Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Phi Tước Đoạt Bôi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 322: Thiếu nữ bị bỏng
"Vâng." Nữ hài trả lời, đưa mắt nhìn phụ nhân đi vào một nhà cửa hàng, sau đó nàng lập tức muốn quay người nhìn xem chung quanh, bất ngờ lúc quay lại nàng va phải vai của người khác, thân thể nhỏ gầy mà hư nhược kém chút ngã xuống đất.
"Thống lĩnh đại nhân, chuyện này là một âm mưu... Có người g·iết Thần Huyền cảnh của Lưu gia chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở tại Vân Hải chi đô, cũng chỉ hai nhà bọn họ có Thần Huyền đại chiến như thế.
Phụ nhân bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, thúc giục nữ hài sau lưng.
"Vậy rốt cục là ai, dám nhân dịp này động thủ? Chẳng lẽ là người của Mục gia?"
C·hết một người, mà chung quanh chỉ có vài mảnh tường bể vụn, hắn nghĩ sao cũng không rõ điểm này.
"Xác định."
"Thống lĩnh đại nhân, ta biết." Một thanh niên ở bên ngoài ngõ hẻm bỗng dưng hô lên một tiếng, tiếp đó đẩy đoàn người sang một bên để Lưu Nguyên đi vào, "Lưu quản sự, tiểu tử kia c·hết ở bên trong."
Lưu Nguyên quay người lại đi đến tát một tát lên mặt thanh niên ở bên cạnh, sau đó lại đá ra một cước, "Nói, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Chiến đấu trong ngõ sâu kết thúc không lâu thì bọn họ xông đến, thật ra không phải tốc độ của bọn họ không nhanh, mà do chiến đấu kết thúc quá nhanh.
Tướng mạo của mỹ phụ khoảng chừng bốn mươi tuổi, cụ thể bao nhiêu thì không rõ. Nhưng do dung nhan mỹ mạo nên lúc đi trên đường lại thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường khác. Tuy nhiên, điều khiến người khác tò mò thật ra lại chính là thị nữ đi sau lưng nàng.
Nào ngờ, ở chỗ cửa phường thị bỗng nhiên xuất hiện một phụ nhân trung niên.
Sau khi đi đến cổng phường thị chờ ba người Chiêm Đài Thanh Huyền trở lại, hắn chọn một con đường khác đi vào trong phường thị. Nhưng tin tức một vị Thần Huyền cảnh ngã xuống vẫn lan nhanh, trên đường đi Ôn Bình cũng có thể nghe được tiếng nghị luận.
Thế nhưng, dáng người của nàng tuy đẹp nhưng tại sao không ai nhìn nàng?
Lúc này, đứng trong ngõ hẻm có mười mấy người, dẫn đầu là một nam nhân mặc ngân giáp. Mày kiếm mắt sáng, mắt ngọc mày ngài, cả người trông hết sức sạch sẽ sáng sủa. Mắt nhìn vật cũng rất thanh tịnh.
Phường thị huyên náo dần dần an tĩnh lại, mấy trăm người tụ tập bên ngoài ngõ nhỏ, dồn dập thò đầu nhìn vào bên trong. Thật ra phường thị có thủ vệ chính là để phòng tránh phát sinh những sự kiện b·ạo l·ực.
Ôn Bình vội vàng dùng tay vịn chặt hộp sắp rơi xuống đất, và cả nữ hài tuổi tương tự như hắn.
Chương 322: Thiếu nữ bị bỏng
Phụ nhân nói tiếp đi: "Ngươi chờ ta ở đây, ta đi phía trước mua ít đồ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như không c·hết, sao nàng không quay lại tìm hắn? (đọc tại Qidian-VP.com)
"A!"
Thế nhưng lại bị Bạch Hạo cắt đứt, "Đây là người của ngươi... Vậy thì mau mang về chôn."
Mà nhìn xem phương hướng nữ hài đi xa, Ôn Bình rơi vào trong trầm tư.
Bạch Hạo thấy Lưu Nguyên đi vào, trên dưới dò xét hai mắt, hỏi: "Ngươi thật nhận biết n·gười c·hết?"
Nữ hài vội vàng chạy mấy bước, đuổi kịp bước chân của phụ nhân, thế nhưng cũng bởi vì nàng chạy nên khiến cho mấy chiếc hộp đang ôm trong tay trở nên chênh vênh, lung la lung lay, giống như sắp rơi xuống đến nơi.
Hiển nhiên, nữ hài lựa chọn làm việc đàng hoàng.
Thị nữ lớn lên trông rất thon thả, chỗ nên nở nang thì nở nang. Cùng phụ nhân thành một cái so sánh.
"Là nàng!"
"Ta... Dẫn hắn đến đây... Hắn chỉ có một mình. Dựa theo kết hoạch của đại nhân... Lén... Lén đánh hắn... Ta liền đi gọi ngài." Nửa bên mặt của thanh niên cấp tốc sưng lên, hắn ấp úng giải thích.
"Ngươi!"
Mà người bị đụng này, dĩ nhiên chính là Ôn Bình.
Hắn chính là hộ vệ thống lĩnh của phủ thành chủ ở đây, Thần Huyền trung cảnh Bạch Hạo.
Bởi vì nửa bên mặt của nàng trông hết sức kinh khủng dữ tợn, bắt đầu từ mũi, mãi cho đến lỗ tai cũng là bỏng. Mặc dù nàng dùng tóc chặn một chút bỏng, thế nhưng bị gió thổi qua cũng chẳng khác gì là không được che đậy.
