưởng tượng bản thân trong tương lai sẽ phát triển uy phong thế nào. Dẫu sao ở Tuyệt Thiên Đại Lục này, người có tư chất đạt 100 điểm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ai mà ngờ, chỉ mấy canh giờ sau lại có người có thiên phú Siêu Tuyệt đến trước mặt hắn, đập vào mắt hắn cái tư chất đạt 300 điểm mang ánh sáng màu vàng chói lọi. Thật sự khiến cho tâm lẫn thân Trường Thiên mệt mỏi.

Tuyệt Thiên Đại Lục chỉ có người đạt tư chất cao nhất là 100 điểm, tuyệt đối không có hơn. Nếu có người tư chất trên 100 điểm xuất hiện thì bọn họ chắc chắn không phải là người của Tuyệt Thiên Đại Lục. Điểm này Trường Thiên từ kí ức của Cẩu Hoàng và từ lời giảng của Mục Huyền đã được biết rất rõ ràng.

Lại nói, môn phái của Chử Quang là Luân Thừa Đạo Môn. Đây không phải là môn phái sau lưng của Thiên Tuyền Quốc Sư đương triều sao. Như vậy, người quen mà Chử Quang muốn gặp e rằng chính là vị Thiên Tuyền Quốc Sư trong truyền thuyết đó rồi.

Thiên Tuyền Quốc Sư là một chức vụ đặc biệt và có địa vị siêu nhiên tại Mai Thiên Hoàng Triều, tính đến nay đã truyền năm đời Thiên Tuyền Quốc Sư. Không có đời Thiên Tuyền Quốc Sư nào là không xuất từ Luân Thừa Đạo Môn. Chuyện này, phàm là con dân Mai Thiên Hoàng Triều, không ai không biết.

Trường Thiên không khỏi tự hoài nghi nhân sinh. Sẽ không phải là do Thiên Đạo thấy hắn quá đắc ý nên cho hắn một đòn hiểm giúp hắn thanh tỉnh đấy chứ?

Nhìn Chử Quang, ánh mắt Trường Thiên không khỏi trở nên quái dị. Thiên phú siêu tuyệt như thế này chắc chắn phải rất nghịch thiên, thật là đủ làm người ta hâm mộ.

Suy nghĩ cũng chỉ giây lát lướt qua trong đầu. Trường Thiên thu lại mọi suy nghĩ, vội đứng dậy đáp lễ, rồi gật đầu ôn hoà đáp lại.

"Tiền bối khách khí, xin mời vào."

Lệ Vô Ưu không dấu vết quan sát Chử Quang, cảm nhận được tu vi của y còn hơn hắn thì đáy lòng có hơi giật mình. Còn trẻ như vậy đã là Tông Sư võ giả, thiên phú không cần phải bàn, thế lực ở sau cũng sẽ không nhỏ. Có suy đoán về người tới, Lệ Vô Ưu cũng không dám thất lễ.

Cường giả vi tôn, tu vi cao đều là tiền bối, không luận tuổi tác chỉ xem cảnh giới võ đạo. Lệ Vô Ưu cũng không muốn ở trước mặt tiền bối thất lễ. Vội ôm quyền kính cẩn nói.

"Tiền bối khách khí, xin mời vào."

Chử Quang nhìn Trường Thiên, chỉ một mắt đã thấy rõ tư chất của hắn cao, ở Tuyệt Thiên Đại Lục cũng được xếp vào mười người đứng đầu. Tuy tư chất của Trường Thiên ở trong mắt Chử Quang là không đáng giá xem xét, nhưng thân phận Trường Thiên lại không đơn giản. Chử Quang có lòng muốn kết giao, nên cũng không có ý muốn đem cái giá tiền bối ra mà đề cao bản thân. Khách khí đáp tạ rồi đi vào bên trong, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lúc này mới ôn hoà nhìn Trường Thiên mà nói. "Ta xem hai ta cũng tuổi xấp xỉ như nhau, cứ xưng hô anh em là được, không cần câu nệ như vậy. Thiên phú của quý hữu đây cũng không tồi, ngày sau tiền đồ vô lượng."

