0
Lại nói Ôn Bình, tìm đến phòng đấu giá ở cuối phường thị vẫn không thấy Thi Hoa, cũng không thấy tung tích dấu vết của phụ nhân kia.
Nhưng hắn xem như minh bạch, vì sao Thi Hoa không nguyện ý nhận hắn, mà lựa chọn một mực trốn tránh.
Bởi vì nàng không nguyện ý để bản thân trông thấy tình trạng hiện tại của nàng, cũng giống như khi Kháo Sơn tông bị diệt nên tình nguyện lưu lạc bên ngoài. Thi Hoa là một người quật cường, khao khát trở nên mạnh mẽ, nàng làm như thế, Ôn Bình xem như đã hiểu.
Nàng hiện tại hủy khuôn mặt không nói, trở thành một thị nữ bị mặc cho b·ị đ·ánh bị chửi, không nên nói là thị nữ, ít ra quan hệ giữa thị nữ cùng chủ nhân cũng tương đối thân mật. Còn tình cảnh hiện tại của Thi Hoa cùng phụ nhân kia, hẳn là nô bộc.
Vậy thì tình cảnh của Thi Hoa rất nguy hiểm a.
Ngày nào phụ nhân không cao hứng, g·iết một cái luyện thể cảnh nô bộc không phải là chuyện tiện tay hay sao.
Đang lúc ngây người, bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của Chiêm Đài Thanh Huyền, "Tông chủ, đấu giá hội bắt đầu."
"Ừm." Sau khi nhìn quanh vài lần nhưng không đạt được kết quả, Ôn Bình đi vào phòng đấu giá. Nếu hiện tại tìm không thấy Thi Hoa, vậy liền mua trước Kim Lam Diệp lại nói.
Tuy nhiên Cơ Lương Bình ở bên cạnh cũng đi theo vào, đi sát bên cạnh Ôn Bình, "Ôn tông chủ, đợi chút nữa chúng ta đi tửu lâu ngồi một chút?"
"Không đi..." Nói xong, Ôn Bình bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, Kim Lam Diệp chỉ khoảng 100 viên bạch tinh, vì sao có thể vào Bính cấp phòng đấu giá, tiêu chuẩn của Bính cấp phòng đấu giá không phải là 500 sao?
Nhưng sau khi bước đến trước mấy bước, hắn xem như minh bạch.
Trong phường thị Bính cấp phòng đấu giá đoán chừng cũng bao gồm cả những thứ có giá không thuộc cấp bậc này, thực lực cũng không thuộc Bính cấp phòng đấu giá. Bởi vì Ôn Bình vừa vào cửa, nghe được đấu giá sư hô, không ngờ lại là Hoàng cấp công pháp.
Vật mấy chục vạn kim tệ cũng có.
Nhưng mà Ôn Bình cũng không thèm để ý những chuyện này, sau khi vào cửa thì định tìm một chỗ để ngồi. Cơ Lương Bình cũng muốn ngồi cùng, tuy nhiên lại bị một vị phụ nhân ở bên cản lại, "Cơ tiền bối, ngài có thể đến, thật là vinh hạnh cho chỗ chúng ta đây."
"Vinh gì mà vinh, ta chỉ đến ngồi một chút." Cơ Lương Bình trực tiếp lạnh lùng lên tiếng, chỉ muốn ngồi ở ghế cuối cùng Ôn Bình, nhưng mà quay đầu lại, nhìn lại thì đã không còn chỗ.
Ghế trống đều bị người của Bất Hủ tông ngồi đầy.
Rơi vào đường cùng, đành phải tìm chỗ khác để ngồi.
Phụ nhân vừa định mở miệng, bởi vì bị mắng có chút mơ mơ hồ hồ, lại bị lão giả bên cạnh ngăn cản, "Đừng nói nữa, Cơ tiền bối hẳn là bồi tiếp thiếu niên kia, cũng đừng có đi quấy rầy hắn."
"Thiếu niên kia lai lịch gì?" Phụ nhân tò mò hỏi một câu.
"Ngươi nói lai lịch gì?" Lão giả lên tiếng.
Lời của lão giả kia tuy là câu hỏi nhưng cũng là câu trả lời.
Có thể khiến cho Cơ Lương Bình mở mặt tươi cười đối đãi như thế, chỉ sợ cũng chỉ có người của tứ tinh thế lực.
"Đi nói cho đấu giá sư, nếu như thiếu niên kia ra giá, gõ chùy nhanh lên!" Lão giả trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói nhỏ một tiếng bên tai phụ nhân. Phòng đấu giá đến đại nhân vật như thế, có thể giao hảo tự nhiên là giao hảo, dù sao đấu giá cũng là đồ của người khác, gõ chùy nhanh, bọn họ cũng không tổn thất bao nhiêu.
Phụ nhân gật đầu, vội vàng rời đi.
Lúc này, Kim Lam Diệp xuất hiện.
Giá khởi điểm 500 ngàn kim tệ hoặc là 50 viên bạch tinh!
Ôn Bình hô ngay: "100 viên bạch tinh."
Dù sao muốn mua, dứt khoát trực tiếp hô cao một chút, Kim Lam Diệp, bình thường giá cả cũng chỉ có thế.
"Một lần, hai lần..." Đấu giá sư lập tức hô lên, tốc độ nói rất nhanh, những người khác không có kịp phản ứng. Đương nhiên, một mặt là không kịp phản ứng với tốc độ nói của đấu giá sư, còn lại cũng là không kịp phản ứng với giá cao mà Ôn Bình đột nhiên đưa ra.
Đang lúc muốn gõ chùy, một giọng nói vang lên.
Kia là lầu hai!