Khi nắm kéo tay nàng, một cỗ cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Để hắn tin tưởng là thanh niên kia g·iết Lưu Tái Thiên, hắn đ·ánh c·hết cũng sẽ không tin. Bởi vì người kia tuổi còn rất trẻ.
Mà con c·h·ó kia, xem như đến thật. Cũng không có khả năng vô thanh vô tức g·iết c·hết Lưu Tái Thiên, Thần Huyền sinh tử chiến, rất có thể trực tiếp phá hỏng cả phường thị. Chứ không phải như bây giờ, chung quanh vách tường gạch đá đều không có vỡ một khối.
"Thống lĩnh đại nhân, đã tra ra nguyên nhân c·ái c·hết, là kiếm thương, xuyên qua tâm tạng." Một gã hộ vệ ngồi xổm bên cạnh Lưu Tái Thiên đứng dậy, biểu lộ ngưng trọng, "Đại nhân, xung quanh chỉ có những v·ết t·hương rất rất nhỏ."
Ba!
Thần Huyền cảnh đánh lén một thiếu niên mà thôi, tại sao có thể như thế?
Nghe hắn nói thế, Lưu Nguyên ở một bên lại lần nữa lên tiếng hỏi: "Ngươi xác định?"
"Khởi bẩm thống lĩnh đại nhân, nhận biết, hóa thành tro ta cũng biết." Nói xong, hắn đi đến phía trước với tư thái như người chiến thắng, đẩy những hộ vệ vây quanh trước t·hi t·hể kia ra, thế nhưng biểu lộ lập tức cứng ngắc, "Đây... Sao lại là Tái Thiên đại nhân!"
Lưu Nguyên giận không nhịn nổi giơ tay, lại nghĩ tát một bạt tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại nói Ôn Bình.
Hắn xem như nghe rõ, hóa ra đánh lén không thành lại bị g·iết ngược. Vậy nên tâm tình điều tra của hắn cũng không còn.
"Vâng." Nữ hài khúm núm lên tiếng.
"Ngươi nhận lầm người!" Nữ hài lên tiếng, vội vàng bỏ chạy về một hướng, bộ pháp nhanh chóng.
Sao nàng lại xuất hiện ở nơi xa xăm mấy vạn dặm như Vân Hải chi đô?
Thật lâu sau, Ôn Bình kịp phản ứng lại.
Lưu Nguyên cười mỉm, nhưng lại tức khắc giấu đi, bởi hắn không muốn người khác nhận ra trận phong ba này là do bọn họ tạo ra. Tuy không gặp rắc rối lớn gì, nhưng vẫn sẽ không thiếu những nghi vấn được đặt ra.
Nhưng mà Ôn Bình cũng không có để ý nhiều.
Hắn cũng rất kinh hãi, vì sao n·gười c·hết lại là Lưu Tái Thiên.
Thần Huyền cảnh tuy không phải là đại nhân vật gì ở Vân Hải chi đô, thế nhưng chắc chắc sẽ không phải là hạng người vô danh.
"Ngươi thử nhìn lại ngươi xem, có tác dụng gì, bưng thứ gì cũng bưng không xong. Lúc trước không biết sao lại mua đồ vô dụng như ngươi nữa." Phụ nhân chán ghét liếc mắt nhìn nữ hài bên cạnh, "Cầm chắc, tùy tiện bán đi một món trong đó thôi ngươi cũng không đền nổi đâu."
Nàng vậy mà không có biến mất theo Kháo Sơn tông.
Nằm dưới đất, căn bản không phải như trong suy nghĩ của hắn, là chủ nhân của đại yêu g·iết người của Lưu gia, mà ngược lại chính là Thần Huyền cảnh của Lưu gia hắn!
"Lưu quản sự, nhất định là người khác. Tiểu tử kia chỉ có một mình, tu hành từ lúc còn trong bụng mẹ cũng không thể đánh lại Tái Thiên đại nhân, mà con c·h·ó kia lại không ở bên cạnh hắn. Khẳng định là có người làm hoàng tước!" Thanh niên cõng t·hi t·hể Tái Thiên đi ra ngoài.
"Ngươi là?" Ôn Bình chỉ cảm thấy nàng rất quen thuộc, quen thuộc đến mức nếu như chính mình nhìn khuôn mặt của nàng một chút nhất định sẽ nhận ra.
Nữ hài hét lên một tiếng, bỗng nhiên kéo nửa bên tóc của mình xuống, che lại nửa gương mặt bị bỏng kia.
"Nhanh lên!"
Rất có thể là người của Mục gia.
Giống như trốn.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Hạo tiếp tục xem xét chung quanh, tìm lấy dấu vết xót lại, "Các ngươi có ai biết hắn là ai không?"
Đúng!
"Làm không tệ." Lưu Nguyên vỗ vỗ lên bả vai của thanh niên bên cạnh.
Lưu Nguyên bỗng nhiên quay người, nhìn sang Bạch Hạo ở sau lưng.
"Không biết." Đám người lắc đầu, một người trong đó lại nói: "Căn cứ theo những gì mà người trên phố nói, bọn họ cảm ứng được khí tức là Thần Huyền cảnh. Nhưng nếu như là Thần Huyền cảnh thì khẳng định có rất nhiều người biết, tùy tiện hỏi một người chắc chắn sẽ biết."
"Cần ngươi làm gì!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.