Trường Thiên được khen lại không thấy vui vẻ, chỉ có nghi hoặc không biết tại sao Chử Quang lại chịu hạ mình mà muốn cùng hắn kết giao. Xét về tư chất và thân phận, Chử Quang đều hơn Trường Thiên rất nhiều, nếu là bình thường, không có lí do gì Chử Quang lại chịu hạ mình cùng hắn kết giao. Trừ phi là có sở cầu hay một lí do nào đó. Tuy chưa thể xác định nguyên do nhưng Trường Thiên vẫn cảm thấy không ổn lắm. Mặc dù người tới trông không có ác ý, nhưng ai dám chắc đó chỉ là biểu hiện tạm thời hay mãi mãi.

Dù biết một khi hậu đại của Vô Thần xuất hiện, cốt truyện lúc trước sẽ bắt đầu mở lại. Nhưng không nghĩ đến vừa mở đầu đã hú hồn như thế. Thời gian chỉ mới mấy canh giờ đã có một vị Đạo Tử hạ giới đến đây, trong ngầm thì còn có bao nhiêu người nữa. Rồi những người này muốn làm gì? Vị Đạo Tử này xuất hiện ở đây lại là vì sao?

Có khi nào bản thân cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này không? Xác xuất không cao nhưng không phải không có. Trường Thiên cảm thấy bản thân cần thiết đề cao cảnh giác, hoặc là suy nghĩ nên nhập cục hay là làm người đứng xem. Lựa chọn thế nào thì để về sau hãy quyết định, trước mắt cứ xem xét đã.

Trường Thiên hiện tại tuy có lo lắng nhưng cũng không sợ hãi. Trong đầu cẩn thận suy nghĩ chỉ thoáng qua là có quyết định. Nếu đối phương đã muốn kết giao với hắn, hắn cũng không thèm khách khí làm gì, để xem phản ứng của đối phương.

"Quý hữu quá khen. Xét về mặt tư chất, tại hạ sao có thể bằng quý hữu." Trường Thiên khiêm tốn nhìn Chử Quang nói.

Chử Quang không nghĩ đến người trước mắt lại còn rất sảng khoái đồng ý cùng y kết giao, ngay cả xưng hô cũng thay đổi ngay lập tức. Người này cũng đủ thẳng thắng, hoàn toàn không khách khí. Y cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, ngoài ra cũng không có suy nghĩ gì khác. Đề nghị kết giao là y ra, không có lí do gì người ta đã đồng ý mà bản thân lại dở chứng.

Lại hàn huyên một hồi. Cả ba người liền thu xếp nghỉ ngơi. Có gì thì mai lại hàn huyên tiếp.

Sáng sớm, cửa Thành vừa mở. Ba người Trường Thiên kết bạn đồng loạt vào Thành. Trường Thiên có việc muốn làm, bổn ý muốn cùng Chử Quang tách ra, nhưng lại ngại từ chối lời mời cùng ăn sáng của Chử Quang. Kết quả, cả ba người cùng vào một quán phở ăn sáng.

Những lúc đi ăn mà gặp các món Việt thế này. Trường Thiên càng thấy nghi ngờ Đại Việt Thiên Triều hiện nay là do người Việt xuyên không đến đây mà thành lập. Nếu không thì sao có thể phổ biến toàn văn hoá của Việt Nam đầy quen thuộc thế này. Hắn nhất định phải đến Đại Việt một lần mới được, biết đâu sẽ gặp được đồng hương.

Quán phở này có phở bò, phở giò, phở gà. Trường Thiên thì là tín đồ của phở bò nên kêu ngay một tô phở, Lệ Vô Ưu lần đầu tiên được ăn mấy món này, trông cái nào cũng mới lạ, không biết gọi sao, bèn thấy Trường Thiên gọi cái nào thì gọi theo thế ấy. Chử Quang không phải là lần đầu tiên ăn phở nên nhìn rất quen thuộc mà gọi tô phở gà. Mỗi người lại thêm một ly sữa đậu nành. Ăn hết xảy.

Nói mời ăn sáng cùng thì đúng là chỉ cùng ăn sáng rồi tách ra. Trường Thiên còn đang suy nghĩ không biết có phải còn có chuyện gì hay không. Ai ngờ, Chử Quang ăn xong liền đi, một chút cũng không lưu luyến.

Trường Thiên cũng không có ý giữ lại, sảng khoái tách ra. Bản thân thì đi báo thù cho nguyên chủ.

Phía bên Cẩu Hoàng thì phải chờ Mai Thiên Đế hạ triều rồi mới được tiến cung. Tính ra cũng phải chờ đến giờ Tỵ mới vào cung. Thời gian cũng dư giả. Đợi Trường Thiên báo thù cho nguyên chủ xong thì vừa lúc ghé gặp Cẩu Hoàng.

