"Cơ viện trưởng, ta muốn đi Di Thiên tông một chuyến, ngươi có đi hay không?"
"Đi!" Hắn từ trong vài ba câu nghe ra, người của Di Thiên tông kia sau khi kinh ngạc lại nghĩ ra chiêu thức hạ lưu như thế. Ôn Bình khẳng định muốn mang Thần Huyền thượng cảnh đại yêu đi cứu người.
Loại chuyện tốt này, sao có thể không có hắn đâu?
Đi Di Thiên tông náo một chút, đúng là chuyện hắn suy nghĩ thật lâu cũng không dám thực hiện.
"Đi theo ta đi."
Ôn Bình cất bước đi lên Vân Lam sơn, thuận tiện nói cho người của phủ thành chủ, để hắn trở về nói cho Cung Vũ Hân đừng lo lắng.
Cung Vũ Hân một vị phụ nhân, lúc này tất nhiên rất lo lắng cho an toàn của trượng phu mình.
Khi Mộ Dung Hi biết tin tức này, lập tức liền chạy đến khuyên Ôn Bình không nên đi, cũng mang đến tờ giấy kia.
Hắn muốn nói cho Ôn Bình biết, tuyệt đối không nên đi một mình.
Nhưng mà, khi hắn đến Vân Lam sơn, vẫn như cũ không thể đi lên, muốn nói cũng không có cách nói.
...
"Không phải đi Minh Kính hồ sao?" Đi theo Ôn Bình trở về, Cơ Lương Bình có chút không hiểu, chợt vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ. Di Thiên tông dù sao cũng là tam tinh thế lực cự đầu, không mưu mà động sao được.
Quả nhiên, Ôn tông chủ thật đúng là bất phàm a.
Tuổi còn nhỏ, vứt bỏ xúc động, có được tỉnh táo của một người trung niên.
Chỉ bằng loại tâm tính này, cộng thêm Thần Huyền thượng cảnh đại yêu hộ thân.
Tương lai nhất định bất phàm a!
"Ôn tông chủ, ta nói cho ngươi, Di Thiên tông ở trên Di Thiên đảo thuộc Minh Kính hồ. Phạm vi thế lực của bọn họ bao trùm toàn bộ đảo, rất rộng, nhưng trung tâm tông môn của bọn họ vẫn là ở Lược Nguyệt sơn trên Di Thiên đảo."
"Lược Nguyệt sơn rất cao, nếu như muốn xông lên cứu người, chỉ có một biện pháp, lên sườn núi sau Lược Nguyệt sơn. Chỗ đó ban ngày cũng không khác gì xông thẳng lên núi, thế nhưng trời vừa tối, chỗ đó lại không có ai, chúng ta có thể thừa dịp bóng đêm len lén lẻn vào trong đó, bắt cái nội môn đệ tử hỏi một chút, nhất định có thể hỏi ra chỗ bọn họ nhốt người."
"Theo ta được biết, Di Thiên tông hết thảy có ba vị Thần Huyền trung cảnh trưởng lão, không tính Nam Cung Vấn Thiên bị Ôn tông chủ g·iết c·hết thì còn lại hai người. Vừa có gió thổi cỏ lay, bọn họ khẳng định sẽ đến trước nhất. Đến lúc đó, Ôn tông chủ, ngươi chỉ cần để con chó kia đi g·iết bọn họ, hẳn là rất nhanh có thể giải quyết."
"Sau đó liền là tông chủ Di Thiên tông, Thần Huyền thượng cảnh, thực lực chỉ mạnh hơn ta một chút xíu, còn thêm một con Thần Huyền thượng cảnh đại yêu. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta ra tay nhanh, nhất định có thể cứu được người trước khi hắn đến. Đến lúc đó đi thẳng xuống hậu nhai, rồi nhảy vào trong Minh Kính hồ, chui xuống dưới đáy nước, đ·ánh c·hết bọn họ cũng tìm không ra..."