Trong một cái rạp.
"110 viên bạch tinh, hẳn là không người đoạt a?" Giọng một nữ nhân vang lên.
"Thần Huyền cảnh ra giá."
"Thiếu niên kia hẳn là không đoạt a?"
Đám người nghị luận một tiếng, thoáng nhìn ra sau.
Ôn Bình không nói chuyện, Chiêm Đài Thanh Huyền rất hiểu Ôn Bình, trực tiếp nhấc tay, lập tức nói: "120 viên!"
"Ai!" Phụ nhân bỗng nhiên đến sát cửa rạp, ngưng mắt nhìn xuống, vừa vặn cùng Chiêm Đài Thanh Huyền bốn mắt nhìn nhau, "Lão bà nương, ta muốn Kim Lam Diệp này, ngươi đây là muốn giành với ta?"
Thông Huyền thượng cảnh?
Chỉ như thế cũng dám tranh với nàng?
Muốn c·hết a?
Nhưng vừa nói xong, đấu giá sư đã giải quyết dứt khoát!
"Thành giao!"
Phụ nhân lập tức hô lên với đấu giá sư hô: "Ngươi làm gì thế, không thấy được lão nương muốn thêm giá sao?"
"Nộ nương tử, ngươi lăn tăn cái gì!" Nguyên bản lão giả đứng ở phía sau nhất của đấu giá hội bỗng nhiên tức giận quát.
Nộ nương tử thấy thủ hộ giả của phòng đấu giá lên tiếng, cũng không dám tức giận, chỉ là giải thích: "Mạc lão, ta còn phải ra giá, hắn gõ chùy nhanh như thế là có ý gì?"
"Nhanh thì nhanh, ngươi dự định làm gì? Nói nhảm nữa thì cút ra ngoài cho ta." Mạc lão cũng không sợ, trực tiếp lạnh giọng mở miệng.
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì ngươi! Không thích thì cút!" Con mụ già này bỗng dưng nâng giá lên, vật 100 viên bạch tinh lại nâng lên 120 viên bạch tinh, kế hoạch mượn hoa hiến phật của hắn bị phá hỏng mất.
Mắng hai câu đã là nhẹ!
Nộ nương tử nghẹn lời, tức giận trực tiếp ngồi xuống lại.
Không có cách, nàng đến đây còn có một thứ muốn mua, bây giờ đi không được.
Đám người thấy cảnh này, đều hết sức ngạc nhiên.
"Mạc lão đây là thế nào?"
"Đúng vậy a, lần đầu tiên thấy Mạc lão giận đến như thế."
...
Đám người nghị luận không ngừng, chỉ có Ôn Bình, nhìn chằm chằm rạp, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra.
Bởi vì Nộ nương tử này chính là phụ nhân tát Thi Hoa một bạt tai!
"Quả thật tìm hoài cũng không thấy a!" Ôn Bình thì thầm một tiếng.
Nhưng rồi hắn chợt thu hồi ánh mắt, bởi vì bắt đầu đấu giá Mộc Tinh.
"100 viên bạch tinh!"
Ôn Bình vẫn là không có dông dài, Mộc Tinh vừa ra liền hô ra một cái giá rất cao, để phòng bị Nộ nương tử kia lại cố tình nâng giá. Nếu như nàng cố tình nâng giá, bản thân sẽ hô tiếp giá gấp đôi, không đến mức vượt qua giá trị của Mộc Tinh.
"Ngươi!"
Nộ nương tử đúng hạn mà tới, đứng trong rạp nhìn sang Ôn Bình, trên mặt dần dần lộ sát ý.
"110 viên."
"120." Ôn Bình nói tiếp.
"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?" Nộ nương tử lập tức mở miệng, định dùng thân phận ép hắn một chút, nàng không muốn lại nhìn thấy giá cả bị nâng lên.
"Thành giao!"
Đông!
Nói chuyện chốc lát, chùy lại rơi xuống.
Nộ nương tử thấy cảnh này, trợn tròn mắt, giận không nhịn nổi nói: "Làm gì hả, sao lại đấu nhanh như thế!"
Một câu nói gõ một chùy!
Đây là đang đấu giá sao?
Mạc lão đồng dạng đúng hạn mà tới, trợn mắt nhìn lên trên rạp, "Nộ nương tử, lại là ngươi! Không hiểu quy củ của phòng đấu giá sao? Lại ồn ào, tựu cút ra ngoài cho ta."
"Hiểu con bà nhà ngươi." Giận mắng một tiếng, sau đó Nộ nương tử trực tiếp đóng sập cửa từ rạp đi ra, lại trực tiếp đi xuống dưới lầu, nhưng không cãi với phòng đấu giá nữa mà là nhìn sang Ôn Bình, "Rất tốt, tiểu tử, dám giật đồ với ta!"
Bên cạnh đi theo Thông Huyền thượng cảnh lão bà nương mà thôi, đã không biết trời cao đất rộng!
C·ướp đồ vật của ta!
Vậy liền xem ngươi ra phòng đấu giá, còn cường thế được như thế nữa không!
"Đi nhanh lên!" Lúc ra cửa, Nộ nương tử tức giận quát to Thi Hoa đang từ trên lầu vội vàng đi xuống.
Thi Hoa cúi đầu, không có nhìn sang Ôn Bình, tóc vẫn như cũ che kín cả khuôn mặt.
Nhưng rất hiển nhiên, nàng nhìn thấy hắn.
Một màn này rơi vào trong mắt Ôn Bình, hắn cũng theo đó đứng lên, nói với Mạc lão ở bên cạnh: "Kim Lam Diệp cùng Mộc Tinh bây giờ có thể giao dịch sao?"