Nguyên chủ là bị đám ăn mày khác đánh đến c·h·ế·t. Nhưng không phải vì ân oán cá nhân mà là nghe người sai sử.

Trường Thiên phải tốn 10.000 điểm phản phái để biết rõ ngọn ngành câu chuyện.

Nguyên chủ là con của một gia đình bình dân, có cha mẹ và em gái, cả nhà bốn người tuy nghèo nhưng hạnh phúc. Mười năm trước, khi nguyên chủ mới 8 tuổi, thôn xóm gặp bão lũ, cha mẹ nguyên chủ vì bảo hộ nguyên chủ cùng em gái mà c·h·ế·t. Từ đó, nguyên chủ cùng em gái trở thành trẻ mồ côi.

Sau khi hết bão, hai anh em nguyên chủ được họ hàng nhận nuôi. Không phải vì tình nghĩa gì, chỉ là vì muốn chiếm đất đai mà cha mẹ nguyên chủ để lại. Chiếm xong đất thì đuổi anh em nguyên chủ rời đi.

Hai anh em nguyên chủ vì có thể sống sót mà làm ăn mày. Lặn lội mấy năm thì đến kinh thành làm ăn mày. Cũng may nguyên chủ có thể tu luyện, cố gắng tu luyện, sau khi nhập giai thì trở về quê cũ báo thù. Thù của nguyên chủ cũng không khó báo, chỉ cần nhập giai trở thành võ giả, đã cùng người thường khác biệt. Gia đình cô chú đã cướp đất của nguyên chủ cũng không phải phú hộ gì, chỉ là có chút thông minh vặt, năm ấy vì lòng tham mới cướp đất cũng cướp luôn phần tiền cứu trợ của hai anh em. Bản thân gia đình cô chú đó cũng không có ai là võ giả, chỉ là người bình thường. Khi nguyên chủ báo thù cũng không gặp bất kì cản trở gì.

Báo thù xong, lấy lại đất đai, nguyên chủ cũng không có ý trở về quê cũ định cư. Liền dứt khoát bán cho địa chủ tại đó. Lấy tiền xong liền trở về kinh thành, toàn tâm tiến vào con đường tu luyện.

Em gái nguyên chủ nhỏ hơn nguyên chủ 2 tuổi, mấy năm sau trổ mã ngày càng xinh xắn. Tuy không phải đại mỹ nữ nhưng cũng không xấu, trông thanh tú lại có vẻ yếu đuối, dễ kích phát lòng yêu thích của đàn ông.

Kết quả, cách đây mấy ngày, em gái nguyên chủ bị một vị công tử nhìn trúng muốn nạp làm thiếp. Nếu không phải vị công tử này có đam mê đặc biệt, hầu hết thiếp thất trong phủ sau khi được nạp vào đều sống không qua một tháng thì hai anh em nguyên chủ cũng sẽ không phản kháng mà đã chấp nhận từ lâu.

Chỉ tiếc...

Chuyện sau đó cũng dễ đoán. Hai anh em nguyên chủ không đồng ý cũng không thể phản kháng chính diện. Đành chạy trốn trong đêm, nhưng chạy không thoát, bị hạ nhân vị công tử đó bắt lại. Em gái nguyên chủ cứ thế bị bắt vào phủ, chịu đủ tra tấn vì cái đam mê đặc biệt của vị công tử kia mà c·h·ế·t. Bản thân nguyên chủ sau khi biết chuyện, trong lúc tức giận đã đến phủ vị công tử kia để đòi công đạo.

Công đạo chưa đòi được đã bị đánh trọng thương. Nếu không phải trong kinh thành cấm g·i·ế·t người, mà gia cảnh của vị công tử kia cũng không có địa vị lớn thì đã sớm chơi c·h·ế·t nguyên chủ.

Dù không thể trắng trợn đánh c·h·ế·t nguyên chủ, nhưng có thể sử dụng thủ đoạn khác để giải quyết nguyên chủ, chơi quang không được thì dùng ám. Vị công tử kia bèn sai đám ăn mày ngày thường đối đầu cùng nguyên chủ đánh phế nguyên chủ, sau đó đuổi nguyên chủ ra khỏi kinh thành tự sinh tự diệt.

Nguyên chủ vì bị thương quá nặng mà c·h·ế·t. Được hệ thống chọn trúng để Trường Thiên tá thi vào.

Chương 50: Vô Đề