Cơ Lương Bình thao thao bất tuyệt nói xong, Ôn Bình không nghe xót một chữ, tuy nhiên hắn lại có một nhận thức mới về vị Cơ Lương Bình này.
Ngay cả lộ tuyến chạy trốn cũng lên sẵn kế hoạch, thật không biết đã lên Di Thiên tông bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, kế hoạch Cơ Lương Bình không có tác dụng với hắn.
Sau khi trở lại Bất Hủ tông, Ôn Bình lập tức nhảy l·ên đ·ỉnh chóp chủ điện, giận hô một tiếng, "Tất cả mọi người, tập hợp ở Nhiễu sơn!"
Thanh âm quanh quẩn.
Ôn Bình nhảy xuống, trực tiếp đi hướng Nhiễu sơn.
Cơ Lương Bình ngây ra một lúc, chợt hỏi: "Ôn tông chủ, ngươi không phải là muốn toàn bộ tông môn trực tiếp đánh tới a?"
"Ta là muốn nói cho bọn họ, ta mấy ngày nữa mới có thể trở về, giúp bọn họ an bài tu hành mấy ngày nay một phen."
Nói xong, Ôn Bình lên Nhiễu sơn.
Mà Ôn Bình hô một tiếng như thế, tất cả mọi người cũng đều tụ tập ở Nhiễu sơn.
"Ta muốn đi Minh Kính hồ mấy ngày, muốn nhập Thập tầng tháp, Quan ảnh thất cùng Niết bàn phòng, sớm đóng tiền."
Khi mọi người đóng tiền, Cơ Lương Bình thấy đến choáng.
Cái này là sáo lộ gì?
Khu tu luyện thu phí?
Đây là tông môn sao?
Hắn là kinh ngạc, nhưng những người khác tập mãi thành quen.
"Tông chủ, lần này làm sao nhanh như thế lại muốn xuất môn... Không mang bọn ta sao?" Dương Nhạc Nhạc hỏi.
Ôn Bình trả lời, "Lần này ta là muốn g·iết lên Di Thiên tông, các ngươi đi cùng cũng không giúp được một tay."
"Giết..." Cơ Lương Bình ngượng ngùng cười một tiếng, thầm nghĩ Ôn Bình thật đúng là dám nói, "Ôn tông chủ, ngươi đây cũng quá khoa trương, chúng ta liền là đi cứu người mà thôi, không cần phải nói chuyện khoa trước như thế đi."
Ôn Bình không có trả lời, trái lại những người khác một mặt nhiệt tình.
Cái này lại để Cơ Lương Bình xem không hiểu.
Những người này tin Ôn Bình?
"Tông chủ, chúng ta cũng muốn đi, chúng ta đứng xa nhìn... Đứng xa nhìn."
"Tông chủ, xin ngài!"
Đám người lập tức giở trò ăn vạ.
"Được thôi... Đều lên phi chu, chúng ta lập tức xuất phát." Để bọn họ đứng xa nhìn cũng không quan trọng, dù sao ở trong phi chu, ai cũng không tổn thương được bọn họ.
Dứt tiếng, phi chu chầm chậm mà lên.
Khi phi chu ngừng trên mặt đất, Cơ Lương Bình ngây ngẩn cả người.
Cái này là gì nha?
Ôn Bình hỏi: "Cơ tiền bối, ngươi có đi hay không? Đi liền lên đi."
"Đi..." Cơ Lương Bình mặc dù không hiểu, thế nhưng vẫn là không nhịn được đi lên, lúc muốn hỏi hiện tại nên làm gì, phi chu bay lên không trung, trong chớp mắt đã bỏ Thương Ngô thành lại đằng sau.
Hắn giờ mới hiểu được, hóa ra đây là một chiếc thuyền biết bay.
Tốc độ này...
Chậc chậc.
Khó trách có thể chạy đến Vân Hải chi đô trước hắn.
Đột nhiên, Cơ Lương Bình vỗ trán một cái.
"Ôn tông chủ, ta không mang ngựa theo!"
Thần Huyền thượng cảnh đại yêu a, quên mang theo, vậy ít đi bao nhiêu trợ lực xông Di Thiên tông.
Nhưng mà, lúc này đã bay rất xa khỏi Thương Ngô thành.
Ôn Bình nhàn nhạt trả lời, "Không cần, g·iết lên Di Thiên tông mà thôi, thiếu đi con ngựa kia của ngươi cũng không quan trọng."
"Ôn tông chủ, ngươi thật muốn g·iết lên Di Thiên tông cứu người a. Đừng... Ngươi đây cũng quá xúc động đi. Ta còn chưa nói xong đâu, Di Thiên tông nội tình sâu dày, trừ tông chủ ra thì có thể có những cường giả khác. Chỉ có chúng ta cùng con chó kia... Làm không được a." Cơ Lương Bình đột nhiên có loại cảm giác như lên thuyền giặc.
Thiệt thòi ban nãy hắn còn khen Ôn Bình bình tĩnh tỉnh táo.
Tâm tính thành thục!
Kết quả nói bậy, hóa ra về tông môn căn bản không phải lập kế hoạch, mà là lên phi chu bay thẳng đến Di Thiên tông.
Nói câu không dễ nghe là giống như mãng phu.
"Ôn tông chủ, bằng không thì ngươi suy nghĩ thêm một chút, g·iết lên Di Thiên tông đòi người, không thể làm a."
"Không, ta quyết định cho Di Thiên tông một bài học, nhất định phải g·iết cho bọn họ sợ." Ôn Bình lạnh lùng trả lời.
...
Ngay khi Ôn Bình rời đi không lâu, Mộ Dung Thanh cùng Hàn Phi Dạ ở Hoàng Lê thành xa xa cũng nhận được tin tức này.
"Ôn Bình rất thân với Bích Nguyệt Phiêu Linh kia, lại có quan hệ sâu hơn với Hoàn Thành kia nữa, lần này, xem hắn xử lí ra sao!" Mộ Dung Thanh thoải mái cười một tiếng, bưng ly rượu, đổ thẳng một ngụm vào trong miệng.
Rượu ngon trân quý mấy chục năm, hắn một mực không dám uống.
Thế nhưng hôm nay lúc khắp chốn mừng vui này, hắn cảm thấy phải uống.
Hàn Phi Dạ bây giờ ngồi ở một bên, cũng là lộ ra nụ cười gằn, "Quản hắn thế nào, chỉ cần Ôn Bình tiến đến Minh Kính hồ đòi người, hắn liền sẽ c·hết rất thảm, người ở sau lưng hắn đi, cũng phải c·hết rất thảm. Thù của con ta liền được báo."
"Không riêng gì thù của con trai ngươi, thù của mọi người cũng có thể báo. Nếu như Ôn Bình kia không đi, hắc hắc, tựu sẽ trở thành mục tiêu công kích, không có ai lại nguyện ý thân cận hắn. Ta lại cho thêm một chút lửa, Ôn Bình danh tự này, để tiếng xấu muôn đời."
"Mộ Dung huynh, hay là ngươi chuẩn bị sẵn kế hoạch bêu xấu hắn đi. Nếu như là ta, ta chắc chắn sẽ không đi cứu người." Đây chính là Di Thiên tông a, không phải loại thế lực nhỏ như Cực Cảnh sơn của hắn, không phải là nơi mà Ôn Bình muốn tới thì tới muốn đi thì đi, "Nếu như Ôn Bình không đi, chúng ta cũng có thể học Di Thiên tông đến đánh lén, chỉ cần là người quen biết Ôn Bình, vụng trộm bắt, rồi g·iết... Để hắn cũng nếm thử tư vị mất mát."
0